← Ch.1057 | Ch.1059 → |
Nghe xong lời này của Diệp Trần, Hỗn Độn thú lập tức ngạc nhiên lần nữa, sau đó thì mặt mũi hiện ra đầy vẻ khó tin và không cam lòng:
"Không! Đây không có khả năng!!"
Hô!
Hô!
Hô!
Sau khi Hỗn Độn thú rống lớn một tiếng thì ngay lập tức lại liên tục phun ra mấy chúc tấm lưới lớn màu vàng kim, thế nhưng toàn bộ đều đi xuyên thẳng qua thân thể Diệp Trần.
Diệp Trần và Hỗn Độn thú như thể không ở cùng một loại thế giới, không thuộc về cùng một cái thời không, công kích của Hỗn Độn thú đối với Diệp Trần đã hoàn toàn vô hiệu!
"Như thế nào? Bây giờ ngươi đã tin tưởng rồi chứ?"
Diệp Trần nhẹ như mây gió, dáng vẻ khoan thai, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hỗn Độn thú, lại chậm rãi mở miệng,
Hỗn Độn thú trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh:
"Ta hiểu! Tấm thân thể mới này của ngươi tuy rằng vượt ra khỏi pháp tắc, để lực lượng của ta không cách nào tiếp cận tới trên người của ngươi, thế nhưng là ngươi cũng tương tự không làm gì được ta!"
Hoá ra, Diệp Trần tìm hiểu sự huyền bí của vĩnh hằng, phá vỡ sự trói buộc của Hỗn Độn pháp tắc, chân chính siêu thoát thoát khỏi pháp tắc.
Hỗn Độn thú cho dù có lực lượng pháp tắc mạnh hơn, thế nhưng không cách nào làm cho Diệp Trần bị thương một chút nào.
Nhưng nếu mà so ra thì Diệp Trần nếu như muốn phản kích đối phương thì nhất định phải rời khỏi loại loại trạng thái siêu thoát này, lấy lực lượng pháp tắc đánh trả mới được.
Như vậy cũng có thể nói, giữa Diệp Trần và Hỗn Độn thú bây giờ thì giống như hai cái đường thẳng song sóng sẽ không giao nhau, chỉ cần Diệp Trần không chủ động nhảy về bên trong pháp tắc, hai người sẽ vĩnh viễn không xuất hiện cùng lúc, cũng không có cách nào làm tổn thương đến nhau.
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ tán thành:
"Không hổ là Hỗn Độn thú sống qua vô số kỷ nguyên, thế mà nhanh như vậy thì đã nhìn thấu bản chất chuyện này!"
"Không sai! Hiện tai ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi!"
Diệp Trần nói đến đây thì có chút dừng lại, sau đó lại chậm rãi nói:
"Nhưng là, ngươi phải biết, ngươi bây giờ không làm gì được ta, ta lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này mà ngươi, lại mãi mãi bị giam cầm ở dưới Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì khuôn mặt khổng lồ kia lập tức trở nên vô cùng âm trầm, im lặng không nói gì thật lâu.
Hoàn toàn chính xác, Diệp Trần bây giờ đã nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, chỉ cần hắn không muốn mình chết, chủ động để cho mình nhảy vòa bên trong pháp tắc thì Hỗn Độn thú sẽ không làm gì được hắn!
"Ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Sau khi Hỗn Độn thú cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.
Diệp Trần mỉm cười, như thể đã đoán được trước, Hỗn Độn thú sẽ lựa chọn thỏa hiệp:
"Rất đơn giản! Ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng một cái điều kiện của ta!
Diệp Trần sở dĩ muốn làm cái giao dịch này với Hỗn Độn thú đó là bởi vì hắn biết, Tu Chân giới đã ở vào biên giới của sự sụp đổ, một khi Tu Chân giới hoàn toàn sụp đổ thì ấn ký mà Nguyên Thủy đại đế lưu lại trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, tự nhiên sẽ biến mất, phong ấn trấn áp Hỗn Độn thú cũng sẽ tự động được giải trừ.
Cho đến lúc đó, Hỗn Độn thú vẫn có thể chạy thoát!
Nói cách khác, cho dù Hỗn Độn thú không cần sử dụng phương pháp đoạt xá, hắn chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian nữa thì cũng có thể thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia.
Chỉ có điều, con Hỗn Độn thú này, hiển nhiên cũng không biết loại tình huống này!
Mà nếu như thật đợi đến lúc đó, một khi Hỗn Độn thú được thoát ra khỏi đây thì chắc chắn mang theo cừu hận to lớn, nói không chừng sẽ chuyển dời cừu hạn tới Hạo Thiên giới, đây đối với Diệp Trần mà nói thì hiển nhiên là một cái tai họa ngầm rất lớn!
Hơn nữa, phải biết, Hỗn Độn thú bất tử bất diệt, cho dù là Nguyên Thủy đại đế lúc trước cũng chỉ có thể trấn áp nó mà không cách nào loại bỏ nó hoàn toàn.
Diệp Trần bây giờ tuy rằng bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, thế nhưng cũng chỉ thừa sức để tự vệ chứ còn muốn giết Hỗn Độn thú thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Đã như vậy rồi thì chẳng bằng nghĩ biện pháp để cái tên này cho mình sử dụng!
Huống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là Hỗn Độn Linh Bảo, nếu Diệp Trần có thể luyện hóa thần vật này cho mình sử dụng thì tự nhiên cũng không cần phải e ngại con Hỗn Độn thú này!
Đôi mắt lớn kia của Hỗn Đột thú lập tức trừng lên đảo một cái, hiển nhiên đối với đề nghị này của Diệp Trần là tương đối động tâm.
Dù sao nó bị trấ áp ở chỗ này gần một trăm cái kỷ nguyên, mặc dù nó có tuổi thọ gần như vô cùng vô tận thì cũng sắp bị giam cầm tới điên lên rồi!
"Ngươi thực sự có biện pháp để cho ta thoát khỏi phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia?"
Rất rõ ràng, Hỗn Độn thú đã thực sự động tâm, trong đôi mắt to lớn kia vậy mà hiện ra vẻ mong chờ, dù sao nó bị dày vò ở chỗ này đã quá lâu rồi, nó rất mong muốn được đi ra!!
Nhưng cùng lúc lại có một số nghi ngờ, không tin Diệp Trần có thực lực như vậy.
Diệp Trần lắc đầu:
"Dựa vào thực lực hôm nay của ta thì tạm thời không có cách nào để giải phong ấn cho ngươi!"
Đôi mắt lớn của Hỗn Độn thú lập tức trừng một cái, phun ra hai ngọn lửa cực nóng nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, có chút thẹn quá hóa giận:
"Ngươi đùa bỡn ta sao?"
Diệp Trần lại một mặt hờ hững, căn bản không sợ Hỗn Độn thú nổi giận, liếc mắt nhìn một cái rồi thản nhiên nói:
"Tuy rằng ta còn chưa có cách nào giải khai phong ấn cho ngươi, nhưng ta lại biết nơi này chính là không gian phong ấn được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia biến thành, bao quát toàn bộ tinh vực Huyễn Diệt, thật ra thì cũng đều là một bộ phận của phong ấn!"
"Mà nếu như ta có thể luyện hóa được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia thì tự nhiên sẽ có biện pháp đưa người thoát ra khỏi phong ấn!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười lên ha hả, trên khuôn mặt khổng lồ kia hiện ra vẻ chế giễu nồng đậm:
"Tiểu tử nhân loại! Ta còn tưởng ngươi có biện pháp tốt gì! Hóa ra ngươi là đang đánh chủ ý món Hỗn Độn Linh Bảo này a! Nếu là như vậy, vậy ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngươi vẫn là nên bỏ cái chủ ý này đi!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhướng lên:
"Vì sao nói như vậy?"
Hỗn Độn thú hừ lạnh một tiếng mới chậm rãi nói:
"Hỗn Độn Linh Bảo được sinh ra ở bên trong thế giới Hỗn Độn, bản thân đã không thua kém gì sinh linh Hỗn Độn, cũng sẽ không tùy tiện nhận chủ, càng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ nhân!"
"Hống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này, cho dù là ở trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo thì cũng là tồn tại cao cấp nhất!"
"Ngay cả nhân loại lúc trước đánh bại ta kia cũng dùng khoảng thời gian gần một cái kỷ nguyên mới hoàn toàn luyện hóa được vật này, cuối cùng trấn áp ta!"
"Tuy rằng ngươi bây gờ đã vượt ra khỏi sự trói buộc của pháp tắc, thế nhưng là muốn cưỡng ép luyện hóa một cái Hỗn Độn Linh Bảo đã có chủ thì ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"
"Hơn nữa ngươi phải biết, chủ nhân của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là chưởng khống giả của phương vũ trụ này, nếu như ngươi dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào thì đều sẽ bí hắn phát giác ngay lập tức, ngươi căn bản không có bất kỳ khả năng nào!"
Diệp Trần nghe xong lời nói này của Hỗn Độn thú thì lập tức cười.
Hỗn Độn thú này hiển nhiên cũng không biết, Nguyên Thủy đại đế sớm đã vẫn lạc, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này từ lâu đã là vật vô chủ, chỉ có điều ở trong đó ẩn chứa một sợi ý niệm của Nguyên Thủy đại đế, lại thêm phong ấn ở xung quanh thực sự quá mạnh, cho nên mới có thể duy trì cho tới bây giờ...
"Ngươi cười cái gì?"
Hỗn Độn thú thấy Diệp Trần bật cười thì không thể không chau mày, nhịn không nổi tò mò mà hỏi.
← Ch. 1057 | Ch. 1059 → |