Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 0884

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Trọn bộ 1085 chương
Chương 0884: Các ngươi nhiều nhất chỉ có thể coi là mấy con mèo bệnh mà thôi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1085)

Siêu sale Lazada


"Nó thật sự chỉ là một đứa trẻ ba tuổi hay sao?"

Thân hình Diệp Trần cao lớn, hơn nữa trí tuệ kinh người, vượt quá xa những đứa trẻ bình thường, những này Lâm Cương còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao trên đời này quả thực là có thần đồng tồn tại!

Thế nhưng là vừa ở trong nháy mắt kia, hắn rõ ràng từ trên người Diệp Trần cảm nhận được một cỗ áp lực làm cho tim của hắn đập nhanh! Thậm chí tuyệt không kém gì với vị cường giả của Tần gia kia!

Chuyện này để cho hắn thực sự khó có thể tin!

"Chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai?"

Lâm Cương hung hăng lắc đầu, lại nhìn về phía Diệp Trần một lần nữa, đã không còn cảm thấy uy thế như trước đó thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:

"Xem ra có lẽ bởi vì duyên cớ của Tần gia, ta quá khẩn trương, cho nên mới xuất hiện loại ảo giác buồn cười kia!"

...

Chẳng mấy chốc, sau khi mẹ con Diệp Trần leo lên xe Maybach, xe từ từ khỏi động, ở trên đường phố Vân Châu lượn quanh một lúc, cuối cùng lái vào đại viện của Lâm gia.

Ba người xuống xe, đi vào bên trong phòng khách chính của Lâm gia.

Lúc này ở bên trong phòng khách, gần như đã không còn chỗ ngồi, ngoại trừ những nhân vật quan trọng của của Lâm gia ra, người ngồi ở trên vị trí cao nhất là một ông lão có dáng vẻ uy nghiêm râu ria màu hoa dâm, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, một mặt vẻ hờ hững.

Mà ở đằng sau ông lão uy nghiêm kia còn có mấy khuôn mặt xa lạ, không giống như là người của Lâm gia, mặt mũi mỗi người đều đầy vẻ ngạo nhiên.

Nhìn thấy ba người đi vào, ông lão dáng vẻ uy nghiêm vẫn luôn nhắm mắt không để ý tới ai khác kia chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Diệp Trần và Lâm Uyển Dung, lúc rơi trên người Diệp Trần thì rõ ràng hơi sững sờ, hiển nhiên cũng đối với tuổi tác và chiều cao thân hình không tương xứng với nhau của Diệp Trần, cảm thấy rất là ngoài ý muốn, nhịn không được mở miệng nói:

"Lâm tiểu thư đúng không? Hắn, chính là con trai của ngươi và Diệp Thiên Ca sao?"

Thật ra thì không chỉ ông lão uy nghiêm cảm thấy ngoài ý muốn mà ngay cả đám người Lâm gia trước đó đã từng gặp Diệp Trần cũng đều một mặt mờ mịt.

Lần trước bọn họ thấy Diệp Trần vẫn là ở ba năm trước đó còn là một đứa bé, bây giờ vậy mà đã lớn như thế? Phát dục cũng quá nhanh đi?

Lâm Uyển Dung nhẹ gật đầu coi như trả lời, nếu như không phải Diệp Trần đưa ra đề nghị tới đây, cô ta căn bản cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đối với Tần gia.

Lâm Thế Kiêu thấy thái độ của Lâm Uyển Dung làm cho cường giả của Tần gia không hài lòng, vội vàng quát lớn:

"Nghiệt chướng! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh tới bái kiến khách quý!"

Lông mày Lâm Uyển Dung hơi nhăn lại, cô ta khuông muốn có bất kỳ liên quan gì tới Tần gia, thế nhưng lời nói của cha cô thì cô lại không thể nào không để vào mắt, dù sao trước đó là cô ta chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, bản ý chính là vì không muốn làm ảnh hưởng tới Lâm gia, đối với Lâm gia và cha của mình vẫn là còn có tình cảm rất sâu.

Tuy rằng trong lòng đủ kiểu không muốn, Lâm Uyển Dung vẫn quyết định nghe theo mệnh lệnh của cha mình.

Ngay vào lúc này, Diệp Trần kéo cô ta lại

"Mẹ, có con ở đây, chỉ cần chuyện mà mẹ không muốn làm, trên thế giới này, không có ai có thể ép được mẹ!"

Nói xong lời này, Diệp Trần ngẩng đầu che ở trước mặt Lâm Uyển Dung, hai mắt nhìn thẳng vào cường giả Tần gia đang ngồi ở trên vị trí cao nhất kia, lạnh lùng nói:

"Chúng ta người cũng đã tới, Tần Nguyệt Nga hoặc là Tần Đạp Thiên muốn làm cái gì, các ngươi cứ việc nói thẳng đi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng khách Lâm gia lập tức trở nên yên tĩnh như chết.

Chẳng những một đám người Tần gia tất cả đều thay đổi sắc mặt, mà người bên phía Lâm gia thì vẻ mặt của tất cả đều trắng bệch.

Phải biết, Tần Nguyệt Nga là tiểu thư của Tần gia, thân phận tôn quý không cần phải nói, còn Tần Đạp Thiên kia càng là lão tổ của Tần gia, cao nhân tuyệt thế cấp độ thần tiên, thằng ranh con này cũng dám gọi thẳng tên, chẳng lẽ không muốn sống sao?

"Làm càn!!"

Lâm Thế Kiêu vừa vội vừa giận, lập tức vỗ bàn một cái đột nhiên đứng dậy chỉ vào Diệp Trần, tức giận quát:

"Quỳ xuống hướng Tần lão tiên sinh xin lỗi! Ngay lập tức!!"

Lâm Thế Kiêu là sợ thật, so với ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, Tần gia đều là quái vật khổng lồ, một cái Lâm gia nho nhỏ như bọn họ quả thực chính là một con giun dế, đối phương thuận tay là có thể đập tan bọn hắn thành phấn vụn!

"Hừ!"

Diệp Trần cười lạnh, liếc qua Lâm Thế Kiêu:

"Một người vì lợi ích, ngay cả con gái của mình cũng muốn hy sinh, ông có tư cách gì ra lệnh cho tôi?"

"Ngươi, ngươi, ngươi!!"

Lâm Thế Kiêu nghe được điều này thì lập tức tức đến gần nôn ra máu, cảm giác toàn bộ lồng ngực giống như muốn nổ bể ra tới.

Đúng lúc này:

Sưu!

Ông lão của Tần gia ở phía sau bỗng nhiên lách mình mà ra:

"Thằng nhóc con thật cuồng! Ngươi cũng đã biết, ngươi đang nói chuyện với dạng tồn tại gì không?"

Cái người đột nhiên nhảy ra này là một tên nam thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, quần áo một thân hàng hiệu, rất là kiêu ngạo.

Diệp Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:

"Ngươi sao? Một con giun dế thôi!"

"Ngươi —— nói —— cái —— gì?!!"

Nam thanh niên kiêu ngạo kia nghe được lời này của Diệp Trần thì hai mắt lập tức trừng một cái, rõ ràng tức giận không nhẹ:

"Rất tốt! bản công tử vốn không muốn chấp nhặt với một đứa bé như ngươi, ngươi đã lớn lối như thế, vậy thì bản công tử thay cha mẹ của ngươi, dạy dỗ ngươi làm người thì nên như thế nào mới tốt!"

Nói xong lời này, thanh niên kiêu ngạo kia sải bước đi tới phía Diệp Trần.

Đúng lúc này, ông lão uy nghiêm đằng sau kia bỗng nhiên mở miệng:

"Tiểu Trạch, giáo huấn một chút là được rồi, không được làm ảnh hưởng tới tính mạng của hắn!"

"Ông Lục, ông cứ yên tâm đi!"

Thanh niên kiêu ngạo lên tiếng, cả người đã đi tới trước mặt Diệp Trần rồi mới bỗng nhiên khẽ vươn tay hướng cổ Diệp Trần chộp tới.

Hắn cũng không có để Diệp Trần vào mắt, cho nên chỉ dùng một hai thành lực đạo, hắn lại làm sao biết được rằng, cho dù hắn có dùng hết sức lực của hắn thì cũng không thể nào làm tổn thương được Diệp Trần một chút nào?

Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, trực tiếp tung ra một quyền, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng không có dùng tới, dùng thuần túy chỉ là sức mạnh của nhục thân.

Bàn tay của hắn nhỏ hơn nhiều so với đối phương, một quyền tung ra này vừa đúng đánh trúng lòng bàn tay của đối phương:

"Ai chà! Tiểu súc sinh còn dám đánh lại... A!!"

Lời nói của nam thanh niên còn chưa hết thì lập tức cảm thấy chỗ lòng bàn tay của mình truyền ddến một cỗ lực lượng cường đại, còn có cảm giác vô cùng đau đớn, cả người ngay lập tức bay ngược ra ngoài, hung hăng rơi đập xuống trên sàn nhà trong phòng khách của Lâm gia rồi mới che lấy cánh tay của mình kêu rên không thôi.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết!

Ngoại trừ nam thanh niên kiêu ngạo kia còn đang bận rộn cho việc kêu thảm ra thì tất cả những người khác đều bị cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt này làm cho rung động không nói nên lời.

Nam thanh niên kiêu ngạo này mặc dù chỉ là tiểu bối của Tần gia, nhưng lại cũng đã tu luyện tới võ giả nội kình tiểu thành, phóng tầm mắt toàn bộ Lâm gia cũng không có mấy người có thể thắng được hắn.

Bây giờ thế mà bị một đứa bé ba tuổi đánh bay?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ cho dù là ai cũng khó có thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.

Cuối cùng, vẫn là ông lão dáng vẻ uy nghiêm của Tần gia kia phản ứng lại đầu tiên, vỗ tay nói:

"Tốt! Không hổ là con trai của Diệp Thiên Ca, mặc dù Tiểu Trạch là chủ quan nhưng lấy tuổi của ngươi thế mà đánh bại được hắn, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Xem ra thiên phú của ngươi còn cường đại hơn cả cha của ngươi, hơn nữa con nghé con mới để không sợ cọp!"

Làm nhân vật đời trước của Tần gia, khen ngợi một tên tiểu bối như thế cũng coi như là cực kỳ khó được.

Không nghĩ tới, Diệp Trần nghe được điều này thì lại cười lạnh:

"Nếu như nói ta là con nghé, vậy mấy người các ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là mấy con mèo bệnh mà thôi!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1085)