Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 0341

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Trọn bộ 1085 chương
Chương 0341: Muốn nghe chuyện cũ của tôi không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1085)

Siêu sale Shopee


Thuật Sưu hồn, là tà thuật mà rất hay gặp ở Tu Chân giới, thông qua thần niệm đi quét hình ký ức của đối phương, từ đó thu hoạch được tin tức mà mình muốn.

Mà Diệp Trần thi triển môn thuật Sưu hôn này thì càng thêm tà ác bạo lực, trực tiếp sử dụng lực lượng thần hồn cường đại, bắt lấy ký ức của đối phương từ trong thức hải đi ra, đồng thời tiến hành thôn phệ, tốc độ thì rất nhanh!

Đương nhiên, cái giá lớn phải trả đó là người bị thi thuật này sẽ mất đi tất cả ký ức, hơn nữa thần thức bị hủy biến thành một kẻ ngu ngốc.

Diệp Trần sở dĩ muốn thôn phệ ký ức của Liễu Sinh Chính Long chính là muốn dò xét tin tức về Vũ Hạc tiên nhân đệ nhất nhân của Đảo quốc có tiếng tăm lừng lẫy này.

Dựa theo truyền thuyết, người này sớm ở chiến tranh thế giới thứ hai cũng đã là tồn tại cấp bậc tiên nhân, năm đó tới ép Thánh Tâm các, khiến Thánh Tâm các không dám nhúng tay vào chiến sự giữa Hoa Hạ quốc và Đảo quốc.

Người này sống tới bây giờ, chỉ sợ đến hơn hai trăm tuổi đi, tu vi chắc là sâu không lường được, không biết so với Tần Đạp Thiên thì như thế nào?

Đáng tiếc, trải qua một phen tìm kiếm Diệp Trần chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh già nua, trong trí nhớ của Liễu Sinh Chín Long này thế mà không có dung mạo của vị Vũ Hạc đại tiên kia.

Thông qua ký ức của Liễu Sinh Chính Long, Diệp Trần chỉ có thể dò xét đến, người này ở trong Nhật Chiếu Thần cung tổng bộ của Tinh Quốc xã, dường như không có ai từng thấy qua khuôn mặt thật sự của hắn, ngay cả Liễu Sinh Chính Long tên đồ đệ này cũng chưa bao giờ nhìn thấy!

Hơi có chút thất vọng, Diệp Trần đã biến Liễu Sinh Chính Long thành ngu ngốc thuận tay nhét vào góc tường, lúc này mới nhìn về phía một bên, Tiêu Nhược Dương và võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc kia sớm đã bị dọa đái ra quần.

Võ sĩ tuổi trẻ của Đảo quốc kia nhìn thấy chú ruột của mình giống như thần tiên kia, thế mà một chiêu của đối phương cũng không thể ngăn cản được, bây giờ nhìn giống như con có chết nằm ở trong góc tường, lập tức dọa đến hồn vía đều muốn bay ra ngoài.

Tuy nhiên sau khi kịp phản ứng, ở dưới sự thúc đẩy bởi một mong muốn mạnh mẽ đó là cầu sống, võ sĩ trẻ tuổi kia nhanh chóng lao về phía trước mặt Tiêu Nhược Hi, cầm trường kiếm trong tay gác ở trên cổ Tiêu Nhược Hi, "Ngươi đừng tới đây! Bằng không ta giết cô ta!"

"Hừ!"

Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp hừ lạnh một cái, một đạo công kích bằng tinh thần đã phát ra.

Oanh!

Toàn thân của võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc kia lập tức chấn động, sau đó con ngươi nhanh chóng lan rộng, rồi mới mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.

Một chiêu đánh bại Liễu Sinh Chính Long, một đạo thần niệm diệt sát võ sĩ trẻ tuổi của Đảo quốc kia, người cuối cùng còn lại là Tiêu Nhược Dương lập tức không nhịn được nữa, trực tiếp té ngã quỳ gối trên mặt đất bắt đầu liều mạng dập đầu như giã lạc, "Diệp thần tiên! Ta sai rồi! Cầu ngài tha ta lần này đi! Ta cam đoan sau này cũng không dám như thế nữa!"

Diệp Trần mặc kệ hắn, thuận tay một chiêu, trường kiếm của võ sĩ tuổi trẻ Đảo quốc trước đó tự động bật lên bay về phía trước mặt Tiêu Nhược Hi.

"Giết hắn!"

Diệp Trần chỉ vào Tiêu Nhược Dương đang ở trên đất mở miệng nói.

"Cái gì!"

Tiêu Nhược Hi nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức giật nảy mình, sau đó liên tục lắc đầu, "Không không! Ta không làm được!"

Diệp Trần nhướng mày, "Hắn hại chết mẹ của cô, bây giờ lại muốn giết cô, chẳng lẽ cô không muốn báo thù sao?"

Cảnh ngộ của Tiêu Nhược Hi để Diệp Trần nhớ tới chính mình, trải nghiệm cuộc sống của hai người rất giống nhau cho nên để họ không thể không có cùng chung một mối thù.

Hôm đó, ở Diệp gia Kinh Đô, bởi vì Diệp Thiên Ca lấy cái chết ra để cầu Diệp Trần tạm thời buông tha Diệp Vô Thương, chuyện sau này còn muốn đi lấy cái mạng nhỏ của Diệp Vô Thương nhưng không nghĩ tới tên kia lại mất tích một cách bí ẩn, về sau mỗi khi nhớ tới việc này, hắn cũng không thể không có chút hối hận.

Mà hành động của Tiêu Nhược Dương trước mắt này, gần như giống với Diệp Vô Thương ở kiếp trước, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, còn có phần hơn, Diệp Trần há có thể tha cho hắn sống ở trên thế gian này?

Tiêu Nhược Dương nghe được điều này, lập tức lại vội vàng bò tới trước mặt Tiêu Nhược Hi, khóc ròng ròng nói:

"Nhược Hi! Em! Anh biết anh là cầm thú, anh không phải người! Nhưng anh dù sao cũng là anh của em! Anh cầu xin em! Cầu em tha cho anh đi!"

Dù sao Tiêu Nhược Hi cũng chỉ là người bình thường, nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Nhược Dương thê thảm như thế, không thể tránh khỏi mềm lòng đi mấy phần.

Diệp Trần thấy thế, biết lại để cho cái tên này nói nhảm tiếp, chỉ sợ Tiêu Nhược Hi càng thêm mềm lòng mà không xuống tay được, thế là trực tiếp thuận tay vung lên, trường kiếm bắn thẳng tới Tiêu Nhược Dương, "Không được!" Tiêu Nhược Hi nhịn không được hô lớn một tiếng, đáng tiếc lúc này đã muộn.

Phốc!

Trường kiếm trực tiếp đâm vào trái tim của Tiêu Nhược Dương, sau đó lập tức ngã trên mặt đất, co quắp một trận, không còn hơi thở.

Tiêu Nhược Hi thấy thế, toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất, cho dù trong nội tâm của nàng đối với Tiêu Nhược Dương hận muốn chết, thế nhưng khi thấy đối phương chết ở trước mặt cô, vẫn là không thể không cảm thấy có chút đau lòng.

Mặc kệ nói thế nào đi nữa, người này dù sao cũng là anh của cô.

Diệp Trần vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi tới trước mặt Liễu Sinh Chính Long, thu Trảo Trĩ kiếm của hắn lại, thuận tiện lục soát trên thân của hắn một lần, lấy hộ chiếu, giấy chứng nhận các thứ liên quan đều nhét vào trong Càn Khôn Trạc rồi mới thuận tay bắn ra một đạo Tam Muội chân hỏa.

Chỉ lát sau, thi thể của Liễu Sinh Chính Long hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Làm xong xuôi chuyện này, hướng về phía Tiêu Nhược Hi khoát tay áo, "Đi thôi!"

Diệp Trần trực tiếp đi về phía đầu hẻm.

Tiêu Nhược Hi nhìn qua đạo thân ảnh này, tâm tình lập tức vô cùng phức tạp, tuy rằng biết rõ Diệp Trần làm như thế cũng là bởi vì suy nghĩ cho bản thân mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút oán khí.

...

Sau khi hai người đi ra khỏi cái hẻm nhỏ vắng vẻ âm u này, Diệp Trần mở miệng nhàn nhạt nói:

"Tôi phải lập tức trở về Vân Châu, cô về nhà thu dọn một chút, đợi chút nữa tôi lái xe đi đón cô!"

Không nghĩ tới, Tiêu Nhược Hi lại lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói:

"Không cần! Cũng không có cái gì cần phải thu dọn, tôi gọi điện cho cha tôi là được!"

Diệp Trần biết, mặc dù lần này Tiêu Nhược Hi đi theo chính mình, cũng đã gặp không ít cảnh tượng giết người, thế nhưng người hắn giết lần này, dù sao cũng là anh của cô ta, trong lòng nhiều ít chắc chắn vẫn có chút không thoải mái.

...

Trên đường trở về Vân Châu, từ đầu tới cuối Tiêu Nhược Hi không nói câu nào, giống như đang hờn dỗi với Diệp Trần.

"Thế nào? Tôi giết anh cô, cô bây giờ rất hận tôi phải không?"

Diệp Trần đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Nhược Hi hơi sững sờ, trầm mặc một lát sau mới lắc đầu, "Trước đó thì có một ít, tuy nhiên bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, người như hắn, đáng chết!"

Nói tới đây, Tiêu Nhược Hu dừng lại một chút sau đó lại nói:

"Tôi chỉ là nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao hắn lại có hận thù đối với mẹ của tôi lớn tới như vậy, tôi luôn tự nhủ với lòng mình phải đối đãi hắn như anh trai ruột thịt thực sự của mình, nhưng hắn lại vì chút gia sản này thế mà không quản gì muốn giết tôi!"

Lời này của Tiêu Nhược Hi lập tức để Diệp Thần nhớ tới chuyện tám trăm năm trước, hắn thấy qua rất nhiều câu chuyện cốt nhục tương tàn, không thể không thở dài một hơi, "Nhà của Đế Vương là vô tình nhất! Đối với những người bị cám dỗ bởi lợi ích mà nói, cốt nhục thân tình đều có thể không cần, huống chi là cô và hắn, bị vướng vào những ân oán của thế hệ trước, hắn muốn giết cô cũng không có gì kỳ lạ!"

Nói tới đây, Diệp Trần nghĩ tới thân thế của mình, nhịn không được lại nói tiếp:

"Cô muốn nghe chuyện cũ của tôi không?"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, hai mắt lập tức sáng lên, ngay lập tức dùng sức gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ vui mừng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1085)