← Ch.0125 | Ch.0127 → |
- Vậy tại sao...
- Gia chủ Lý gia thường nói đường ca ta quá mức ngạo khí, cần có đối thủ. Đây chính là cơ hội!
Lý Khai khoát tay áo, nói rất đường hoàng. Nhưng trong lòng hắn lại thầm nói.
- Nữ nhân Dạ Tình như vậy có người nào không muốn. Lý Thân Phách này ngốc như vậy, ngay từ khi mới bắt đầu chưa từng coi trọng hắn. Ngoại trừ xuất thân tốt một chút, gia hỏa kia chính là một tay mơ.
Mọi người gật đầu. Về chuyện của Lý gia ở tỉnh Chùy Lĩnh, mọi người cũng không dám có ý kiến gì.
- Lão đại, chúng ta đối phó với Thiên Hạt Thứu Vương thật sự có phần nắm chắc không?
Người vừa đưa ra nghi vấn lại hỏi:
- Phải biết rằng, Thiên Hạt Thứu Vương không có thể chỉ có một con, mà là có chí ít mấy trăm thủ hạ. Trong đó có không ít tứ giai. Còn có hai thủ hạ siêu cấp là ngũ giai.
- Ta biết, nhưng đường ca ta...
Hắn vốn muốn cho Dạ Tình nhập bọn. Đáng tiếc nữ nhân này quá khinh thường mình.
- Bọn họ không phải cũng muốn đi vào Hoang Nguyên săn ma sao? Lấy thực lực Dạ Tình chắc chắn sẽ không ở vòng ngoài. Chúng ta có lẽ có thể lợi dụng một chút. Gia hỏa này chắc hẳn chính là nhân vật quân sư quạt mo. Thân thể nhỏ hơn so với Thái ca, nhưng cái đầu lại lớn hơn nhiều.
- Ngươi chắc hẳn phải vậy. Hoang Nguyên lớn như vậy, chúng ta lợi dụng sao đây? Ngay cả hành tung của bọn họ còn không nắm chắc được?
- Ta có lẽ có biện pháp!
Ánh mắt quân sư quạt mo chớp động nói.
...
Sáng sớm hôm sau, nhóm Vu Nhai chuẩn bị xuất phát vào trong Hoang Nguyên. Đây là lần đầu tiên tổ Kỳ Binh xuất kích. Trong lòng tất cả mọi người vô cùng tự tin. Đặc biệt là khi có viện trợ cường đại siêu cấp Dạ Tình đang ở đây. Tâm tình dường như được thả lỏng.
Chỉ có điều lúc xuất phát, Thủy Tinh nói ra ý kiến lại làm cho mọi người lại bắt đầu lo lắng.
Rất đơn giản, chính là nếu chưa phải là thời điểm nguy hiểm nhất, Dạ Tình không được ra tay. Mọi người phải cố gắng rèn luyện thực lực của mình.
Dạ Tình tất nhiên biểu thị đồng ý. Đây là lần thứ hai, hai nàng lại đạt được sự nhất trí. Nàng chủ yếu là muốn bắt cóc Vu Nhai chấp hành nhiệm vụ quan trọng hơn. Nàng không thể vội tới làm vú em cho tổ Kỳ Binh.
Vu Nhai cũng tán thành. Tổ Kỳ Binh phải có sự phối hợp và phương thức chiến đấu của riêng mình.
Ngày đầu tiên tiến vào Hoang Nguyên, bọn họ cũng không gặp phải ma thú quá mạnh mẽ. Một đám Giác Lộc nhị giai ngay cả lực động thủ cũng không có. Chỉ có điều thật ra dùng để rèn luyện khả năng phối hợp lại rất tốt. Lấy Lữ Nham là chủ công, Liệp Thủ phó công, Răng Lớn là phó công thứ hai lại phải phối hợp phòng thủ. Huyết Lệnh lại là phòng thủ hoàn toàn. Tiễn Linh và Thủy Tinh đánh xa. Vu Nhai là người tự do, nơi nào có thể đánh thì đánh.
Hiện nay tổ Kỳ Binh chính là đang phối hợp như vậy. Dọc đường đi, đánh một chút dừng một chút, cũng càng ngày càng thành thục.
Ban đầu vốn muốn lôi kéo Tiểu Mỹ vào. Dù sao trẻ tuổi cũng có thể cố gắng. Nhưng nàng không thích đánh đánh giết giết. Nàng giống như chỉ đi dạo chơi ở ngoại thành. Dọc đường đi, thỉnh thoảng nàng lại bắt mấy con tiểu ma thú đáng yêu làm sủng vật tạm thời của nàng, đồng thời ngăn cản tên lừa gạt Vu Nhai này làm người xấu giết những ma thú nhỏ đáng thương. Đặc biệt nếu hắn muốn giết để kiếm thứ ăn lót dạ, Tiểu Mỹ sẽ càng liều mạng ngăn cản.
Đội ngũ kỳ quái này cứ như vậy lúc đi lúc dừng tiến vào Lạc Uyên Hoang Nguyên được năm ngày. Trong lúc tự nhiên, bọn họ đi theo phương hướng mà Vu Nhai cùng Dạ Tình đã thương lượng trước. Trên đường đi, bọn họ ngoại trừ gặp phải mấy tên dược sư ra, ngay cả cọng lông của người săn ma cũng không thấy.
- Thật sự nhàm chán. Đại tiểu thư Dạ Tình, nàng nói xem Thanh Giác Tê ở chỗ nào trong Hoang Nguyên này?
Hoang Nguyên rộng lớn vẫn là Hoang Nguyên rộng lớn. Ban đầu mọi người còn hưng phấn, hiện tại đã trở nên buồn chán.
Lúc này đội ngũ cũng đã thay đổi trang phục. Tất cả đều phối hợp với vật cưỡi của mình. Tam giai đỉnh phong là yếu nhất. Trong đó Vu Nhai, Thủy Tinh, Lữ Nham và Dạ Tình hai người đều cưỡi ma thú tứ giai sơ đoạn. Nói cách khác, nếu như bây giờ trở lại, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.
Nhưng bọn họ không tình nguyện. Những con vật cưỡi ma thú tứ giai sơ đoạn đều rất yếu. So với nhân loại mà nói, ma thú có một vài chủng loại trời sinh đặc biệt yếu ớt. Dưới tình huống cùng đẳng cấp, ma thú dường như không phải là đối thủ của nhân loại. Hơn nữa, mấy con vật cưỡi này giống như ngựa, đều là loại ăn cỏ. Chúng tương đối ôn hòa, số lượng đang giảm đi rất nhanh!
Sử dụng chúng để diễn luyện thực chiến rất tốt. Vào ngày thứ ba mọi người lại bắt đầu diễn luyện trên phương diện phối hợp cưỡi vật chiến đấu.
- Hẳn là ở phía trước. A, âm thanh gì vậy?
- Chấn động mãnh liệt. Có đám ma thú lớn đang vọt về phía bên này!
Lực cảm ứng của Vu Nhai không kém hơn so với Dạ Tình. Tiếng nói vừa dứt, phía xa đã là khói đặc cuồn cuộn. Từ từ mấy điểm xanh rơi vào trong tầm nhìn của mọi người.
Ma thú cao hai thước, dài ba thước điên cuồng vọt tới. Không ngờ đúng là ma thú bọn họ muốn tìm... Thanh Giác Tê của Hoang Nguyên!
- Đại tiểu thư Dạ Tình, nàng không phải muốn để chúng ta đối phó một đám như thế?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.
- Dĩ nhiên không phải. Những con bên ngoài này chỉ có thực lực tam giai mà thôi. Nhìn thấy không? Bên trong đó có mấy con toàn thân có vảy cứng, trên đầu còn có một cái sừng đã biến thành màu xanh mới là mục tiêu của chúng ta!
Dạ Tình chỉ vào mấy con cực lớn trong đàn.
Mọi người cảm thấy cổ quái nhìn Dạ Tình. Chắc hẳn nàng không có ý hại chết chúng ta chứ?
Thanh Giác Tê cũng là loại ăn cỏ, nhưng chúng không giống với những loại ăn cỏ khác. Những gia hỏa này thuộc về trọng hình. Dưới thân Vu Nhai lại thuộc hạng nhẹ. Cũng giống như nhân loại, ma thú trong thế giới cũng có thiên tài và phế tài.
Vật cưỡi tứ giai dưới thân nếu như thấy Thanh Giác Tê tam giai chắc hẳn sẽ xoay người chạy. Nếu thấy một đám, trời ạ, một con đang phát run.
- Đừng tưởng tượng nó đáng sợ như vậy. Thanh Giác Tê có một nhược điểm trí mạng. Các ngươi nhìn xem. Con Hoang Nguyên Lôi Sư cũng chỉ một thân một mình. Nhưng nó lại dám phục kích những con Thanh Giác Tê trọng hình thường đi theo đoàn!
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một con sư tử màu đỏ tía toàn thân đang nằm sấp ở một bên. Nhìn thực lực của nó chỉ khoảng tam giai đỉnh phong mà thôi. Vậy mà nó cũng dám phục kích. Đột nhiên, linh quang Vu Nhai lóe lên. Hắn biết tại sao.
Ở địa cầu kiếp trước, lúc hắn xem thế giới động vật không phải cũng thường thấy cảnh tượng như vậy sao?
Quả nhiên, con Hoang Nguyên Lôi Sư kia đột ngột di chuyển, kéo một con Thanh Giác Tê lại. Sau khi đối phó với mấy con xong, nó lại nghênh ngang rời đi. Đám Thanh Giác Tê đang lúc chạy thật nhanh chợt giật mình, tản ra. Chúng hoàn toàn không để ý. Mấy con thực lực tứ giai hình như có chút phẫn nộ, nhưng cũng không để ý đến, không đuổi theo, cuối cùng lại tiếp tục xông loạn.
← Ch. 0125 | Ch. 0127 → |