← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Trở lại trong biệt thự, bởi vì rời đi hơn nửa tháng, linh khí ở trong biệt thự, quả thực là được gom góp tích lũy rất nhiều, đã bắt đầu hiên lên sương trắng.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Bây giờ ta đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, rèn luyện thân thể cũng đã đạt tới trình đồ gần như hoàn mỹ, cũng là lúc nên trùng kích cảnh giới Trúc Cơ!"
Nói làm là làm, Diệp Trần trực tiếp xếp bằng ngồi ở trong sân, từ từ vận chuyển Thôn Thiên thần công.
"Thôn phệ!"
Thở ra! Thở ra! Thở ra!
Linh khí nồng nặc trong sân đã bắt đầu điên cuồng chui vào trong thể nội của Diệp Trần, không tới mười phút, đã bị Diệp Trần nuốt hết sạch vào trong thể nội, sau đó chuyển hóa thành năng lượng, từ từ tụ hợp vào đan điền...
Trúc Cơ, ý nghĩa như tên, chính là phải xây dựng căn cơ hay còn gọi là xây dựng nền tảng, đối với tu chân giả mà nói thì đây là một lần bay vọt về chất, cũng chính là tiêu chí bước vào hàng ngũ tu tiên.
Trước đó Diệp Trần gặp qua người tu đạo đạt tới cảnh giới Trúc Cơ ở trên trái đất, ví dụ như mấy người Quỷ Âm Tuyệt, Vô Tướng pháp sư, Yến chân nhân.
Tuy nhiên theo những gì hắn thấy, những người như bọn họ đều không phải thực sự có cảnh giới Trúc Cơ, mà tất cả đều là Ngụy Trúc Cơ!
Cảnh giới Trúc Cơ thực sự cũng không phải đơn thuần là tích lũy riêng chân nguyên rồi đột phá, mà đầu tiên phải thay đổi hình thái sinh mệnh thân thể, trước hết phải để cho thân thể của mình cường đại lên sau đó hoàn thành quá trình chuyển đổi từ Hậu Thiên tới Tiên Thiên.
Đạo lý trong đó thực ra rất đơn giản, cơ thể người giống như một cái vật chứa, chỉ có thân thể đủ mạnh đủ dẻo dai, tương lai mới có khả năng gánh chịu được càng nhiều năng lượng chân nguyên, như vậy mới có thể xung kích cảnh giới càng cao hơn nữa.
Giống như Quỷ Âm Tuyệt chỉ có Ngụy Trúc Cơ, hắn chỉ đơn thuần là tích lũy chân nguyên mà không có trải qua cải tạo thân thể, thực lực tăng lên không nhiều còn chưa nói, không gian phát triển trong tương lai cũng sẽ rất có hạn, có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan cũng đã là cực hạn.
Trúc Cơ mà Diệp Trần theo đuổi, tự nhiên khác hẳn với bọn hắn, ở trước khi cảnh giới đột phá, thân thể nhất định phải đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên mới được.
Mà cái gọi là cảnh giới Tiên Thiên, thật ra thì cũng chính là trạng thái hình người ở trong bụng mẹ, bây giờ trước tiên cần phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vận chuyển chân nguyên trong thể nội theo chu thiên để nuôi dưỡng thánh thai một thời gian dài sống trong đan điền, lúc đó nhục thân cũng sẽ được đề cao lên tới một cái cấp độ hoàn toàn mới...
Đáng tiếc là, khi Diệp Trần khống chế chân nguyên trong cơ thể, đi dọc theo Đốc Mạch, lúc đi tới huyệt Ngọc Chẩm vô luận như thế nào cũng không đi tới.
Thử liên tiếp mấy lần, tất cả đều phí công vô ích, Diệp Trần tạm thời đành phải lựa chọn từ bỏ, "Ai! Vẫn là nguyên nhân thiếu thốn linh khí a! Nếu ở trong Tu Chân giới, dựa vào trạng thái bây giờ của ta, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chẳng qua cũng chỉ là thời gian mấy canh giờ mà thôi, xem ra còn phải luyện chế Trúc Cơ đan, mượn nhờ lực lượng của đan dược mới được a..."
Sau khi cảm thán một câu, Diệp Trần tự biết cứ tiếp tục tu luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, dứt khoát không tu luyện nữa.
Mà vào lúc này, cũng đã trôi qua thời gian một đêm, sắc trời đã bắt đầu sáng lên một chút.
Xoạt!
Diệp Trần tiện tay vung lên, mở ra cấm chế ở xung quanh, trong nháy mắt cảm ứng được có hai người đứng ngoài cửa, rõ ràng là Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã.
Không cần hỏi, hai người này chắc chắn là vì chuyện ngày hôm qua mà tới, Diệp Trần không thể không lắc đầu nhưng vẫn đi về phía cửa.
Mở cửa lớn của biệt thự ra, Đường Nghiệp và Đường Thanh Nhã chờ ở ngoài cửa đã lâu, lập tức bước nhanh đi tới.
"Diệp tiên sinh, là lão già này quả giáo không đúng cách, vậy mà để xảy ra loại chuyện ngày hôm qua, lão già này đặc biết tới thay đứa con không nên thân còn có em vợ nó hướng Diệp tiên sinh xin lỗi!"
Đường Nghiệp vừa nói đã muốn quỳ gối xuống, Diệp Trần vội vàng tiến lên đỡ lấy, "Lão gia tử, ông không cần phải như thế! Chuyện ngày hôm qua đã qua rồi, ông không cần phải để ở trong lòng!"
Nghe được Diệp Trần nói như vậy, Đường Nghiệp lập tức thở phào nhẹ nhõm mới chậm rãi nói tiếp:
"Tuy rằng Diệp tiên sinh không truy cứu, thế nhưng lão phu lại không thể cứ tính như vậy!"
"Lúc trước mời bà Tô tới nhận chức tại khách sạn Vân Hải, ta đã cố ý liên tục dặn dò qua Lý Sấm giám đốc khách sạn, kết quả thế mà còn để xảy ra loại chuyện này!"
"Ta bây giờ đã hủy bỏ chức vụ giám đốc của Lý Sấm, muốn mời bà Tô đảm nhận chức vụ này, Diệp tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không cười nhạt một tiếng, khoát tay áo nói:
"Không cần! Lão gia tử, ta đã tính toán lo liệu trước định mở khách sạn nhưng bây giờ đổi ý mở một nhà hàng chuyên về ăn uống cho dì Lam rồi..."
Đường Nghiệp nghe được điều này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thất vọng, hắn biết, tuy rằng mặt ngoài Diệp Trần không trách tội hắn, thế nhưng để xảy ra loại chuyện này, trong lòng chỉ sợ không nhiều thì ít vẫn có chút không thoải mái.
"Như vậy cũng tốt!"
Đường Nghiệp cũng là nhân vật già đời, không có tiếp tục yêu cầu quá đáng, lập tức thuận theo Diệp Trần, mở miệng nói:
"Diệp tiên sinh, không biết địa điểm nhà hàng đã lựa chọn xong chưa? Nếu như bây giờ xây dựng mới một cái nhà hàng thì mất thời gian tương đối dài, thuê địa điểm thì thời gian sẽ nhanh hơn một chút, tuy nhiên nhà hàng mới này, cần phải sửa chữa lại là không tránh khỏi, ít ra cũng phải mất gần nửa năm..."
Nghe câu nói này của Đường Nghiệp, Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một hồi, hắn đối với chuyện buôn bán gần như là một chút cũng không biết, ý nghĩ mở nhà hàng cơm cho Tô Lam cũng là do hôm qua mới phát sinh nảy ra ý tưởng, bây giờ sau khi nghe được câu nói này của Đường Nghiệp, lúc này mới cảm thấy lập nghiệp không có đơn giản như vậy.
Dựa theo cách nói này của Đường Nghiệp, cho dù hắn có đầy đủ tiền tài, còn có Sở Phi Yên chủ trì đại cục, nhưng muốn chính thức khai trương cái nhà hàng cơm này, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất một năm nửa năm, như vậy coi như có chút mòn mỏi...
Đường Nghiệp nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Trần, biết hắn không có nghĩ ra được nhiều như vậy, vội vàng cười nói:
"Nếu như Diệp tiên sinh không chê, chuyện địa điểm này, ta có thể phụ trách tới giải quyết!"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại, cười trêu chọc nói:
"Lão gia tử, ta thế nhưng là đã hứa hẹn với dì Lam, muốn vì dì ta mở một cái nhà hàng cơm lớn nhất tốt nhất ở Vân Châu, loại cửa hàng nhỏ ven đường ta không nhìn đâu nha!"
Đường Nghiệp lập tức cười ha ha một tiếng, "Diệp tiên sinh cứ việc yên tâm! Nhắc tới thì cũng đúng lúc, thật ra thì ở nửa năm trước, Đường gia ta đã từng có dự định di chuyển khách sạn Vân hHải tới khu mới ở phía đông thành phố, nơi có hoàn cảnh tốt hơn, hơn nữa địa điểm đã được xây dựng xong, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Nhưng cuối cùng bởi vì một vài vấn đề mà bị trì hoãn, nếu như Diệp tiên sinh không chê, hay là dùng nơi đã có sẵn a! Ta cam đoan cái địa điểm này cho dù là vị trí, mặt tiền hay là trang trí bên trong bên ngoài, tuyệt đối là sang trọng nhất trong thành phố Vân Châu, ở Vân Châu không tìm thấy nhà hàng thứ hai nào như vậy!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, "Lão gia tử, chuyện này là thật sao?"
Đường Nghiệp cười ha ha một tiếng lần nữa, vuốt chòm râu hoa râm, nói:
"Ta làm sao dám lừa gạt Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh nếu như không yên lòng, có thể để Thanh Nhã mang ngài tự mình đi tới chỗ đó nhìn xem."
"Nếu như phù hợp với tính toán của ngài, ta lập tức để phòng nhân sự của khách sạn Vân Hải bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên vào làm việc trong nhà hàng, nếu như nhanh thì không tới nửa tháng tiệm cơm chắc là có thể khai trương!"
Khi nghe được những lời này của Đường Nghiệp, Diệp Trần đột nhiên trở nên rất phấn khởi, đồng thời trong lòng thầm than kỹ năng giao tiếp của Đường lão giả tử rất lợi hại, vừa ra tay chính là một món quà lớn để cho mình không cách nào cự tuyệt.
Đúng lúc này, Đường Thanh Nhã ở một bên cũng mở miệng, "Diệp Trần, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh, để tôi dẫn anh đi tới chỗ kia nhìn một chút, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?"
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |