Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 0682

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Trọn bộ 1085 chương
Chương 0682: Qua sông chặt cầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1085)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Trần tự nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, lẩm bẩm một mình:

"Không nghĩ tới Liệt Nhật tông này có phản ứng rất nhanh cũng bớt để ta đi tìm bọn họ!"

Nói xong Diệp Trần liền muốn hướng bên ngoài đại điện đi ra, không nghĩ tới lại bị Vân Linh Nhi ngăn cản lại, "Diệp tiền bối! Liệt Nhật tông kẻ đến không thiện, ngài vẫn là nhanh trốn đi!"

Diệp Trần mỉm cười, "Chỉ là một cái Liệt Nhật tông nho nhỏ, còn không đến mực để cho ta phải lui bước!"

"Thế nhưng là..."

Vân Linh Nhi còn muốn tiếp tục khuyên, Diệp Trần đãm chậm rãi dướng bên ngoài đại điện đi ra.

Mà lúc này ở bên ngoài đại điện, "Ai nha! Nam tông chủ, là ngọn gió nào thổi ngài và chư vị trưởng lão tới đây a? Mạc mỗ không có đòn tiếp từ xa, còn xin tha lỗi a!"

Mack Trường Lâm đạp không mà đi, đi tới trên bầu trời hướng về phía đám người Liệt Nhật tông có sát khí hừng hực, cười theo nói.

"Mạc Trường Lâm! Sáng tỏ trước mặt không nói tiếng lóng, đệ tử Lưu Quang phái các ngươi giết con trai của ta, nhanh giao hung thủ đưa ra, bằng không hôm nay ta liền san bằng Lưu Quang cung này!"

Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng kim, bỗng nhiên chính là Nam Nhật Sơn tông chủ của Liệt Nhật tông.

"Thiếu tông chủ chết rồi? Việc này thì có quan hệ gì với Lưu Quang phái chúng ta? Nam tông chủ sợ là hiểu lầm chỗ nào rồi a?"

Mạc Trường Lâm tiếp tục lên tiếng phủ nhận.

"Hừ!"

Nam Nhật Sơn lập tức hừ lạnh một tiếng, "Hiểu lầm? Bổn tông chủ một đường lần theo khí tức nhân quả sâu độc, một mực đuổi tới Lưu Quang thành các ngươi, ngươi còn dám nói không phải do môn hạ đệ tử Lưu Quang phái gây nên?"

Sắc mặt Mạc Trường Lâm hơi đổi một chút, chợt lại tiếp tục cười nói:

"Nam tông chủ nói đùa! Nghĩ tới Lưu Quang thành ta có mười vạn nhân khẩu, nhưng tất cả cũng không phải đều là đệ tửu Lưu Quang phái chúng ta, nếu như hung thủ giết người trốn ở Lưu Quang thành, chúng làm sao có thể biết được?"

Ngay vào lúc hai người tranh luận với nhau thì lúc này Diệp Trần từ trong đại điện đi ra.

Diệp Trần vừa xuất hiện, một ông lão tóc trắng sau lưng Nam Nhật Sơn, hai bắt bỗng nhiên chớp một cái, chỉ vào Diệp Trần, quát lớn:

"Là hắn! Khí tức của nhân quả sâu độc ở ngay tại trên người của người này, nhất định chính là hắn giết Thiếu tông chủ!"

Xoạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức đều chuyển dời đến trên người Diệp Trần.

Hai mắt của Nam Nhật Sơn khẽ híp một cái, đánh giá trên người Diệp Trần một lát, trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm, "Mạc Trường Lâm, hung thủ giết người này ở ngay tại bên trong Lưu Quang cung của các ngươi, ngươi bây giờ còn có lời gì có thể nói?"

"Cái này..."

Mạc Trường Lâm rõ ràng cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại tự mình chạy ra, lập tức có chút không dễ giải thích.

Lúc này, Sở Tinh Hà kia bỗng nhiên cao giọng mở miệng nói:

"Khởi bẩm Nam tông chủ, người quả thực chính là hung thủ sát hại Thiếu tông chủ, tuy nhiên lại không phải là đệ tử Lưu Quang phái chúng ta, chúng ta cố ý dẫn hắn vào trong thành, chính là vì đợi Nam tông chủ đến đây báo thù a!"

Lời này của Sở Tinh Hà vừa mới thốt ra, vô luận là người Lưu Quang phái hay là người của Liệt Nhật tông, tất cả đều ngạc nhiên một lúc, sau đó thì hiểu ý đồ của Sở Tinh Hà.

Hắn rõ ràng thấy tính thế không tốt, dự định vứt bỏ Diệp Trần để làm nguôi đi sự tức giận của Liệt Nhật tông.

Không thể không nói, một chiêu này, đủ hung ác cũng đủ độc!!

Vân Linh Nhi nghe được điều này thì lập tức tức giận đến hai mắt đỏ bừng, "Sở Tinh Hà! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Diệp tiền bối thế nhưng là cứu chúng ta..."

Không đợi Vân Linh Nhi nói xong, thì lại bị Sở Tinh Hà quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng, "Linh Nhi sư muội! Ngươi cần phải biết, người này là hung thủ sát hại Thiếu tông chủ Liệt Nhật tông, hôm nay Nam tông chủ và các vị trưởng lão của Liệt Nhật tông ở đây, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi cũng không nên vì một người chết mà liên lụy tới chính mình, còn liên lụy tới cả toàn bộ tông môn!"

"Ta..."

Vân Linh Nhi còn muốn giải thích thì Mạc Trường Lâm lại đột nhiên mở miệng, "Linh Nhi, việc này không phải ngươi có thể quyết định, chớ có thêm rắc rối!"

Mạc Trường Lâm nói như vậy, rất rõ ràng đã chấp nhận hành vi qua sông chặt cầu của Sở Tinh Hà.

Hết cách rồi, thực lực của Liệt Nhật tông cường đại quá mức, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cùng với một kẻ chắc chắn phải chết đi mạo hiểm đắc tội với Liệt Nhật tông, còn không bằng nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn.

"Nam tông chủ, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, việc này cũng không phải là đệ tử Lưu Quang phái ta gây nên, còn xin ngài minh giám!"

Các trưởng lão khác của Lưu Quang phái cũng lập tức thi nhau mở miệng giải thích.

"Các ngươi... các ngươi làm sao có thể..."

Vân Linh Nhi tức giận đến không chịu được, bộ ngực vốn mười phần đầy đặn kia lập tức nâng lên hạ xuống.

Diệp Trần thì lại một mặt bình thản, vẻ mặt không vui không buồn, tuy nhiên sâu trong đôi mắt lại hiện ra vẻ nhàn nhạt thất vọng.

Loại chuyện lấy mạnh hiếp yếu này ở Tu Chân giới cũng rất phổ biến, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hắn còn sót lại một chút lưu luyến với Lưu Quang phái, bởi vì việc này, bây giờ cũng không còn sót lại chút nào.

Vốn coi như hôm nay Liệt Nhật tông không đến thì tương lai hắn cũng vì Lưu Quang phái mà diệt trừ đi cái tai họa ngầm này, thậm chí ở dưới sự dìu dắt của hắn, Lưu Quang phái chắc chắn có thể phát dương quang đại.

Đáng tiếc chính là Lưu Quang phái không nắm lấy cơ hội này, ngược lại cảm thấy hắn chỉ là một cái vướng víu, muốn đấ hắn một cái bay ra ngoài.

Nếu không phải bên trong Lưu Quang phía này còn có Vân Linh Nhi, cùng với bị Huyền Ly chân nhân kia đã từng có ân đối với hắn, thì hắn vào lúc này nói không chừng, sớm đã một bàn tay đập tới bọn người Sở Tinh Hà!

"Tiểu tử! Ngươi tới nói, nhi tử ta có phải là do ngươi giết hay không? Ngươi không có bất cứ quan hệ nào với Lưu Quang phái có thật hay không?"

Nam Nhật Sơn rõ ràng không tính dễ dàng buông tha Lưu Quang phái, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, lạnh giọng dò hỏi.

Diệp Trần cũng không có chim hắn, ngược lại hướng về phía Vân Linh Nhi ở một bên trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, mỉm cười, "Nha đầu, không cần phải lo lắng, chỉ bằng một cái Liệt Nhật tông, còn không gây thương tổn cho ta được!"

Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy nhót vọt đến không trung, đạp không mà đi, đi tới trước mặt đám người Nam Nhật Sơn thản nhiên nói:

"Nhi tử phế vật kia của ngươi, chính là ta giết, nếu như các ngươi muốn báo thù mà nói vậy thì cùng lên đi, ta không có thời gian!"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời kia, người của Liệt Nhật tông và Lưu Quang phái, tất cả lập tức đều nghe tới choáng váng, thậm chí cũng hoài nghi lỗ tai của mình có xảy ra vấn đề gì bất thường hay không.

"Cái tên này, chẳng lẽ điên rồi phải không?"

"Chẳng lẽ hắn không biết, chính mình đang đối mắt thế nhưng là Liệt Nhật tông bá chủ tinh vực Thiên Lang a!"

"Tuy nói lần này Liệt Nhật tông cũng không có dốc toàn bộ lực lương, nhưng tới cũng có tới hai vị cường giả Nguyên Anh và mấy chục tên cao thủ Kim Đan a!"

"Hừ! Ta thấy hắn là không biết sống chết!"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Mà Nam Nhật Sơn nghe được lời nói ngông cuồng này của Diệp Trần thì lập tức tức giận đến giận quá thành cười, "Được được được! Tiểu tử! Bổn tông chủ ngược lại muốn nhìn xem, chỉ bằng ngươi chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan thì lấy cái gì ra để khiêu chiến với Liệt Nhật tông ta!"

Nam Nhật Sơn nói xong thì muốn trực tiếp động thủ.

Mà lúc này, một người đàn ông trung niên từ sau lưng Nam Nhật sơn nhảy ra trước, "Chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Kim Đan mà thôi, cần gì phải làm phiền tông chủ đại nhân xuất thủ, nhìn ta giết hắn!"

Người đàn ông trung niên kia hét lớn một tiếng, trong lòng bàn tay bay ra một cái đao lớn màu đen, trùng sát về phái Diệp Trần.

"Con kiến hôi!"

Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có nhấc lên một chút, thuận tay cong ngón búng ra:

Bành!

Đầu của người đàn ông trung niên kia, trong nháy mắt bị một đạo kiếm khí này đánh nổ!

"Cái gì!"

Mọi người ngay lập tức lại xôn xao lần nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1085)