← Ch.0448 | Ch.0450 → |
Sơn cốc bị san thành bình địa, đột nhiên lại nổ tung lên, mọi người nhanh chóng nhìn vào.
Chỉ thấy, Diệp Trần và bảy người Ngụy Vô Cực ở phía dưới vẫn bình yên vô sự.
Những đoàn lôi đình cuồng bạo trước đó thế mà không thể làm nhóm người của hắn bị thương một chút nào.
"Quả nhiên không có đơn giản a!"
"Ta đã nói rồi, Diệp Cuồng Tiên có thể một mình đánh lui được lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc, quét ngang sáu nước ở phía đông nam Á Châu, giết chết Vũ Hạc đại tiên và đại pháp sư Tần Cách thì làm sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được?"
"Lời tuy nói là như thế, tuy nhiên những lời đó vẫn còn chưa đủ để chứng minh cái tên này lợi hại đúng như những lời đồn đại!"
"Nói không chừng, Lôi Thần Trụ Tư này vẫn có hi vọng chiến thắng hắn!"
...
Sau khi Lôi Thần Trụ Tư trải qua kinh ngạc một lát thì cũng lập tức cười ha hả, "Được, Diệp Cuồng Tiên! Ngươi quả nhiên không để cho ta phải thất vọng, trúng nhiều công kích bằng lôi điện của ta như thế, vậy mà còn chưa có chết, ngươi cũng coi như là người đầu tiên!"
"Tuy nhiên tiếp theo, ta sẽ xuất ra thực lực chân chính của ta! Ngươi xuống Địa ngục cho ta đi thôi!"
Giọng nói của Trụ Tư rơi xuống đồng thời giơ Bí Ngân Chùy trong tay lên cao một lần nữa.
Xoạt xoạt!
Lôi điện có khí thế hùng vĩ một lần nữa được phát ra từ trên cây búa lớn, sau đó lan ra tới vài trăm mét trên không trung, cuối cùng thế mà hóa thành một thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình!
"Lôi Thần chi kiếm!"
Sau khi Trụ Tư quát to một tiếng, ở trên chín tầng trời kia thế mà cũng mơ hồ có tiếng sấm sét vang lên, hình như cùng với thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình trong tay hắn đang kêu gọi lẫn nhau, dường như muốn hòa làm một thể với thiên địa!
"Thật mạnh!"
"Đây mới là thực lực chân chính của cường giả đệ nhất Mỹ quốc sao?"
"Quả nhiên đáng sợ a!"
"Lần này cho dù là Diệp Cuồng Tiên thì sợ rằng cũng phải tạm thời tránh đi mũi nhọn a?"
...
Trụ Tư trong tay cầm thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình, trông giống như vua của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp, thậm chí ngay cả trong đôi mắt đều có lôi đình lấp lóe, hiển nhiên đây là dấu hiệu mà thần lực đã thôi động tới mức cực hạn.
"Lấy danh tiếng của Lôi Thần! Hủy diệt đi!"
Trụ Tư hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng về phía Diệp Trần vung thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình hung hăng bổ xuống.
Mà Diệp Trần lại giống như căn bản không có để ở trong lòng, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Lưu Ly Kim Thân của ta vừa mới đột phá tới cảnh giới tầng hai, vừa đúng lúc dùng chiêu này của ngươi tới thử một chút đi!"
Ngay vào lúc thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình kia giống như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ rơi xuống thì ngay lập tức Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Lưu Ly Kim Thân, mở!"
Oanh!
Trên thân thể Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt!
Ầm ầm!
Mà cùng lúc đó thì thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình kia đã bổ xuống ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
"Diệp tiên sinh cẩn thận!"
Mấy người Ngụy Vô Cực sớm đã lui xa sang một bên, nhìn thấy Diệp Trần vậy mà không tránh không né thì lập tức cuống lên, vội vàng cao giọng nhắc nhở.
Đáng tiếc, Diệp Trần vẫn giống như không nghe thấy gì.
"Cái tên này... Vậy mà không tránh?"
"Chẳng lẽ hắn muốn dùng đầu của mình mạnh mẽ chống lại một kích kinh khủng như vậy sao?"
"Hắn đây là không muốn sống nữa đi! Đối thủ của hắn thế nhưng là Lôi Thần Trụ Tư a!"
...
Chẳng những toàn bộ mọi người kinh ngạc không thôi mà ngay cả Lôi Thần Trụ Tư thấy cảnh này cũng tức giận đến không nhịn được, trong lòng không thể không gầm thét, "Được lắm Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cũng dám khinh thị ta như thế, sở trường của lực lượng lôi đình chính là phá phòng, ta cũng không tin ta không thể phá nổi một cái vòng ánh sáng màu vàng kim cỏn con này! Ngươi chết đi cho ta... cái gì!"
Ầm!
Thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình bổ vào trên đỉnh đầu của Diệp Trần thì Trụ Tư lại cảm giác được chính mình giống như chém trúng một khối tảng đá vô cùng cứng rắn, chẳng những không thể phá vỡ vòng ánh sáng vàng kim kia, ngược lại cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại.
Ngay sau đó.
Bành!
Thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình trong nháy mắt vỡ vụn mà cả người Trụ Tư cũng bị cỗ phản lực cường hãn này khiến cho hắn trực tiếp bắn ra ngoài, khí huyết trong cơ thể sôi trào, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
"Cái gì!"
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Vậy mà... Đỡ được?"
"Ngay cả thanh kiếm khổng lồ bằng lôi đình cũng bị chấn nổ!"
"Đầu của cái tên này đến cùng là cứng tới bao nhiêu a!"
...
Nói thật, kết quả này cũng khiến cho cả Diệp Trần cũng có chút bất ngờ, "Lưu Ly Kim Thân đạt tới cảnh giới tầng hai, phòng ngự của ta bây giờ quả nhiên cường đại hơn nhiều so với trước đó!"
Nếu như là lúc trước, cho dù Diệp Trần có thể mạnh mẽ chống lại một kiếm này của đối phương thì chắc chắn cũng không thể nhẹ nhõm dễ dàng giống như bây giờ, hơn nữa phản lực còn dễ như trở bàn tay bắn Trụ Tư bay ra ngoài.
Nói theo cách khác, Diệp Trần bây giờ cho dù đứng im bất động ở chỗ này, Lôi Thần Trụ Tư cho dù có làm thêm trò gì đi nữa cũng không tạo thành tổn thương gì đối với hắn!
Phải biết, Lôi Thần Trụ Tư này dù sao cũng là cao thủ Nhân Tiên cấp một, mà lực lượng lôi đình lại có hiệu quả phá phòng, thế mà vẫn không có cách nào tạo tổn thương cho hắn một chút nào.
Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua Trụ Tư ở cách xa hơn trăm thước còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Không thể không nói, ngươi thật... quá yếu!"
Cùng lúc với câu nói cuối cùng của Diệp Trần rơi xuống thì cả người hắn thế mà đột nhiên biến mất!
"Không tốt!"
Đôi con ngươi của Trụ Tư lập tức co rụt lại, gần như theo bản năng nhanh chóng lùi lại phía sau mà đi!
Xoạt xoạt!
Một tia lôi điện xẹt qua trên không rung, trong nháy mắt Trụ Tư cũng đã lùi lại về phía sau gần trăm mét.
Đối với hắn chủ tu là lực lượng lôi điện, tốc độ vốn là điểm mạnh.
Hắn tin tưởng, cho dù thực lực của hắn không bằng đối phương, thế nhưng nếu bàn về tốc độ thì mình tuyết đối sẽ không thua dưới bất luận kẻ nào sống ở trên đời này!
"Diệp Cuồng Tiên! Ta thu hồi câu nói trước đó, ngươi thật xứng đáng với cái danh xưng đệ nhất nhân ở Á Đông! Hôm nay dừng ở đây đi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Trụ Tư đã nhanh như chớp vọt ra ngoài được thêm vài trăm mét, nhìn giống như là đã chạy thoát.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở bên tai của hắn.
"Muốn đi sao? Ngươi có thể đi được rồi sao?"
Oanh!
Sau khi giọng nói này rơi xuống, Trụ Tư bỗng nhiên cảm nhận được một đạo khí tức vô cùng cường hãn đang lao tới sau lưng hắn thì ngay lập tức hắn suýt chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán!
"Không có khả năng! Tốc độ của hắn... làm sao có khả năng... còn nhanh hơn cả ta!"
Trụ Tư điên cuồng gào thét trong lòng, đồng thời theo bản năng vung Bí Ngân Chùy trong tay lên, trở tay quay người chính là một búa!
"Hừ!"
Cái búa lớn này của đối phương, hiển nhiên không phải là vật bình thường, tuy nhiên Diệp Trần cũng không có nhượng bộ chút nào, dùng ánh sáng vàng của Lưu Ly Kim Thân bao quanh nắm đấm và đấm về phía trước.
Oanh!
Lấy hai người làm trung tâm, lớp băng trên mặt đất phía dưới trong nháy mắt rạn nứt ra, sau đó tạo thành một cái hố lớn rất sâu!
Mà Trụ Tư chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình trong nháy mắt không còn cảm giác, Bí Ngân Chùy trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài, sau đó cả người cũng trực tiếp bay ngược ra đằng sau.
"Bí Ngân Chùy của ta nặng tới mấy ngàn cân, cái tên này vậy mà dùng nắm đấm đánh bay ta? Hắn đến cùng là quái vật gì a!"
Trụ Tư đã bị sốc và sợ hãi, vào thời khắc này trong đầu của hắn gần như chỉ có một cái suy nghĩ, "Trốn! Nhanh trốn!"
Sau khi cái suy nghĩ nhanh như chớp này hiện lên ở trong đầu của hắn, không đợi cho thân hình đứng vững, cũng không lo được đi nhặt lại vũ khí của mình, Trụ Tư trực tiếp theo đà bay ngược vốn có lại lướt ra ngoài được vài trăm mét rồi chạy như điên về phía biển.
Đáng tiếc, vừa mới lao ra được khoảng cách vài trăm mét thì cái đạo thân ảnh như ác mộng kia đã đuổi theo một lần nữa.
Lần này thì Lôi Thần Trụ Tư đã cảm nhận được khí tức tử vong.
← Ch. 0448 | Ch. 0450 → |