← Ch.0227 | Ch.0229 → |
Trong tiếng nghị luận của mọi người, dưới chân Diệp Trần bước một bước nhẹ nhàng, sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, ngay sau đó người đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét, đi tới trước mặt Diệp Thiên Ca và Tần Đạp Thiên.
"Tiểu Trần..."
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Diệp Thiên Ca lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động, muốn đi về phía hắn.
Không nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên khoát tay lại, lạnh lùng ngắt lời nói:
"Ta gọi là Diệp Cuồng Tiên! Diệp chiến thần sợ là nhận lầm người!"
Sắc mặt của Diệp Thiên Ca trở nên trắng bệch, sau khi dao động một lúc mới chán nản thở dài:
"Diệp Cuồng Tiên thì Diệp Cuồng Tiên đi! Ta mặc kệ ngươi có nhận ta người cha này hay không, nhưng là có mấy lời ta vẫn phải nói, con không phải là đối thủ của Tần Đại trưởng lão, bây giờ đến đây dừng tay đi, còn có thể bảo vệ được tính mạng của con..."
Tần Đạp Thiên ở một bên, hai tay chắp ở phía sau, cũng cười lạnh một tiếng nói:
"Không sai! Diệp Cuồng Tiên, bản trưởng lão vừa rồi đã đáp ứng Diệp Thiên Ca, chỉ cần ngươi tự phế võ công, sau đó để cho ta mang về Thánh Tâm các, cầm tù hai mươi năm, bản trưởng lão sẽ tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"
Nghe được điều này, hai bên bờ sông lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều cùng nhìn về phái thân ảnh gầy gò kia, trong lòng cùng có một suy nghĩ, ngay cả chiến thần Diệp Thiên Ca đại danh đỉnh đỉnh cũng phải quỳ xuống chịu thua, Diệp Cuồng Tiên này còn trẻ hơn so với Diệp Thiên Ca nhiều lắm, chỉ sợ càng không phải là đối thủ của người này, cũng không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Nhưng mà ngay sau đó, "Đã như vậy, vậy đừng nói ta không biết kính già yêu trẻ, ta cũng cho ngươi một cái cơ hội!"
Hai tai Diệp Trần vắt chéo ôm hai bờ vai, từ từ mở miệng nói:
"Tần Đạp Thiên, nếu như bây giờ ngươi tự phế võ công, quỳ xuống hướng ta dập đầu nói xin lỗi, ta cũng có thể tha cho cái mạng chó già của ngươi!"
Oanh!
Lời này Diệp Trần vừa nói ra, mọi người ở hai bên bờ sông, toàn bộ lập tức kinh ngạc đến ngây người!
Sau đó, gần như trong lòng mọi người từng người đều hiện lên một từ: Ngông cuồng!
Ngay cả các vị tướng quân kia vốn còn đang tức giận cắn răng nghiến lợi với Tần Đạp Thiên, nghe được lời này của Diệp Trần, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất thống khoái, tuy nhiên cũng không thể không âm thầm lắc đầu.
"Không hổ là Diệp Cuồng Tiên a! Quả nhiên vẫn hoàn toàn cuồng giống như trước đây!"
"Đáng tiếc người mà hắn đối mặt lại là tồn tại căn bản không có cách nào chiến thắng!"
"Đúng nha, nếu như hắn được khổ tu thêm hai mươi năm nữa, chưa chắc không có lực đánh một trận!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, gần như không có người nào xem trọng Diệp Trần.
Dù sao, hắn còn quá trẻ tuổi!
Ngay chiến thần Diệp Thiên Ca cũng không theo kịp Tần Đạp Thiên, huống chi hắn chỉ là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi a?
Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần, càng là giận quá mà cười, "Được một cái Diệp Cuồng Tiên! Bản trưởng lão tung hoành thiên hạ đã hai trăm năm, ngươi vẫn là người đầu tiên dám nói với ta như vậy! Có gan!"
Diệp Thiên Ca ở một bên, mặt mũi sớm đã không còn một giọt máu, nhịn không được hướng về phía Diệp Trần giận dữ mắng mở, "Con làm sao không biết trời cao đất rộng như thế! Nếu như con chết rồi, ta làm sao bàn giao với mẹ của con ở dưới cửu tuyền đây?"
Diệp Thiên Ca không đề cập tới vấn đề này còn tốt, vừa nhắc tới mẹ Diệp Trần, hai đôi mắt của Diệp Trần lập tức phát lạnh, "Ngươi không xứng nói với mẹ của ta! Hơn nữa, chuyện của ta cũng không cần phiền ngươi tới khoa tay múa chân! Cút ngay cho ta!"
Nói ra lời này đồng thời, Diệp Trần đưa tay chính là phát ra một chưởng!
Ầm ầm!
Một chưởng ấn to lớn cao tới mấy chục mét, lập tức đánh chính diện về phía Diệp Thiên Ca!
"Điều này... Làm sao có thể!"
Tuy rằng, Diệp Thiên Ca gần đây mới biết được, đứa con này của mình chính là Diệp tiên sinh đang có danh tiếng rất lớn, tuy nhiên từ thu thập tư liệu từ các nơi tới, thực lực của hắn chắc là chưa bằng mình.
Mà bây giờ, nhìn thấy một chưởng này của Diệp Trần, hắn mới phát hiện chính mình đã sai, mà là sai không hợp thói thường như thế!
Cho dù là hắn, xuất ra toàn lực, chỉ sợ cũng không thể thi triển ra một chưởng mạnh mẽ như thế!
Ầm ầm!
Một cỗ lực lượng cường hãn vô song, rạp trời kín đất mà đến, Diệp Thiên Ca căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng sử dụng thần thông Kim Cương Bất Hoại, đồng thời nhanh chóng vung ra song quyền đón lấy!
"Bành!"
Trên mặt sông, hai cỗ lực lượng cường hãn va chạm vào nhau, lập tức nổ tung lên, trong nháy mắt nhấc lên một cơn sóng nước cao gần trăm mét!
Mà lên trên không trung nơi tràn ngập những bông tuyết rơi kia, trong nháy mắt bị bốc hơi hóa thành từng làn từng làn hơi nước màu trắng...
"Rầm rầm!"
Sau khi lực lượng của hai người va chạm vào nhau, Diệp Thần vẫn rất bình ổn đứng ở trên mặt sông, không xêm dịch một chút nào.
Mà Diệp Thiên Ca thì lại bay ngược ra sau, giống như mũi tên, lùi lại tới vài dặm mới miễn cưỡng ổn định thân hình, nhưng ơ trên người đã bị thước sông ngấm vào, nhìn qua có chật vật một chút.
Xoạt!
Thấy cảnh này, mọi người ở hai bên bờ sông, lập tức xôn xao lần nữa!
Ngay cả bên trong đình cổ, vị đại thủ trưởng kia luôn luôn ngồi ở chỗ đó, thấy cảnh này cũng đột nhiên bật người đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Cho dù là bất cứ ai cũng không nghĩ tới, Diệp Cuồng Tiên này còn chưa có giao thủ với Tần Đạp Thiên, ngược lại trước tiên lại đánh nhau với Diệp Thiên Ca.
Mọi người càng không nghĩ tới, tình cảnh trước mắt này, Diệp Thiên Ca vậy mà không thể địch nổi Diệp Cuồng Tiên?
Chẳng lẽ Diệp Thiên Ca không muốn làm con trai của mình bị tổn thương, cho nên cố ý nhường?
Chỉ có trong lòng của Diệp Thiên Ca mới rõ ràng nhất, chính mình làm gì có nhường con trai mình, rõ ràng nó còn chưa có xuất ra toàn lực để đối phó chính mình!
Hắn không hoài nghi chút nào, nếu vừa rồi Diệp Trần có thể thừa thắng truy kích, hắn khẳng định không ngăn cản được!
"Thực lực của tiểu Trần... làm sao lại mạnh như thế!"
Diệp Thiên Ca lập tức vừa mừng vừa sợ, đồng thời càng nghĩ càng không hiểu.
Từ trước đến này ở trong và ngoài nước, cho dù có thiên phú cao hơn nữa cũng tuyệt đối không có người có thể ở trước hai mươi tuổi mà bước vào Thần Cảnh.
Cho dù ở Siêu Năng cục của nước Mỹ, cũng không có tồn tại nhân vật nào như vậy.
Nhưng, sự thật đã bày ra ở trước mắt, Diệp Thiên Ca không thể không tin được.
...
Một chưởng bức Diệp Thiên Ca lui, lúc này Diệp Trần mới cậm rãi nhìn về phía Tần Đạp Thiên cũng đang kinh hãi, khóe miêng hơi nhếch lên, "Lão cẩu, lời của ta vừa rồi, bây giờ vẫn còn hiệu lực, tự phế võ công, quỳ xuống nói xin lỗi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
"Ha ha ha ha!"
Tần Đạp Thiên nghe được điều này, lập tức cười ha ha, tiếng cười vô cùng bá đạo, thậm chí ngay cả nước sông ở xung quanh đều trở nên sôi trào, cây cối ở hai bên bờ sông còn lắc lư loạn một trận.
Mà những người bình thường giống như Đường Thanh Nhã, Trương Bằng Vũ, bị tiếng cười kia làm ảnh hưởng, cảm giác trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài!
Đường Thanh Nhã cố nén khó chịu, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh ở trên mặt sông kia, trong miệng thấp giọng lầm bẩm nói:
"Diệp Trần, ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra a!"
...
Tần Đạp Thiên cười một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên thu lại, "Diệp Cuồng Tiên, ta thừa nhận là ta coi thường ngươi! Tuy nhiên, cho dù thực lực của ngươi ở phía trên Diệp Thiên Ca thì ngươi cho rằng chính mình sẽ là đối thủ của ta sao?"
"Hôm nay, bản trưởng lão sẽ cho ngươi biết, tuyệt vọng là gì!"
Tần Đạp Thiên nói xong lời này, dẫm chân xuống.
"Bành!"
Chiếc thuyền lá ở dưới chân hắn lập tức nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đống bột phấn theo dòng nước cuốn trôi mà đi.
Cùng lúc đó, Tần Đạp Thiên cũng đã phi thân lên, tay phải thả lỏng ở phía sau, tay trái làm đao, chậm rãi giơ lên.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của Tần Đạp Thiên, lập tức xuất hiện một cái ánh đao to lớn cao mấy trăm thước màu xanh lam!
"Diệp Cuồng Tiên! Trước tiên tiếp ta một chiêu Huyền Băng đao khí!"
← Ch. 0227 | Ch. 0229 → |