← Ch.0788 | Ch.0790 → |
Ở lúc từ phía dưới bên trong vực sâu bay ra, Diệp Trần cũng đã âm thầm vận chuyển bí thuật Ngịch Sinh Bách Chuyển, lấy cường độ nhục thân và tu vi bây giờ của hắn, trong nháy mắt có thể vận chuyển tới chuyển thứ bảy, gần như có thể nói là không tốn sức chút nào.
Chân nguyên đột nhiên bay vụt lên mấy chục lần, toàn bộ rót vào bên trong Diệt Thế Ma đao!
Trước đó hắn nhất thời chủ quan, suýt chút nữa thì toi cơm, bây giờ tự nhiên không thể lưu thủ.
Keng~~
Diệt Thế Ma đao dường như cảm ứng được biến hóa của chủ nhân lập tức phát ra một ngân vang vui sướng.
Oanh!!
Vào lúc này, một đạo khí tức hủy diệt đáng sợ tới cực điểm, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ tinh cầu vô danh, người của tam đại gia tộc kia đã trốn ra ngoài tới mấy ngàn dặm, cảm nhận được cỗ khí tức làm cho tim của bọn hắn đập nhanh kia thì tường người ngay sau đó là tất cả đều bị dọa đến toàn thân run rẩy không ngừng, một số người có tu vi thấp kém, thậm chí sớm đã té quỵ trên mặt đất, suýt chút nữa thì ngất đi.
Còn về phần ông lão áo bào tím người đứng mũi chịu sào kia thì hai mắt càng là trợn lên thật lớn, trơ mắt nhìn cái đao mang màu xám nhát ở trên trời cao kia đang hướng chính mình bổ xuống dưới!
"Không!!!"
Ông lão áo bào tím kia lập tức rống lớn một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ thanh thương lớn màu vàng kim trong tay lên nghênh tiếp đón lấy.
Đáng tiếc,
Răng rắc!
Thanh thương lớn màu vàng kim kia gần như ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ được trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống bột phấn!
"Phốc!!"
Pháp bảo bị phá hủy, ông lão áo bào tím kia lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người hung hăng rơi mạnh xuống phía dưới.
Mà cái đao mang màu xám kia thì đã như bóng với hình tiếp tục hướng hắn bổ xuống dưới.
"Thiên Trọng thuẫn!"
Ông lão áo bào tím ngậm máu rống lớn một tiếng, lần nữa gọi phpas bảo hình tròn tròn ra ngoài.
Tuy nhiên,
"Răng rắc!"
Vẫn như cũ ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ đến thì lại vỡ vụn ra hóa thành một đống bột phấn.
"Không!!!"
Ông lão áo bào tím thấy thế thì ngay lập tức lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức vỗ Càn Khôn Trạc trên cánh tay:
Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!
Khá lắm, vậy mà một hơi gọi ra bảy tám món pháp bảo, thậm chí ngay cả một cái pháp bảo cấp bậc Linh khí cấp thấp cũng đều lấy đi ra.
Đáng tiếc, những pháp bảo này chung vào một chỗ vẫn không thể chịu đựng được một giây, ở dưới đao mang màu xám kia, giống như bã đậu đều vỡ vụn ra.
"Không được! Đừng có giết ta! Van cầu ngươi..."
Mắt thấy chính mình đều ném ra ngoài toàn bộ pháp bảo mà vẫn như cũ không thể ngăn cản một kích này, ông lão áo bào tím lập tức hoàn toàn tuyệt vọng, lập tức cũng không để ý mặt mũi, bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không thèm để ý, đao mang màu xám kia ngay lập tức đi qua đỉnh đầu của ông lão áo bào màu tím kia, trong nháy mắt xuyên qua trên dưới toàn thân hắn.
"Bành!"
Ngay sau đó, ông lão áo bào tím giống như một bức tượng đá, trong nháy mắt vỡ tan tành, tính cả thần hôn và nhục thân hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
...
Ước chừng qua một lúc lâu, đám người của tam đại gia tộc ở nơi xa mới từ trong rung động trước đó chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Vị đặc sứ đại nhân của Vô Cực tông kia vây mà cứ chết đi như thế?"
"Tiểu tử này... vị tiền bối họ Diệp này, đến cùng là thần thánh phương nào? Đầu tiên là làm nhục Hàn Nguyệt công tử của Kình Thương tông, bây giờ giết nhiều cường giả của Vô Cực tông như vậy, hắn chẳng lẽ không sợ hai đại tiên môn trả thù một chút nào sao?"
"Lấy độ tuổi và tu vi của hắn có thể làm ra được hành động vĩ đại như thế có lẽ đủ để đưa thân vào mười vị trí đầu trong Thiên Kiêu bảng của toàn bộ Tu Chân giới, không! Ít nhất cũng là tồn tại năm vị trí đầu! Thiên kiêu tuyệt thế như thế, há lại sẽ không có bối cảnh của chính mình?"
"Không sai! Thế lực sau lưng người này, chỉ sợ ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc bát đại tiên môn!"
...
Bên trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần đạp không mà đi, trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt Minh Thương Tầm, "Nha đầu ngốc, làm sao mà cũng không biết né tránh? Không có sao chứ?"
Hóa ra, Minh Thương Tầm trước đó bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Diệp Trần, cho nên trong lúc nhất thời lại quên đi tránh né, bị vạ lây bởi vì lực chiến đấu của hai người ảnh hưởng tới cho nên bị thương không nhẹ.
Diệp Trần vừa nói, chính mình đưa tay ra nắm lấy tay nhỏ của Minh Thương Tầm, sử dụng Vạn Cổ Trường Thanh châu, điều động một chút lực lượng tạo hóa truyền vào trong cơ thể của Minh Thương Tầm.
"Ta, ta không soa..."
Minh Thương Tầm cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay của Diệp Trần, ngay lập tức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên hiện ra vẻ xấu hổ, tâm hôn thiếu nữ nhịn không được mà rung động một trận, theo bản năng muốn rút bàn tay trắng như ngọc của mình ra khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần, thế nhưng lại cực kỳ thích loại cảm giác ấm áp kia bao bọc, trong lúc nhất thời nội tâm vô cùng xoắn xuýt.
Đáng tiếc loại cảm giác này không duy trí được quá lâu, Diệp Trần truyền lực lượng tạo hóa vào bên trong cơ thể của Minh Thương Tầm, sau khi chữa trị thương thế của cô ta thì thu hồi bàn tay lại.
Hắn cũng không nghĩ tới, một cử động nhỏ xíu như vậy, vậy mà khiến Minh Thương Tầm đối với hắn lại có hiểu nhầm sâu hơn...
"Đi thôi! Ta đưa ngươi về nhà!"
Diệp Trần không phát giác được chút nào, ánh mắt của Minh Thương Tầm nhìn về phía hắn đã bắt đầu xảy ra biến hóa, mà thuận miệng nói một câu.
Dựa theo phỏng đoán lúc trước của hắn, ca ca của Minh Thương Tầm là Minh Thương Sơn sau khi về nhà chắc chắn sẽ cáo trạng kể xấu, nếu để cho Minh Thương Tầm tự mình trở về, nói không chừng sẽ bị thua thiệt, cho nên hắn mới đưa ra đề nghị cùng trở về với nàng.
Mà Minh Thương Tầm thì tự nhiên không biết được ý nghĩ này của Diệp Trần, nàng lúc này vẫn còn đang rơi vào bên trong cảm giác ngọt ngào trước đó, nghe được lời này của Diệp Trần thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì tâm hồn thiếu nữ lại càng thêm rung động, "Hắn muốn đưa ta về nhà? Đây là ý gì? Chẳng lẽ là muốn hướng phụ thân cầu hôn hay sao? Cái này cũng... quá trực tiếp a? Ta nên đáp ứng hắn hay là..."
Diệp Trần nếu như biết ý nghĩ lúc này của Minh Thương Tầm, đoán chừng không khéo lại phun ra máu cũng nên.
"Còn thất thần ra đó làm gì? Đi trước dẫn đường a!"
Diệp Trần thấy Minh Thương Tầm ngẩn người, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì, không thể không mở miệng thúc giục một câu.
"A a, được!"
Minh Thương Tầm lập tức giật mình lên tiếng, vội vàng đi lên trước Diệp Trần bắt đầu dẫn đường, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, đã hoàn toàn không có cách nào che giấu.
...
Huyền Minh thành, tinh vực Nam Đẩu!
Nơi này là khu vực trung tâm của tinh vực Nam Đẩu, đồng thời cũng là căn cơ của Minh gia một trong tứ đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu.
Tinh vực Nam Đẩu có Lôi, Tống, Minh, Điền tứ đại gia tộc, phân biệt chiếm cứ một phương của tinh vực Nam Đẩu, bốn nhà hiện lên thế chân vạc, đã tồn tại qua vạn năm, hai bên tuy rằng chém giết tranh đấu lẫn nhau, nhưng không có ai bị diệt đi, tranh đấu gần nhất cũng từ ngàn năm trước, đến nay vẫn luôn bình an vô sự, coi như tương đối hòa bình.
"Diệp đại ca, nơi này chính là nhà ta, Huyền Minh thành, ta trước tiên mang ngươi đi dạo chơi xung quanh một chút a!"
Minh Thương Tầm chỉ về cửa thành ở đằng trước, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn, còn mơ hồ hiện ra vẻ thẹn thùng.
Diệp Trần nhìn thấy vẻ mặt này của Minh Thương Tầm, không tự chủ nghĩ về Minh Thương Tầm trong kiếp trước của mình mà cảm thấy rùng mình.
Tuy nhiên, chờ khi hai người tới cửa thành:
"Mau nhìn! Là đại tiểu thư!"
Rầm rầm!
Những tên thị vệ mặc áo giáp vàng kim ở cửa Huyền Minh thành kia lập tức lao ra, vậy mà bao vây hai người Minh Thương Tầm và Diệp Trần lại.
Minh Thương Tầm thấy thế thì lập tức vừa sợ vừa giận, "Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?"
Tên thị vệ mặc áo giáp vàng kim cầm đầu, chắp tay nói:
"Đại tiểu thư, thực sự thật có lỗi! Gia chủ có lệnh, bất kỳ người nào một khi nhìn thấy đại tiểu thư, cần phải bắt lại ngay tại chỗ!"
← Ch. 0788 | Ch. 0790 → |