← Ch.0416 | Ch.0418 → |
Ngay vào lúc hai người đang xoắn xuýt do dự, người phụ nữ mập mạp kia bỗng nhiên cười lạnh nói:
"Vương hiệu trưởng, lão Lưu nhà chúng ta hàng năm đều tài trợ cho trường học các ngươi mấy trăm vạn, bây giờ Tiểu Bảo nhà chúng ta bị người khác khi dễ ở trường học các ngươi, nếu như hôm nay các ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, hừ hừ!"
Người phụ nữ mập mạp này mặc dù không có nói rõ nhưng ý tứ uy hiếp trong đó đã hết sức rõ ràng.
Vương hiệu trưởng nghe được điều này thì lập tức biến sắc, vội vàng cười theo khom lưng uốn gối nói:
"Lưu phu nhân, xem lời này của phu nhân kìa! Chúng ta không phải là đang thảo luận về chuyện này sao? Phu nhân yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ cho phu nhân một câu trả lời thuyết phục!"
Nói đến đây, Vương hiệu trưởng hướng về phía Lưu chủ nhiệm ở một bên nháy mắt một cái, người sau hiểu ý, mặc dù rất khó chịu đối với hành vi của Vương hiệu trưởng tại thời điểm quan trọng này, tuy nhiên ai bảo đối phương là lãnh đạo trực tiếp của chính mình đây?
Lưu chủ nhiệm ho nhẹ một tiếng, mặt xụ ra nhìn qua Lâm Vũ Y nói:
"Học sinh Lâm Vũ Y, bây giờ em trả lời thành thật cho thầy, vết thương trên người bạn Lưu Tiểu Bảo có phải là do em đánh hay không?"
Lâm Vũ Y ngược lại là không có chối cãi trực tiếp gật đầu:
"Không sai! Là em đánh! Tuy nhiên đó là do hắn muốn giở trò khiếm nhã với em, em hoàn toàn là xuất phát từ phòng vệ chính đáng..."
Không đợi Lâm Vũ Y giải thích xong, Lưu chủ nhiệm đã khoát tay áo, lấy giọng hách dịch nói:
"Bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, đánh người chung quy là không đúng! Bây giờ, mời em nghiêm túc hướng bạn Lưu Tiểu Bảo nói lời xin lỗi!"
Lập Vũ Y ngay lập tức nhướng mày, đang muốn mở miệng tranh luận.
Lúc này, Lưu phu nhân kia ở một bên lại mở miệng, "Lưu chủ nhiệm, chỉ là xin lỗi thì không được! Các ngươi nhìn nó đánh Tiểu Bảo nhà ta thành cái dạng gì rồi? Nó không những phải nói lời xin lỗi mà còn phải bồi thường tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần cho chúng ta!"
"Hơn nữa, giống như nó cái con nha đầu ngang tang này tùy tiện động thủ đánh người này làm sao có thể giữ lại ở trong một cái trường học cơ bản như trường trung học số một Vân Châu này, nên trực tiếp đuổi học đi!"
Ngay lập tức vẻ mặt của Lưu chủ nhiệm trở nên khó coi vô cùng, không thể không quay đầu nhìn về phía Vương hiệu trưởng ở một bên.
Vương hiệu trưởng cũng có vẻ mặt buồn bực, cười theo lần nữa nói:
"Lưu phu nhân, trong đám nhỏ này thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện rất bình thường, đuổi học có phải có phần quá mức hay không?"
Cô bé trước mắt này chính là Đường gia tự mình sắp xếp vào đây học, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật đúng là không dám tùy tiện đuổi học.
Lưu phu nhân nghe được điều này thì lập tức nổi điên lên, "Thế nào? Chẳng lẽ con trai ta phải chịu bị đánh sao? Vương hiệu trưởng, hôm nay ta đứng ở chỗ này nói! Nếu như ngươi không dựa theo lời ta nói mà xử phạt con nha đầu này thì sau này đừng có nghĩ lão Lưu nhà chúng ta quyên góp cho các ngươi một đồng tiền nào!"
Vương hiệu trưởng nghe được điều này thì lập tức cuống lên.
Lưu Thiên Hỉ là chủ tịch tập đoàn Lưu thị, thế nhưng là một trong số ít mấy vị nhà giàu ở trường trung học số một Vân Châu này, hơn nữa vẫn luôn ra tay hào phóng nhất, hàng năm đều quyên góp cho trường học khoản từ thiện mấy trăm vạn.
Nếu như mất đi vị nhà giàu này, vậy vô luận là trường học hay là bản thân hắn đều có tổn thất to lớn.
Cho nên, bất kể như thế nào cũng không thể đắc tội!
"Lưu phu nhân, trước tiên phu nhân bớt giận a! Việc này nhà trường chúng tôi chắc chắn sẽ cung cấp cho phu nhân một lời giải thích thỏa đáng!""
Nói xong lời này, Vương hiệu trưởng nhìn về phía Lâm Vũ Y, hai mắt hơi đảo một cái, nói:
"Đúng rồi! Em học sinh này, người nhà của em thế nào mà còn chưa tới?"
Trong lòng Vương hiệu trưởng lúc này đã hạ quyết tâm, nhất định trước tiên phải biết được tiểu nha đầu này có bối cảnh như thế nào.
Nếu như sau lưng của nàng thật là Đường gia, hơn nữa chỉ cần có người của Đường gia chịu tới bảo vệ cô ta, cho dù là Lưu phu nhân, khẳng định cũng không dám nói thêm cái gì nữa!
Dù sao, Đường gia bây giờ thế nhưng là đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam a.
Không nghĩ tới, Lâm Vũ Y thản nhiên nói:
"Người nhà của em bây giờ không có ở Vân Châu, không có thời gian đến!"
Người nhà mà Lâm Vũ Y nói tới chỉ tự nhiên chính là Diệp Trần.
Mấy người Vương hiệu trưởng nghe được điều này thì lập tức thi nhau nhướng mày, "Xảy ra chuyện lớn như thế vậy mà người nhà cũng không tới, đây cũng quá không đáng tin cậy đi!"
"Sẽ không phải là sợ bồi thường tiền, dọa cho không dám tới chứ?"
Ánh mắt Lưu phu nhân nhìn về phía Lâm Vũ Y ngay lập tức càng tỏ ra khinh bỉ.
Trên mặt Vương hiệu trưởng cũng không có hiện ra vẻ khinh thường, "Vậy trong nhà của em còn có người lớn nào khác không?"
Lâm Vũ Y lắc đầu quả quyết, "Không có!"
Lưu phu nhân còn tưởng rằng Lâm Vũ Y là đang cố ý, ngay lập tức tức giận đến không nhịn được hung tợn nói:
"Đừng tưởng rằng người lớn trong nhà ngươi không đến thì ta không làm gì được tiểu nha đầu ương bướng nhà ngươi! Ngươi đả thương con trai ta đã cấu thành phạm tội, coi như ngươi là trẻ vị thành niên, ta động chạm một ít quan hệ, cũng có thể nhốt ngươi vào trong tù ít ngày, ta cũng không tin cho tới lúc đó người lớn trong nhà của ngươi còn có thể trốn tránh mà không xuất hiện?"
Trên khuôn mặt Lâm Vũ Y vẫn bình thản như cũ, "Tùy ngươi đi!"
Lưu phu nhân lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Được lắm, đây là ngươi buộc ta phải làm như vậy!"
Nói xong đã từ bên trong túi xách Hermes lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Ngay vào lúc này, cửa phòng hiệu trưởng bỗng nhiên có người trực tiếp đẩy ra.
Tiếp theo, một tên thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường từ bên ngoài đi vào.
"Sư phụ!"
Lâm Vũ Y ngay lập tức kích động hô lên, lập tức chạy về phía thiếu niên kia, người tới tự nhiên chính là Diệp Trần!
"Sư phụ?"
Ba người Vương hiệu trưởng tất cả lập tức đều sững sờ, "Trường học của chúng ta sao lại có một giáo viên còn trẻ tuổi như vậy? Làm sao ta lại không biết? "
Lưu chủ nhiệm cùng là một mặt không hiểu, "Hiệu trưởng, ta có thể chắc chắn rằng người này khẳng định không phải là giáo viên trường học chúng ta!"
Diệp Trần xoa xoa đầu của Lâm Vũ Y, từ từ nói:
"Chính xác ta không phải là giáo viên của trường, nói chính xác hơn nữa thì ta là học sinh lớp 12a3, tuy nhiên cũng là người giám hộ của Lâm Vũ Y!"
"Học sinh? Người giám hộ?"
Vương hiệu trưởng nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức lại sững sờ một lần nữa.
Lưu chủ nhiệm ở một bên nhưng vẫn là người phản ứng lại trước tiên, thấp giọng nói ở bên tai Vương hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, ta hiểu rồi! Vị công chúa Đường gia kia chính là học sinh lớp 12a3, xem ra chắc nguyên do là bởi vì tiểu tử này, cho nên tiểu nha đầu này mới có thể quen biết được công chúa Đường gia!"
Vương hiệu trưởng lập tức cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao đó thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ coi thường, "Ta còn tưởng nha đầu này có bối cảnh thâm hậu gì chứ, bây giờ xem ra hẳn là không có quá nhiều quan hệ gì với Đường gia!"
"Nếu như chỉ là quen biết vị công chúa của Đường gia kia vậy thì không có gì mà phải cố kỵ!"
Mặc dù Đường Thanh Nhã là công chúa của Đường gia, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba so với Lưu Thiên Hỉ đại lão của Vân Châu thì trọng lượng cuối cùng vẫn phải yếu hơn không ít a.
Nếu như đứng ở giữa hai vấn đề này làm ra lựa chọn, Vương hiệu trưởng tự nhiên cũng không còn phải do dự gì nữa.
"Khụ khụ!"
Sau khi hạ quyết tâm, Vương hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng, xuất ra vẻ uy nghiêm của hiệu trưởng, chậm rãi nói:
"Ngươi đã là người giám hộ của em Lâm Vũ Y, vậy thì chúng ta tới nói một chút, chuyện em ấy đả thương bạn học..."
Không nghĩ tới, còn chưa đợi cho Vương hiệu trưởng nói hết lời thì Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, ngắt lời nói:
"Chuyện này không có gì để mà nói! Vũ Y nhà chúng ta đã đánh hắn, vậy thì chắc chắn khẳng định hắn nên bị đánh!"
← Ch. 0416 | Ch. 0418 → |