← Ch.0191 | Ch.0193 → |
Phía sau, các cao thủ đã bao vây qua. Bọn họ không dám xông lên trước. Bọn họ khiếp sợ trước mấy kiếm giết người của Vu Nhai lúc trước. Đây là lực uy hiếp của tướng khí. Đương nhiên, cũng chờ mệnh lệnh của Lý Đông Phách.
- Không phải là lần đầu tiên sao? Ngươi là ai?
Trong lòng Lý Đông Phách cảm thấy chấn động. Dám giết người của Lý gia, đại gia tộc sao?
- Ta chính là tiểu binh mà thần nữ Tham Lang thích. Ngươi điều tra, lại không tự giới thiệu mình.
Vu Nhai thoáng cười nói, đi về phía trước. Trên người không có bất cứ chấn động nào, cũng không có bất kỳ tâm tình khẩn trương nào.
- Ừ? Ngươi chính là tiểu binh đã bị Độc Cô gia đuổi đi sao?
Lý Đông Phách khẽ nhíu mày nói. Chợt hắn nhìn lên trời một chút. Hắn đã biết vì sao tiểu binh này đến được đây. Xem ra là do con Khu Phong Thứu kia đã giở trò quỷ. Chỉ có điều hắn không quan tâm. Vu Nhai đã tới rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tên tiểu binh mà thôi, căn bản không xứng làm kẻ địch của hắn. Kẻ địch của hắn là nhị ca và các huynh đệ dòng chính của Lý gia.
- Không sai, ta chính là Vu Nhai!
- Vu Nhai sao? Ta nhớ rồi. Lá gan của ngươi thật không tệ, dám giết người của ta. Ừ, bắt hắn, trói hắn lên trên cái cây đó. Tuy rằng ta không thích khi ta làm việc lại bị người khác nhìn, nhưng rất thích làm việc ở trước mặt nam nhân trong lòng nữ nhân kia.
Lý Đông Phách cười nói, dường như đang nói về chuyện không có quan hệ gì với hắn. Hắn thấy, Vu Nhai đến chỉ để giúp vui cho hắn. Vu Nhai xem như là một người đã chết.
- Tam thiếu gia, cẩn thận!
Vu Nhai không tức giận. Mà khi hắn vừa dứt lời, người phía sau vẫn không động thủ, bắn ra ngoài trước. Trong nháy mắt, người phía sau kinh sợ kêu lên. Lý Đông Phách cũng không phải là tay mơ, thực lực cũng rất siêu cường.
Một tiếng keng vang lên.
Hai bên vừa va chạm đã lập tức tách ra.
Vu Nhai căn bản sẽ không dự định một đòn đắc thủ. Rất nhanh hắn đi tới bên cạnh Dạ Tình.
Hai lượt kiếm vung lên, Dạ Tình và Tiểu Mỹ đã được thả ra. Cho dù hắn tiến bộ thần tốc, cũng không nắm chắc có thể một mình giết chết nhiều người như vậy. Huống hồ còn có một vị cao thủ chí ít là thực lực Hoàng Binh Sư đang ở đây. May là vị cao thủ này cũng có tâm tư muốn để Lý Đông Phách rèn luyện, nếu không Vu Nhai sẽ không dễ đắc thủ như vậy.
- Thật đáng tiếc, sở thích biến thái của ngươi rất khó thực hiện!
Vu Nhai nói chuyện, chợt chiếc nhẫn không gian lóe lên, lấy ra một thứ, chuẩn bị phủ thêm cho Dạ Tình. Đột nhiên, hắn phát hiện đồ trên tay hình như có hơi nhẹ.
Mẹ ơi, không chú ý, tùy tiện lấy ra một tấm vải, không ngờ lại lấy phải thứ khiến người ta phun máu. Hắn không dám nhìn sắc mặt Dạ Tình, rất nhanh liền trở lại, sau đó lại tìm kiếm. Hắn phát hiện ra một bi kịch. Tất cả y phục của Dạ Tình đều đã đưa cho Nguyệt Lâm Sa.
Cuối cùng, hắn thật vất vả mới tìm được tấm da thú thu thập ở trong Cốc Phản Nghịch. Vu Nhai nhìn bộ dạng Dạ Tình giống như sắp phun ra lửa, mặt đỏ như muốn nướng chín được đồ. Khóe miệng hắn giật giật vài cái nói:
- Cái kia, y phục của nàng đều đã mất. Dùng tạm cái này trước vậy.
Dạ Tình nhanh chóng đoạt lấy tấm da thú, quấn thật nhanh lên người, hung tợn nói:
- Ngươi cố ý sao? Quần áo của ta đâu?
- Vô tình, tuyệt đối là vô tình thôi. Y phục của nàng. Ách, cái này, cái này...
Trong lúc nhất thời Vu Nhai không biết phải nói như thế nào. Trong lòng hắn phiền muộn tới cực điểm. Uy phong lúc mới xuất hiện thoáng cái đã vỡ nát.
Muốn tỏ ra uy phong một chút cũng khó như vậy sao? Nếu như nói lung tung Dạ Tình phát điên thì phải làm sao bây giờ?
Hắn không chút nghĩ ngợi xoay người nói:
- Lý Đông Phách, có dám chiến đấu một trận không?
- Chiến đấu sao? Ngươi đang khiêu chiến ta sao?
Lý Đông Phách xoay người bước hai bước chợt dừng lại, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai!
- Không sai. Ta khiêu chiến với ngươi, cuộc chiến sinh tử. Ngươi có dám không?
Khí thế của Vu Nhai chậm rãi xuất hiện. Sự xấu hổ dưới áp lực chiến đấu đã biến mất hoàn toàn, giống như đổi lại thành một người khác vậy. Dạ Tình sớm quen với bộ dạng của tiểu tử này, nhưng vẫn bị khí thế của hắn làm chấn động một chút. Từ lúc nào Vu Nhai trở nên lợi hại như vậy?
Nàng cũng tạm thời không có cách nào truy cứu chuyện y phục của mình bị mất tích nữa. Có thể tưởng tượng được những gì mình thu thập, tàng trữ đều bị tiểu tử này quẳng mất. Nói không chừng hắn còn cầm vật kia làm rất nhiều chuyện đê tiện. Mới nghĩ vậy, trong lòng nàng đã buồn bực muốn chết.
Vương bát đản. Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn. Tuyệt đối không thể để cho U Hoang biết.
Dạ Tình khóc không ra nước mắt.
- Quyết chiến sinh tử. Tiểu tử, ngươi không lên cơn điên chứ? Ngươi có tư cách gì khiêu chiến với ta?
- Chỉ dựa vào chuyện vừa rồi ta đã giết ba người của ngươi.
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Thế nào? Không dám sao? Nếu như là Lý Thân Phách Tiểu Thiên Vương ở nơi này, chỉ sợ hắn đã không nói hai lời xông lại. Ngươi quả nhiên không bằng hắn!
- Ít chọc tức ta đi. Vô dụng thôi. Ta không giống với những người khác trong Lý gia của Chùy Lĩnh!
Trong miệng Lý Đông Phách tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn quả thực đã nổi giận. Ba chữ Tiểu Thiên Vương khiến hắn rất phiền muộn. Nếu như ngươi là dòng chính của Độc Cô gia cũng không nói làm gì. Đằng đây chỉ là một tiểu binh rác rưởi nho nhỏ cũng dám khiêu chiến ta. Thôi đi, xem như giúp vui. Đừng để nữ nhân ta gần nhận được coi thường!
- Tam thiếu gia, cẩn thận. Tiểu tử này không đơn giản.
- Không đơn giản thì đã sao? Lẽ nào ta đường đường là tam thiếu gia của dòng chính Lý gia, ngay cả một tên tiểu binh cũng đánh không lại sao?
Lý Đông Phách nói, trên tay nhẹ nhàng vung lên. Một cái búa lớn xuất hiện trong tay hắn. Hắn thản nhiên nói:
- Tiểu tử, có bản lãnh gì, lấy ra đi!
Không biết vì sao, toàn thân Vu Nhai đều cảm thấy hưng phấn. Có lẽ bởi vì đã quá lâu hắn không chiến đấu.
Hắn nhẹ vung tay. Một cái búa lớn màu lam xuất hiện trên tay hắn. Hiện tại hắn có nhẫn không gian, không sợ có người nhìn ra hắn lấy đồ từ trong cơ thể ra. Hắn mỉm cười, căn bản không khách khí với Lý Đông Phách, lập tức vung búa đập!
Ầm...
Chẳng ai nghĩ tới Vu Nhai lại đột nhiên lấy ra một cái búa lớn. Ngay cả Dạ Tình cũng ngây ngẩn cả người. Tiểu tử này mất tích tám tháng, đây hẳn là mới xuất hiện. Không đợi mọi người kịp phản ứng, chiếc búa lớn màu lam của Vu Nhai đập vào Lý Đông Phách.
Ầm ầm ầm...
Vu Nhai thừa dịp Lý Đông Phách chưa kịp phản ứng tìm ra sơ hở, liền đập búa xuông. Áp lực trong tám tháng dường như thoáng cái đã được phóng ra. Hắn xuống búa tuyệt đối không phải không có trình tự. Trước đây khi nhận được Thất Tinh Thần Kích, hắn còn cần một khoảng thời gian rất lâu để làm quen thích ứng mới có thể vận dụng thành thạo. Hôm nay tuy rằng vừa nhận được búa phản nghịch, nhưng trong tám tháng qua búa kỹ hoàn toàn dung nhập vào trong xương cốt hắn.
← Ch. 0191 | Ch. 0193 → |