← Ch.0129 | Ch.0131 → |
Sau khi giọng nói này vang lên,
"Răng rắc!"
Gần trăm thanh kiếm băng trên người Diệp Trần kia, trong nháy mắt vỡ vụn toàn bộ, hóa thành hơi nước bay đầu trời.
Đợi tới khi hơi nước theo gió bay đi, Diệp Trần đứng lù lù bất động tại chỗ, trên người cũng không có bất kỳ vết thương vết máu nào.
"Cái gì!"
Thấy cảnh này, chẳng những mọi người ở trên du thuyền xem tới trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Bạch Thiên Hành cũng không thể không sửng sốt.
Thiên Sát Kiếm Trận của hắn, chính là căn cứ theo nguyên lý nước chảy đá mòn, nước tuy rằng mềm mại vô lực, nhưng do chân khí của hắn ngưng tụ thành kiếm băng, sẽ vô cùng cứng rắn, sau đó lại tăng theo công kích với tần số cao, cho dù người làm bằng sắt thép cũng có thể bị đánh thành tro.
Nhưng là bây giờ, thế mà không thể làm tổn thương tới Diệp Trần dù chỉ một chút!
"Làm sao nhục thể của ngươi lại mạnh như thế?"
Bạch Thiên Hành tự nhận, cho dù là hắn, đối mặt với một kích vừa rồi, cũng không có khả năng lông tóc không rụng một cái nào.
Diệp Trần hời hợt vỗ vỗ ống tay áo, thản nhiên nói:
"Đừng có lãng phí thời gian nữa, sử xụng chiêu số mạnh nhất của ngươi đi!"
Bach Thiên Hành nghe được sự khinh thường của Diệp Trần trong giọng nói, vẻ mặt lập tức dao động một lúc, trở nên xanh xám vô cùng,
"Được! Rất được! Chỉ bằng chiêu vừa rồi của ngươi, đã thắng được Diệp Thiên Ca của mười năm trước! Tuy nhiên, tiếp theo, lão phu sẽ để cho ngươi hiểu, đỉnh phong của võ đạo là như thế nào!"
Nói xong lời này, hai tay Bạch Thiên Hành lại vỗ xuống dưới, ngay sau đó, thân thể vậy mà phi tốc xoay tròn như một con quay!
Ầm ầm ầm!
Mặt biển dưới chân Bạch Thiên Hành, lập tức tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, mà hắn thì ở trung tâm của vòng xoáy kia.
Rất nhanh, vòng xoáy kia càng chuyển động lại càng nhanh, ngay cả nước biển xung quanh cũng bắt đầu cuộn trào quay cuồng lên kịch liệt!
Thậm chí, ngay cả du thuyền vạn tấn cách đây hơn ngàn mét, dưới luồng thủy triều cuộn trào này, cũng bắt đầu lay động kịch liệt!
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi có biết vì sao lão phu được xưng là Kiếm Ma không?"
Bạch Thiên Hành ở giữa vòng xoáy, đột nhiên chậm rãi mở miệng, bắt đầu tự sướng, chẳng những Diệp Trần cách xa hơn trăm thước nghe rõ, ngay cả ở ngoài hơn ngàn mét, mọi người ở trên du thuyền, tất cả đều nghe vào trong tai của mình không bỏ sót một chút nào, tiếng sóng biển bạo ngược xung quanh kia, dường như không có bất kỳ lực ảnh hưởng gì.
"Lão phu luyện kiếm từ năm mười tuổi, mười tám tuổi đã đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, vì truy cầu cao hơn, thuần túy chỉ là kiếm thuật, tự tay lão phu giết sạch tất cả người thân, bao quát cả sư phụ mà ta kính yêu nhất, cha mẹ của ta, huynh đệ..."
"Ta chặt đứt tất cả ràng buộc ở trên đời này, thậm chí không tiếc lấy thân thể ra thử kiếm, chỉ vì có thể vung ra một kích mạnh nhất kia!"
"Kiếm Ma, lấy kiếm làm thân thể, lấy tâm tư hóa ma! Vì truy cầu lực lượng chí cao vô thượng, ta có thể từ bỏ mọi thứ!"
"Mà cái này, chính là kiếm tâm của ta!"
Nói xong lời này, Bạch Thiên Hàn bỗng nhiêm giẫm một cái,
Ầm ầm!
Những vòng xoáy nước biển xoay tròn nhanh như gió kia, trong nháy mắt bao khỏa thân thể của Bạch Thiên Hành vào trong đó, só đó cột nước phóng lên tận trời!
Rầm rầm!
Cái cột nước kiam giống như một con Hải Giao Long, trong chớp mắt đã lào tới không trung hơn một trăm mét!
Sau đó, dưới ánh mắt chấn động không gì có thể so sánh nổi của mọi người, thế mà hóa thành một thanh kiếm lớn dài hơn một hai trăm mét!
Hơn nữa, nếu như cẩn thận quan sát một chút, sẽ nhận ra, thanh kiếm lớn được ngưng tụ từ nước biển mà thành, từ bên ngoài nhìn vào vẫn là trạng thái tĩnh, nhưng bên trong nước biển lại đang xoay tròn với tốc độ cao, như là một khẩu súng tạo ra áp lực khổng lồ với nước!
Đương nhiên, uy lực của nó tự nhiền còn cường đại hơn vô số lần.
Thậm chí, theo thanh kiếm lớn bằng nước biển xoay càng lúc càng nhanh, Bạch Thiên Hành, ở vị trí trung tâm, cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không nhìn thấy rõ, không cách nào nhìn thấy rõ ràng thân thể của hắn.
Nhưng mà như thế này vẫn còn chưa xong, nước biển ở dưới, vẫn đang đươc thanh kiếm lớn này hút vào bên trong, nhưng quỷ dị chính là, sau khi thanh kiếm khổng lồ hấp thu lượng nước biển lớn, chẳng những không có trở nên lớn hơn mà ngược lại, bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại!
Điều này có nghĩa là, áp lực nước trong thanh kiếm khổng lồ được tăng lên nhiều lần!
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này, cũng không thể không âm thầm cảm thán,
Bạch Thiên Hành này quả thật là có một không hai, thế mà lấy thân thể của mình làm trụ cột, dùng chân khí ngưng tụ ra một thanh kiếm bằng nước sắc bén vô song!
Trạng thái này đã vượt xa khỏi cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, bởi vì hắn đã không cần kiếm, bản thân hắn chính là một cái kiếm mạnh nhất!
Cuối cùng thanh kiếm khổng lồ kia, trong chớp mắt, đã thu nhỏ tới còn dài mười mét, rõ ràng biến thành màu xanh đậm.
Trên thân kiếm, lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt, hiện ra một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, giống như một cái thần khí hủy thiên diệt địa!
"Diệp Cuồng Tiên! Một chiêu này, vốn là ta định dùng trên người Diệp Thiên Ca, đáng tiếc a!"
Bên trong thanh kiếm khổng lồ màu xanh lam, truyền tới giọng nói của Bạch Thiên Hành,
"Chết đi!"
Theo tiếng nói buông xuống,
Sưu!
Thanh kiếm khổng lồ màu xanh lam phóng lên tận trời, sau đó bắn xuống Diệp Trần ở phía dưới!
"Ừm?"
Trong đôi mắt Diệp Trần, rốt cuộc hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Thực lực của Bạch Thiên Hành này, hoàn toàn chính xác nằm ngoài sự dự liệu của hắn, chỉ nói về võ công, đã không thua kém gì thần thông võ kỹ của Tu Chân giới!
Bạch!
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, thong dong né tránh một kích này của đối phương.
"Bành!"
Thanh kiếm khổng lồ bắn vào trong nước biển, lập tức giống như đạn bay, mặt biển trực tiếp nổ tung lên!
Một kích này của Bạch Thiên Hành thất bại, mũi kiếm ở trong nước biển xoay một cái, trực tiếp phá vỡ mặt nước, lần nữa bắn về phía Diệp Trần!
"Bành!" "Bành!" "Bành!"
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ mặt nước trên biển, khắp nơi nổ tung lên, giống nhu một cuộc đại chiến trên biển của hai quốc gia.
Còn về những người xem ở phía xa xa trên du thuyền, căn bản không thấy rõ tình trạng trong cuộc chiến, chỉ cảm thấy dưới chân du thuyền, đang lay động kịch liệt không ngưng, giống như lúc nào cũng bị lật ngã.
"Nhanh! Truyền mệnh lệnh của ta, nhanh chóng rút lui!"
Vũ Thế Mậu hướng về phía thủ hạ ở một bên hét lớn.
Rất nhanh, du thuyền cũng đã lùi lại ra tới phạm vi an toàn mấy ngàn mét, dù vậy, mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi.
...
"Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?"
Sau khi Bạch Thiên Hành hóa thành thanh kiếm khổng lồ màu xanh lam, liên tiếp mấy chục kiếm, đều bị Diệp Trần né tránh được, lập tức có chút phẫn nộ, nhịn không được bắt đầu mở miệng trào phúng.
Thân pháp của Diệp Trần quỷ dị, mỗi lần đều có thể tránh đi công kích của hắn, điều này làm cho hắn có loại cảm giác không có chỗ dùng lực.
"Thôi được rồi! Vốn là lão phu không có ý định dùng một chiêu cuối cùng này, nhưng đây là ngươi bức ta!"
Bạch Thiên Hành ở bên trong thanh kiếm khổng lồ, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó phu ra một ngụm máu tươi.
"Xì xì xì ~ "
Vốn là thanh kiếm khổng lồ màu xanh đậm, trong nháy mắt hóa thành màu đỏ như máu, hơn nữa khí tức trên thân kiếm, cũng được nâng lên lần nữa.
Sưu!
Tốc độ của thanh kiếm khổng lồ ngay lập tức được gia tăng lên gần gấp đôi!
Phốc!
Diệp Trần không kịp né tránh một chiêu này, bả vai bị thanh kiếm khổng lồ xẹt qua, lập tức bay ra một tia máu tươi.
Sau khi tốc độ và lực sát thương của Bạch Thiên Hành gia tăng lên nữa, Diệp Trần muốn sử dụng thân pháp để tránh né, rất hiển nhiên là không được.
"Kiệt kiệt kiệt! Diệp Cuồng Tiên, nếu như ngươi lại không xuất ra thực lực chân chính của ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội!"
Cùng lúc giọng nói của Bạch Thiên Hành vang lên, thanh kiếm khổng lồ màu máu lần nữa hướng hắn nổ bắn mà lao tới.
Thấy cảnh này, Diệp Trần không thể không lắc đầu, lần này không tiếp tục trốn tránh nữa, mà là thấp giọng lầm bẩm nói:
"Thôi được! Hôm nay ta sẽ để cho ngươi được mở mang kiến thức một chút, thủ đoạn của tu chân giả!"
← Ch. 0129 | Ch. 0131 → |