Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 0418

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Trọn bộ 1085 chương
Chương 0418: Bị một con gián khiêu khích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1085)

Siêu sale Lazada


Mấy người Vương hiệu trưởng đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thi nhau lộ ra vẻ mặt giận dữ.

"Một học sinh vậy mà dám cắt ngang lời nói của hiệu trưởng, hơn nữa còn nói ra lời lẽ ngông cuồng đến thế, là ai đưa cho ngươi cái dùng khí này?"

"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi dám nói lại một lần nữa không?"

Lưu phu nhân tức giận đến nỗi hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Trần, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Diệp Trần thì ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, giọng điều vẫn rất bình thản, "Ta nói nên đánh hắn!"

Oanh!

Lưu phu nhân lập tức tức giận đến nỗi mà tâm tư giết người cũng có, "Vương hiệu trưởng! Lưu chủ nhiệm! Các ngươi nghe một chút, các ngươi nghe một chút, đây chính là tố chất mà học sinh trường các ngươi có sao? Đánh người rồi lại còn dám lớn lối như vậy quả thực coi trời bằng vung!"

"Đuổi! Nhất định phải đuổi toàn bộ hai người này!

Hai người Vương hiệu trưởng và Lưu chủ nhiệm đồng dạng tức giận đến không nhịn được, Lưu chủ nhiệm thì trừng mắt một cái, trực tiếp nổi giận nói:

"Ngay lập tức xin lỗi hiệu trưởng và Lưu phu nhân, bằng không sau này hai người các ngươi đều không cần đến trường học nữa!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu, kéo lấy cánh tay của Lâm Vũ Y định trực tiếp rời khỏi.

Sở dĩ hắn sắp xếp cho Lâm Vũ Y vào trường học vốn cũng không phải là học tập chăm chỉ để đi thi đại học, đơn giản chính là muốn cho cô bé nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh ở Hoa Hạ mà thôi, thật ra thì đi học hay không căn bản cũng không sao cả, hắn chẳng cần quan tâm.

Không nghĩ tới, hắn muốn mang Lâm Vũ Y rời khỏi nhưng có người lại còn không cho, "Chờ một chút! Cái con nha đầu này đánh con trai ta thành ra như vậy, chẳng nhẽ các ngươi cứ đi như vậy sao? Nào có dễ dàng như thế!"

Lưu phu nhân nói xong lời này thì trực tiếp vỗ tay một cái.

Sưu! Sưu!

Ngoài cửa lập tức xuất hiện hai người đàn ông to cao vạm vỡ chặn lại đường đi của hai người Diệp Trần.

Lưu phu nhân cười lạnh, "Tiểu tử! Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn!"

"Hoặc là bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần cho con trai của ta!"

"Hoặc là để cho hai người họ đánh các ngươi một trận, việc này coi như xóa bỏ!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, nghĩ tới mấy ngày nay hắn tung hoành ở phía đông nam Á Châu, phá sáu đội quân, giết địch hơn vạn, ngay cả quan chức cao tầng của sáu nước phía đông nam Á Châu nghe thấy tên của hắn cũng không nhịn được mà trong lòng phải run sợ.

Không nghĩ tới lúc này vừa mới trở về, thế mà bị một con gián khiêu khích.

Nếu như hắn muốn giết những người này thì quả thực quá dễ dàng, chỉ cần trực tiếp một đạo ý niệm là có thể để cho bọn hắn chết tới tám chín mười lần.

Chỉ có điều, mấy ngày nay hắn giết người quá nhiều, quả thực có chút ngán, hơn nữa trường trung học số một Vân Châu này, có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp ở kiếp trước của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn giết người ở bên trong sân trường.

"Nếu như cả hai cái lựa chọn này, ta đều không muốn chọn thì sao?"

Hai tay Diệp Trần đúc vào trong túi quần, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh quái, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Hừ! Vậy thì không phải do ngươi lựa chọn nữa rồi!"

Lưu phu nhân hừ lạnh một tiếng, hướng về phía hai người đàn ông to cao ở trước cửa đi vẫy tay một cái, "Đánh cho ta!"

Vương hiệu trưởng ở bên cạnh muốn ngăn cản, thế nhưng nghĩ tới thân phận của vị Lưu phu nhân này, hơn nữa biểu hiện trước đó của Diệp Trần cũng để cho hắn tức giận không thôi, thế là lời đến khóe miệng thì trực tiếp ngậm lại nuốt trở vào.

Tuy nhiên, hai người đàn ông to cao kia còn chưa có bổ nhào tới trước mặt Diệp Trần thì lại giống như đâm vào một bức tường khí vô hình, trực tiếp kêu thảm một tiếng ngã bay ra ngoài.

"Cái gì!"

Ba người Vương hiệu trưởng lập tức thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không biết là đang có chuyện gì xảy ra.

Diệp Trần quay đầu lại, giống như cười mà không phải cười nhìn qua người đàn bà mập mạp vẻ mặt sớm đã bị dọa sợ đến trắng bệch kia, "Bây giờ, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa không?"

Lưu phu nhân bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, không thể không lôi đứa con trai đầu heo của mình liên tục lùi lại mấy bước, lắp ba lắp bắp, ngoài mạnh trong yếu nói:

"Ngươi ngươi... ngươi biết chồng của ta là ai không? Chồng của ta là Lưu Thiên Hỉ chủ tịch của tập đoàn Lưu thị! Ta cảnh cáo ngươi đừng óc làm loạn, bằng không chồng của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, "Lưu Thiên Hỉ sao?"

Hắn mơ hồ giống như đã từng nghe nói qua người này, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng.

Dù sao, tuy rằng hắn có bản lĩnh đã nhìn thì không thể nào quên, thế nhưng không phải người nào cũng có tư cách đáng giá để hắn chú ý.

Lưu phu nhân nhìn thấy Diệp Trần đứng ở đó không lên tiếng, còn tưởng rằng chính mình báo ra tên của chồng mình đã kiếm chế đối phương lại, ngay lập tức trong lòng có nhận định như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại của Lưu phu nhân bỗng nhiên vang lên, bà ta cấm lên xem xét thì rõ ràng đây là số điện thoại của ông chồng nhà mình thì ngay lập tức càng thêm vui vẻ, vội vàng nghe điện thoại, "Này, chồng! Em và con trai đang bị người chặn lại ở trường học, anh nhanh dẫn người tới cứu em và con đi!"

Rất nhanh, đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến một giọng nói hung hãn, "Cái gì! Có ngươi cũng dám động thổ trên đầu thái tuế! Em chờ ở đó, anh sẽ dẫn người tới ngay!"

Cúp điện thoại xong, Lưu phu nhân đã khôi phục vẻ đắc ý trước đó, cười lạnh nói:

"Tiểu tử! Chồng của ta sẽ lập tức tới ngay, nếu như ngươi có gan thì đừng đi!"

Diệp Trần không thể nín được cười, lấy thân phận và địa vị bây giờ của hắn, thi gan với một con tiểu lâu la thì thực sự quá mất thân phận.

Hoàn toàn không để ý tới Lưu phu nhân, Diệp Trần cúi đầu xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâm Vũ Y, "Nha đầu, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi học ở trong trường có vui vẻ không?"

Lâm Vũ Y trầm ngâm một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Mặc dù có chút người rất chán ghét, tuy nhiên ta cũng quen biết được rất nhiều bạn tốt giống như chị Thanh Nhã, trôi qua vẫn là rất vui vẻ!"

Diệp Trần nghe được điều này thì nhẹ gật đầu, "Vậy thì được, nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta ở chỗ này đợi thêm một chút!"

Nói xong kéo tiểu nha đầu trực tiếp tới ngồi xuống ghế salon ở một bên.

Rồi sau đó giống như ở bên cạnh không có người hỏi thăm về tình huống sinh hoạt trong sân trường của tiểu nha đầu.

Vương hiệu trưởng và Lưu chủ nhiệm thấy thế thì lập tức hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy hai người học sinh ở trước mắt này, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, thực sự để cho người ta nhìn không thấu.

Còn về Lưu phu nhân kia nhìn thấy Diệp Trần vậy mà không hề rời khỏi, ngược lại thì trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ, "Thứ không biết sống chết! Chờ chồng của ta dẫn người tới, nhìn ta dạy dỗ hai người các ngươi như thế nào!"

...

Khoảng mười phút sau, bên ngoài trường học truyền tới một trận âm thanh xao động.

Sau đó một giọng nói ngập tràn sát khí vang lên ở cửa ra vào, "Ta ngược lại muốn nhìn xem, là người nào không có mắt, dám gây khó dễ với Lưu Thiên Hỉ ta?"

Giọng nói rơi xuống đồng thời một người đàn ông trung niên có dáng người mập lùn, mặt mũi tỏ ra hung hãn, từ bên ngoài đi vào, đằng sau hắn còn có mấy tên tùy tùng có khí thế không tệ đi theo.

"Chồng ơi! Anh đến rồi!"

Lưu phu nhân nhìn thấy chồng nhà mình đã tới, lập tức kéo con trai đầu heo của mình bước nhanh chạy tới, đồng thời chỉ về phía hai người Diệp Trần, một mặt oán hận nói:

"Chồng, chính là hai đứa này! Bọn họ chẳng những đánh con trai chúng ta thành bộ dáng này, còn rất nghênh ngang, căn bản không để Lưu gia chúng ta vào mắt!"

"Ồ?"

Lưu Thiên Hỉ nghe được điều này thì ngay lập tức hai mắt khẽ híp lại một cái, lộ ra vẻ hung ác, hướng về phía vợ mình chỉ nhìn sang.

Tuy nhiên, cái nhìn lơ đễnh này, chờ khi thấy rõ diện mạo của người kia, thì sát khí trên người của Lưu Thiên Hải bỗng nhiên biến mất không thấy dấu vết nào nữa, thậm chí còn cảm thấy hồn vía đều như muốn bay ra ngoài!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1085)