← Ch.0409 | Ch.0411 → |
- Tê a...
Trong giây lát, một tiếng kêu thê lương xuất hiện ở dưới kiếm quang kim sắc. Một con rắn màu trắng phóng lên cao, không ngừng giãy dụa, cuối cùng vỡ nát thành từng mảnh. Khóe miệng phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên giật giật vài cái. Đây lại là kiếm của con trai hắn.
Phách Hoàng Thất Kích đáng sợ.
Nhưng khi kim quang tản đi, phụ thân của Độc Cô Cửu Tiên thấy kẻ đáng chết còn chưa chết.
Trong tay Vu Nhai nắm chặt thanh kiếm gãy. Thật không hổ danh là huyền kiếm thất giai. Cho dù là dưới sự công kích cường lực của Độc Cô Cửu Dương, cũng chỉ bị gãy mất mà thôi. Đương nhiên, tay hắn đã biến thành huyết sắc, kim bào cũng nhuộm máu. Hình cục gạch thêu trên đó cũng nhuộm thành màu đỏ, đông thời che khuất ba thanh kiếm phía trên cục gạch. Bên khóe miệng hắn cũng có vết máu rịn ra. Bộ dạng hắn vô cùng chật vật.
- Mạng thực sự lớn. Chỉ có điều nhìn bộ dáng ngươi bây giờ, còn có thể đánh với ta được sao. Loại con tư sinh giống như ngươi, đáng phải chết sớm. Đáng tiếc, năm đó mẫu thân ta vẫn suy nghĩ quá nhiều. Đáng ra ngươi và mẫu thân đê tiện của ngươi phải bi giết chết mới đúng.
Độc Cô Cửu Dương vỗ nhẹ vào bụi bám trên y phục. Trên mặt hắn đã khôi phục lại vẻ ung dung và ngạo khí.
- Có thể tiếp được Phách Hoàng Thất Kích của ta mà không chết, cũng coi như ngươi có chút huyết mạch tương tự ta, tuy rằng đê tiện hơn rất nhiều so với ta. Yên tâm đi, sau khi ngươi chết đi, ta sẽ bắt mẫu thân để tiện của ngươi đi theo ngươi.
- Nói xong chưa?
- Sao?
- Dẫn động... Tà Nhận Thất Trảm!
Vu Nhai đột nhiên hét lên. Từng đạo kiếm quang chợt từ trên không trung phóng xuống. Thanh kiếm gẫy trong tay hắn biến thành hình thái của Thí Thần Ma Nhận, lấy Tà Nhận Thất Trảm phản kích. Hơn nữa, đây là lực lượng dẫn động Kiếm Ảnh Trận phía trên. Tà Nhận Thất Trảm cường thế bạo phát.
Điều khiến Vu Nhai không nghĩ tới chính là sát khí hắn dung hợp được ở trên đường chính trong rừng kiếm, vừa lúc phù hợp với ma tính của Thí Thần Ma Nhận. Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều rùng mình một cái. Dường như này kiếm quang từ phía trên dẫn động xuống đều mang theo khí tức tử vong nồng đậm.
Giờ phút này, Vu Nhai cũng giống như Ma thần. Rõ ràng toàn thân hắn là một màu kim sắc, nhưng huyết quang nhỏ xuống thanh kiếm gãy lại càng chói mắt hơn so với kim sắc.
Chém thứ nhất, chém thứ hai, chém thứ ba...
Độc Cô Cửu Dương khinh thường không để ý tới. Hắn cầm trong tay thánh kiếm bát giai không ngừng chống đỡ. Nhưng khí tức tử vong nồng đậm hình như cách hắn càng lúc càng gần. Chém thứ tư, chém thứ năm, chém thứ sáu...
Ầm...
Cuối cùng, Độc Cô Cửu Dương không chịu đựng nổi, dường như trong nháy mắt sẽ phải chết. Hắn rốt cuộc vẫn phát động dẫn động. Kiếm Ảnh Trận rơi xuống kiếm quang của Độc Cô Cửu Dương, nặng nề nện vào trảm thứ sáu của Vu Nhai.
Không hề dao đọng, dưới chân lại vận dụng Phong Tung Bộ. Trảm thứ bảy...
- Tê tê...
Đạo kiếm quang thứ hai thuộc về Độc Cô Cửu Dương hạ xuống, cũng hung hăng bị chém bay ra. Trong chớp mắt thanh kiếm gẫy của Vu Nhai liền đến trước người Độc Cô Cửu Dương, sau đó chém mạnh xuống ngựa hắn. Không nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ có tiếng rên rỉ và tiếng xé rách mãnh liệt khiến người ta nghe ê răng. Thoáng dừng một chút. Thân ảnh kim sắc điên cuồng lui lại. Thân ảnh nắm chặt thanh kiếm gãy vẫn ở nguyên chỗ cũ.
- Vù vù vù...
Vu Nhai cắm thanh kiếm gãy trên mặt đất chống đỡ thân thể. Hô hấp trở nên gấp gáp. Trong tay lóe lên bạch quang. Một viên đan dược xuất hiện. Hắn trực tiếp nuốt xuống. May là ngày hôm qua trong phần thưởng kim bào có nhận được đan dược, nếu không hắn sẽ chỉ có thể gặm rễ màu đen.
Ánh mắt Vu Nhai khóa chặt Độc Cô Cửu Dương. Bên khóe miệng hắn cũng có vết máu, chỉ có điều không nghiêm trọng như mình. Chủ yếu nhất là ngực hắn. Mẹ nó, kim bào của hắn giống như Độc Cô Cửu Tà đã nói qua, chỉ dùng để loại cao cấp nào dó chế tạo thành. Nếu không mặc kim bào này, Độc Cô Cửu Dương cho dù không chết, cũng sẽ trọng thương. Đáng tiếc, quá đáng tiếc...
Độc Cô Cửu Dương ngơ ngác nhìn kim bào trên ngực, sử dụng tơ vàng của ma thú thiên tằm thất giai dệt thành. Trên đó xuất hiện một vệt rất dài. Tuy rằng cũng chưa hoàn toàn rách ra, nhưng lại có mấy lỗ thủng nho nhỏ, còn có tơ máu chảy ra.
Hắn lau mép một cái, trên tay lập tức có màu đỏ sẫm. Hắn không chỉ bị thương ở ngực, trong cơ thể cũng bị chấn thương.
- Đi tìm chết đi, Độc Cô Diệt Kiếm Quyết!
- Mẹ nó!
Vu Nhai mắng một tiếng, dưới chân liền lùi lại.
Lần này Độc Cô Cửu Dương thật sự đã nổi giận. Bao lâu nay không ai thương tổn được hắn. Nhưng một kẻ giống như con kiến hôi trước mắt này không ngờ lại làm được, lại xé rách kim bào mà hắn yêu thích. Người luôn tự cho mình là đúng, là trung tâm của đại lục Thần Huyền, tuyệt đối không cho phép có loại chuyện này phát sinh. Giết chết hắn vẫn là lợi cho hắn quá. Phải từng đao từng đao hủy diệt hắn...
Không, còn muốn bắt cả mẫu thân và nữ nhân của hắn tới, để hắn nhìn người thân của mình đi tìm chết...
Ban đầu, Độc Cô Cửu Dương chỉ hứng thú với tiết mục còn lại, sau đó kinh ngạc với chuyện Vu Nhai phản kháng giết người, lại càng kinh sợ hơn trước sự thật Vu Nhai và hắn là cùng cha khác mẹ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy Vu Nhai chỉ là con kiến hôi, có thể giết chết bất cứ lúc nào. Cho dù bị phụ thân trừng phạt cũng không sao. Dù sao mẫu thân sẽ không để cho phụ thân làm gì mình.
Mẫu thân là người của hoàng tộc. Còn phụ thân? Bình thường phụ thân chỉ trốn trong bóng tối mà thôi. Nhưng lúc này, hắn cũng không dám thường nữa. Tuy rằng trong miệng vẫn mắng Vu Nhai là con kiến hôi, nhưng hắn đã dùng toàn bộ lực lượng chiến đấu cùng con kiến hôi đó.
- Ta nói này Thí Thần, ngươi đã ăn của ta nhiều rễ màu đen như vậy, có phải nên cống hiến ra một chút hay không. Nhân lúc kiếm gãy còn chưa hoàn toàn bị phế bỏ, nhanh lên!
Vu Nhai lui lại rất nhanh, trong lòng vội la lên.
Độc Cô Cửu Dương dẫn động lực lượng Kiếm Ảnh Trận dường như đã vượt quá Địa Binh Sư sơ đoạn. Cho dù không dẫn động, lấy thực lực của hắn, muốn vượt cấp giết chết Địa Binh Sư nhị đoạn cũng không phải là chuyện không thể.
- Gia gia, làm sao bây giờ? Độc Cô Nhai sắp không ngăn cản được nữa rồi!
Ba người Độc Cô Thanh Hải đã không còn lòng dạ nào nghe Độc Cô Chu kể chuyện trước kia. Được rồi, Độc Cô Chư căn bản không biết chuyện gì phát sinh đã bị Vu Nhai đạp xuống sườn núi đá, căn bản không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc nhẫn kim sắc? Vu Nhai đã căn dặn hắn không thể nói ra, cho nên hắn chưa nói.
Cuộc chiến đấu của hai người vừa rồi thật sự khiến bọn họ kinh sợ run rẩy. Bọn họ đã xem qua Phách Hoàng Thất Kích. Lúc đó Độc Cô Cửu Thiên bị đánh bại. Độc Cô Cửu Tà đã xem qua Tà Nhận Thất Trảm hai lần. Nhưng Độc Cô Cửu Huyền lại chưa từng xem qua. Cho dù đã xem qua, Vu Nhai tăng thêm lực lượng dẫn động, quả thực quá nghịch thiên. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ một chút, bọn họ thật sự không có phương pháp đỡ được bảy chém này.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |