← Ch.013 | Ch.015 → |
Điền Bất Dịch đứng dậy, nhìn Lâm Kinh Vũ một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt khó coi vô cùng, lạnh lẽo nói: "Hảo bản sự! Hảo sát khí!"
Tề Hạo khe khẽ bảo Lâm Kinh Vũ: "Sư đệ, mau tạ lỗi đi."
Lâm Kinh Vũ tuổi nhỏ khí cường, chau đôi mày lại, đạp lên một bước, nhưng là để đối diện với Trương Tiểu Phàm đang đứng một bên: "Tiểu Phàm, vừa rồi là ta không đúng, chỉ nói là thử xem hai đứa tu hành đến thế nào, nhưng xuất thủ lại không cẩn trọng, xin lỗi mi."
Trương Tiểu Phàm trong lòng thực rất lo lắng cho bạn, nhưng miệng thì chỉ thốt được: "Không, không có gì."
Mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Bất Dịch lòng ngập tràn giận dữ, thốt tiến lên một bước, một làn khí đỏ thoáng qua trên mặt.
Tề Hạo tái mét người, không như Lâm Kinh Vũ, y vào Thanh Vân Môn đã lâu, biết rõ thực lực của Đại Trúc Phong tuy kém xa sáu chi phái còn lại, nhưng thủ toạ Điền Bất Dịch và thê tử Tô Như thì đúng là thần thông quảng đại, các chi phái kia từ xưa tới nay chưa từng có ai dám xem thường họ. Thương Tùng Đạo Nhân nhìn xa trông rộng, trước lúc y lên đường đã dặn: Điền Bất Dịch khí lượng nhỏ nhen nhưng tu hành rất cao thâm, thêm phu nhân lão cũng là tài nữ nổi danh của Thanh Vân Môn, đến chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân còn phải kính phu phụ họ ba phần, vì vậy không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt nhiên đừng trêu vào lão.
Nhưng Lâm Kinh Vũ thì hoàn toàn không hay biết việc này, có điều xem thái độ gã, thì dù có biết e là cũng chỉ để trong lòng, tuổi còn nhỏ, nhưng ngạo khí đã ngất trời, nghĩ lại phần lớn cũng là do quen được Thương Tùng Đạo Nhân nuông chiều quá.
Điền Bất Dịch thấy bộ dạng gã càng thêm tức giận, đang định xuất thủ, chợt một bóng người xẹt ra, Tô Như đã vụt đến bên mình trượng phu, thò tay giữ lão lại, khoé miệng cười nhạt, thì thầm nói: "Tuổi tác thế này rồi lại va chạm với hậu bối của đồng môn, còn ra cái thể thống gì?"
Điền Bất Dịch sững lại, dừng bước, Tề Hạo vội vàng án lên trước mặt sư đệ, cười vuốt: "Điền sư thúc đại nhân đại lượng, xin hãy nể mặt gia sư, đừng bận lòng đến đám vãn bối kém hiểu biết chúng con."
Trương Tiểu Phàm thấy Lâm Kinh Vũ chọc giận sư phụ, lòng đầy lo lắng, Lâm Kinh Vũ đứa con côi cút của thôn Thảo Miếu, trong mắt hắn, cũng thân thiết như là huynh đệ ruột thịt vậy. Lúc này thấy Tề Hạo đứng ra xin cho Lâm Kinh Vũ, đầu hắn nóng lên, không nhịn được cũng chạy ra quỳ xuống trước mặt Điền Bất Dịch, nói: "Sư phụ, đều là đệ tử không ra gì, nhìn thấy Kinh Vũ, à không, nhìn thấy Lâm sư huynh ngự kiếm lướt tới, bèn muốn xem xem huynh ấy đã tu hành ra sao, thế là mới động thủ, tất cả là do đệ tử..."
Điền Bất Dịch trong lòng vốn đã buồn chán, cơn giận dữ không có cách nào phát tiết, đã phải miễn cưỡng nén xuống. Tề Hạo thì coi như thôi, nhưng thấy Trương Tiểu Phàm cũng quỳ xuống trước mặt, lắp ba lắp bắp, trông ngu không chịu được, lửa giận trong lòng bùng dậy, lão hét lớn: "Câm miệng, đồ vô dụng!"
Nói đoạn tụ bào phất lên, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy gió thốc vào mặt, đột nhiên người nhẹ hẫng đi, trước-sau, trái-phải, trên-dưới, đều ào ạt cuồng phong, không khí xung quanh dường như bị rút cạn hết, đầu nặng mà chân nhẹ. Tiếp đến một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập đến, thân mình hắn không tự chủ được nữa bay vụt về sau, lao thẳng vào một bên Thủ Tĩnh Đường, bình một tiếng thật to, đâm sầm vào tường, rớt xuống, lúc ấy Trương Tiểu Phàm thấy đầu quay mòng mòng mắt nổ đom đóm, cổ họng mằn mặn, rồi ộc ra một ngụm máu tươi.
Trong Thủ Tĩnh Đường, ai nấy sững sờ.
"Cha!" Điền Linh Nhi là người đầu tiên kêu lên, xông lại đỡ Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ gần như cũng lao đến cùng lúc, vừa nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ngực loang những máu đỏ, khí giận bốc lên, nếu là bản thân gã thọ thương chắc cũng không giận đến nỗi thế, nghĩ Trương Tiểu Phàm vì xin hộ mình mà rơi vào cảnh ngộ này, Lâm Kinh Vũ bất chấp tất cả, quay bật mình về phía Điền Bất Dịch hét lớn: "Lão lùn béo ị, ngươi làm cái gì vậy?"
Cùng với tiếng hét, Trảm Long Kiếm như cảm ứng tâm sự chủ nhân, thanh quang dấy lên đại thịnh.
Điền Bất Dịch dựng ngược đôi mày, bị câu chửi lão lùn béo ị làm cho tức đến xịt khói tai, tay áo khẽ phất, phụp một tiếng biến mất trước mắt mọi người.
Tề Hạo vội hét lên: "Sư đệ, cẩn thận đó."
Lâm Kinh Vũ đã sớm gia tăng đề phòng, vừa thấy bóng Điền Bất Dịch vụt tan đi như hồn ma, lập tức vung Trảm Long Kiếm lên trước mình, dùng thanh quang kiếm khí bọc lấy thân.
Nhưng mắt gã bỗng hoa lên, Điền Bất Dịch coi đạo thanh quang dữ dội kia không là gì, chớp một cái bóng dáng béo lùn của lão đã hiện lên trước mặt Lâm Kinh Vũ, tất thảy những thanh quang kiếm khí còn cách mình lão đến ba thước bỗng không thể nào tiến lên được nữa. Lâm Kinh Vũ giật thót, thấy Điền Bất Dịch trợn mắt tức giận, tựa hồ như đã ghé sát đến mặt mình, trong lòng sợ hãi, thịch thịch thịch vụt lùi lại sau, dù vậy, Trảm Long Kiếm vẫn chẳng rối loạn, lăng không hoành lên phía trước hộ thân.
Điền Bất Dịch cười nhạt, hữu thủ thò ra, xuyên mạnh vào giữa làn kiếm khí, trên chưởng nổi lên một tầng ráng đỏ, chặn đứng thanh quang lại, chớp mắt đã đoạt được Trảm Long Kiếm vào tay.
Tề Hạo lập tức chạy ào ra giữa sảnh, kêu lớn: "Điền sư thúc, thủ hạ lưu tình!"
Điền Bất Dịch không truy kích, để mặc Tề Hạo che cho Lâm Kinh Vũ đằng sau, chỉ ngắm thanh Trảm Long Kiếm. Lúc ấy hầu như mọi thanh quang kiếm khí đều đã tắt, nhưng Trảm Long Kiếm tựa hồ có linh tính, nằm trong bàn tay mập mạp của Điền Bất Dịch vẫn loé lên, rồi quằn quại không ngừng, rọi ánh xanh lè lên nửa thân lão, nhưng không làm sao thoát ra được.
Điền Bất Dịch ngước mắt trông về phía trước, lạnh lẽo nói: "Trảm Long Kiếm cố nhiên là cửu thiên thần binh, nhưng cũng chưa chắc là thiên hạ vô địch!" Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay lão vụt dụng lực, Trảm Long Kiếm như bị bóp mạnh quá, tức thời ngoan ngoãn nằm yên không động đậy, giây lát sau, cả thanh kiếm vụt lại dấy lên thanh quang, sáng loà chói mắt, chẳng biết là sáng hơn khi nãy lúc còn trong tay Lâm Kinh Vũ biết bao nhiêu lần.
Tề Hạo la lên thất thanh: "Điền sư thúc..."
Điền Bất Dịch nét mặt như hoá đá, không nói một lời, hữu thủ nắm chặt Trảm Long Kiếm, hướng về Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ dụng lực lăng không xả một đường từ trên xuống dưới, âm thanh sắc nhọn phá không rít lên, trong chớp mắt tiếng rít tiếng rung, ánh xanh loé lên chói loà, biến thành một cây cột lớn màu lục cao đến hai người, như sóng dữ xuyên không, kích xạ lao vụt ra.
Tề Hạo cắn chặt răng, song thủ cùng nắm kiếm quyết, soạt, một thanh tiên kiếm bạch sắc vụt bật lên, chính là thanh Hàn Băng nổi danh bấy lâu nay.
Nói thì chậm chứ lúc ấy lại quá nhanh, với công phu chỉ trong chớp mắt, kiếm khí màu xanh lè mà Điền Bất Dịch phát xuất phá không lao đến, Tề Hạo vừa che chắn Lâm Kinh Vũ vừa lùi liền mấy bước, tay phải liên tục bắt kiếm quyết, Hàn Băng Kiếm bạch quanh chớp chớp, hàn khí đại thịnh, trong giây lát đã dựng thành bảy bức tường băng liên tiếp chắn trước hai người bọn họ.
Chỉ nghe bình, bình mấy tiếng vang liền nhau, lục mang kiếm khí đã va phải bức tường băng, nhưng không như bức tường băng mà Lâm Kinh Vũ ngự kiếm đụng phải lúc trước, lần này Trảm Long Kiếm thế như chẻ tre, tiếng phá băng vang lên rào rạo, trong nháy mắt, bảy bức tường băng bị đánh cho vỡ vụn, mảnh băng toé ra bốn phía, mà kiếm khí xanh lè không hề giảm sút chút nào, thanh thế còn mạnh hơn, như nộ long cuồng hống, nhe nanh múa vuốt xông vào Tề Hạo.
Tề Hạo mặt mày trắng nhợt, tránh cũng không thể tránh được nữa, đành dùng hết sức lực, mười ngón tay cùng sử ra, Hàn Băng Kiếm phát xuất vạn đạo bạch quang, ngưng kết thành một tấm khiên trước ngực.
Rầm, một tiếng vang cực lớn, lục mang kiếm khí quật lên bạch quang, tuy không lập tức đánh vỡ được tan tành, nhưng đã đẩy lui ánh trắng, Tề Hạo trợn tròn hai mắt, dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng cũng gắng gượng ngăn lục mang kiếm khí mà thoạt nhìn tưởng như không thể ngăn chặn nổi kia dừng cách mình một thước. Lúc đó y chỉ cảm thấy trước mắt ánh xanh chói loà, tiếng gió gào rít, sát trong gang tấc, dường như phải đối mặt với một con thú hung ác, làm người ta sởn tóc gáy.
Không để y kịp định thần, ánh xanh cuồn cuộn mông mênh lại đổ tới nặng trĩu, Tề Hạo vận hết sức bình sinh giữ cho bạch quang khỏi tiêu tán, nhưng chân đứng đã chẳng vững nữa, bị một luồng đại lực đẩy bắn về phía sau.
Từ khi bắt đầu động thủ đến giờ, Điền Bất Dịch vẫn đứng nguyên một chỗ, chẳng hề xê dịch, nhưng lục mang kiếm khí kích phát từ Trảm Long Kiếm trên tay lão càng vung xa càng mạnh, Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ bị luồng đại lực đó đẩy bật khỏi cửa Thủ Tĩnh Đường, còn chưa trụ vững, lại bị bật tiếp ra khoảng đất trống, ánh xanh càng lúc càng rực lên, nó lướt đến đâu, mặt đất như bị một lưỡi dao sắc cực lớn cày xuống đến đấy, vạch thành cái rãnh sâu đến một thước, nhìn mà kinh hồn.
Lục mang kiếm khí kinh người từ Thủ Tĩnh Đường bắn ra vùn vụt không hề đứt đoạn, bức Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ thoái lui hẳn ba trượng. Lúc ấy bạch quang trước mình Tề Hạo đã bị ép xẹp lại chỉ cách thân chưa đầy nửa thước, hô hấp của y trở nên khó khăn, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, hai chân chẳng biết đã lún lõm xuống đất tự bao giờ. Giây lát sau, Tề Hạo cuối cùng hét lên một tiếng, chi trì không nổi, ánh trắng tán phát, Hàn Băng Kiếm bị luồng đại lực đánh bật lên trên không, chẳng làm sao khống chế được nữa.
Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thấy lục mang kiếm khí lao đến ầm ầm, thoáng cái đã ào tới trước mặt, đúng vào giây phút quyết định sinh tử, thì nó chợt đứng lại, lơ lửng giữa khoảng không.
Lòng bàn tay Tề Hạo rịn mồ hôi, chẳng dám cả động đậy.
Qua một lúc nữa, ánh xanh tựa hồ mất sự điều khiển, từ từ loãng đi.
"Keng!"
Một tiếng lanh lảnh vang lên, thì ra Hàn Băng Kiếm vừa rớt trở lại, cắm xuống trước mặt hai người. Tề Hạo còn chưa hoàn hồn, vội vàng hướng về phía Thủ Tĩnh Đường cung kính thưa: "Đa tạ Điền sư thúc thủ hạ lưu tình."
Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh, thấy Điền Bất Dịch tướng mạo tầm thường mà lại có được một thân thần thông như vậy, cũng bất giác cúi đầu xuống.
Soẹt lại một âm thanh phá không vang lên, hai người giật thót, thấy ánh sáng xanh lè chớp nháng, từ trong Thủ Tĩnh Đường bay vọt ra một vật, chính là Trảm Long Kiếm, nó lăng không bắn lại, không nghiêng không ngả rơi xuống trước mặt hai người, cắm vào lòng đất, ngay bên cạnh Hàn Băng Kiếm, hai thanh va vào nhau, rung lên bần bật.
"Các ngươi đi đi!" Giọng Điền Bất Dịch đã khôi phục được vẻ bình tĩnh, tỏ rõ sự lãnh đạm, mãi từ xa trong Thủ Tĩnh Đường vọng lại.
Tề Hạo vội vàng ứng tiếng, kéo Lâm Kinh Vũ còn đang ngóng nhìn vào trong điện, hai người thu lại kiếm của mình, không dám dềnh dàng thêm, lập tức đằng không đi mất.
Chúng đệ tử thấy Điền Bất Dịch nổi trận lôi đình, chẳng ai dám thở mạnh, nhất là Trương Tiểu Phàm, lần đầu được kiến thức thần thông diệu pháp của Điền Bất Dịch, kính phục vô cùng, hầu như quên bẵng thương thế nơi ngực, thất thần đụng phải vết thương, đau quá kêu lên "Ối da", răng nghiến cả vào môi.
Điền Bất Dịch nghe thấy tiếng kêu đau của Trương Tiểu Phàm, nhìn về phía hắn, Trương Tiểu Phàm nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, cúi thấp đầu xuống. Điền Bất Dịch nhìn hắn một lát, nhưng chẳng nói năng gì, lại nhìn sang các đệ tử đang sắp hàng chữ nhất đứng ở một bên.
Mọi người đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn lại lão.
Điền Bất Dịch thở dài não nuột, khẽ lắc đầu, chắp hai tay lại sau lưng, đi về hậu điện. Tô Như đứng một bên nhìn theo bóng trượng phu, dịu dàng nói với bọn đệ tử: "Các con hãy lui ra đã."
Bọn đệ tử ứng tiếng, Điền Linh Nhi tiến lên dìu Trương Tiểu Phàm, cùng đi ra với mọi người. Khi tất cả đều đã rời khỏi Thủ Tĩnh Đường, Tô Như một mình đi vào hậu điện, bước qua ngạch cửa, nhìn thấy ngay Điền Bất Dịch đứng chỗ hành lang lượn khúc, đang ngắm mấy cây trúc xanh trong đình viện.
Tô Như đi lại gần, đến bên trượng phu, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay làm sao mà nổi xung dữ như vậy?"
Điền Bất Dịch khe khẽ lắc đầu, không đáp mà hỏi lại: "Vừa rồi lúc Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ động thủ, Tề Hạo ngưng băng thành tường để cản Trảm Long Kiếm, muội nhìn có rõ không?"
Tô Như thở dài, đáp: "Y không hề rút Hàn Băng Kiếm ra."
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nói: "Kỳ đại thí Thất Mạch lần trước, Tề Hạo còn phải dựa vào sức của pháp bảo là tiên kiếm mới có thể ngưng kết thành tường băng, chẳng ngờ mới qua mấy chục năm ngắn ngủi y đã tu luyện đến cảnh giới này." Nói tới đây, lão ngoảnh đầu nhìn Tô Như, tiếp: "Muội khi nãy ở bên quan chiến, cảm thấy y đã tu tập tới bực nào rồi?"
Tô Như điềm đạm trả lời: "Y thi triển pháp thuật ung dung thong thả, lại có dư lực, ít nhất cũng đã tu tập tới tầng thứ tám Ngọc Thanh Cảnh."
Khoé miệng Điền Bất Dịch khẽ động, định nói lại thôi, Tô Như bèn nói thay lão: "Môn hạ Đại Trúc Phong, quyết chẳng có một ai là đối thủ của y."
Điền Bất Dịch nhìn thật sâu vào mắt thê tử, rồi chậm chạp ngoảnh đầu đi, ngắm trúc xanh đầy vườn, ngày đông đang đến gần, trúc cũng dần dần khô héo, ngả sang màu vàng.
Một lúc lâu, lão đột ngột hỏi: "Lão thất sao rồi?"
Tô Như nhìn lão, khoé môi lộ nét cười, đáp: "Còn làm sao, bị một đại tiên nhân như huynh đánh cho hộc máu ra còn gì!"
Điền Bất Dịch dường như hơi nghẹn lại, thân hình béo lùi khẽ rung, nhưng không ngoảnh đầu, lãnh đạm nói: "Tối hôm nay muội cầm một viên Đại Hoàng Đan lại thăm y, phòng hờ ngày mai y giả chết, làm cho chúng ta không còn cơm ăn."
Tô Như mỉm cười không nói.
**
*
Về đêm, sắc trời đen kịt lại.
Trương Tiểu Phàm chầm chậm quay về nơi ở, vừa đẩy cửa ra, con khỉ Tiểu Hôi vẫn đi sau lưng hắn liền xông vào phòng trước, Đại Hoàng kể từ công phu một ngày của Tiểu Hôi đã trở nên thân thiết với nó cũng đi theo vào. Một khỉ một chó ở trong phòng đùa nghịch mãi không thôi, oẳng oẳng oẳng với chí chí chí cứ thoắt lại vang lên.
Trương Tiểu Phàm khoé miệng lộ nét cười, đi đến bên bàn ngồi xuống. Trước ngực hắn vẫn ngâm ngẩm đau, nhưng trong đầu thì tràn ngập những kỳ thuật diệu pháp mà Điền Bất Dịch và mấy người kia giở ra lúc giao đấu, lòng hắn nghĩ mãi những chuyện đó, bất giác thở dài.
"Làm sao mà lại thở dài?" Một giọng ôn nhu bình hoà từ ngoài cửa vọng vào.
Trương Tiểu Phàm giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là sư nương Tô Như đang đứng ở cửa, gió đêm hiu hiu, lay tà áo bà bay nhè nhẹ, khác nào tiên nữ. Hắn vội vàng đứng dậy chào: "Sư nương."
Tô Như đi lại trước mặt Trương Tiểu Phàm, đặt tay lên vai hắn, mỉm cười bảo: "Không sao đâu, con ngồi đi."
Trương Tiểu Phàm tự dưng đâm lo, không dám trái lời, bèn ngồi xuống, Tô Như ngắm kỹ sắc mặt hắn, lại thò tay thăm vết thương trước ngực, gật gật đầu: "Hãy còn khá, không có vấn đề gì lớn." Nói rồi bèn thò tay vào trong bọc lấy một lọ nhỏ màu trắng, dốc ra một hoàn thuốc vàng óng chỉ bé bằng đầu ngón tay, đưa cho hắn bảo: "Con uống đi."
Trương Tiểu Phàm do dự một lát, đón lấy nuốt vào, giây lát sau cảm thấy một làn hơi ấm áp từ đan điền bừng dậy, rồi tán vãng ra khắp tứ chi và đỉnh đầu, toàn thân nóng lên rất dễ chịu, đến cơn đau âm ỉ ở ngực cũng biến mất chẳng thấy gì nữa.
Trương Tiểu Phàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đứng dậy vận động thân thể một lát, quả nhiên tất cả lại như thường, linh dược thần hiệu, chẳng còn thương tích gì cả. Trong lòng hắn hoan hỉ, vội vàng nói với Tô Như: "Cảm ơn sư nương."
Tô Như mỉm cười gật đầu, thu bình thuốc lại, ngồi xuống một cái ghế khác, nói: "Không cần phải cảm ơn ta, là sư phụ con bảo ta cầm Đại Hoàng Đan lại cho con đấy."
Trương Tiểu Phàm sững người, hỏi: "Sư phụ người không trách con chứ?"
Tô Như liếc nhìn hắn, mỉm cười đáp: "Sư phụ bảo ta đến thăm con, tất nhiên là không trách con rồi. Có điều ta lại không biết là con có oán trách gì không?"
Trương Tiểu Phàm giật thót, vội vàng thưa: "Làm gì có chuyện, sư nương, con nào dám..."
Tô Như giơ tay, ngắt lời Trương Tiểu Phàm, dịu dàng nói: "Tiểu Phàm, con nghe ta nói mấy câu, được không?"
Trương Tiểu Phàm bất giác giật mình, khe khẽ đáp: "Vâng, sư nương."
Tô Như nói: "Ban ngày sư phụ động thủ đánh con, là sư phụ không đúng. Ta ở bên trông thấy rất rõ, ông ấy động thủ rồi thì trong lòng hối hận. Chỉ là cái tính của ông ấy..." Khuôn mặt ôn nhu của bà thoáng một nỗi xót xa, nói tiếp: "Chỉ là con người ông ấy từ xưa tới nay rất hiếu cường, rất trọng thể diện, vì vậy tuy trong lòng ân hận, nhưng không thể nói ra, con đừng oán ông ấy."
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, nói: "Sư nương, con không dám trách sư phụ, con chỉ trách bản thân ngu ngốc, làm sư phụ giận."
Tô Như liếc nhìn hắn, khẽ thở dài: "Thực ra không liên can gì đến con, tu chân luyện đạo, vốn phải xem tư chất từng người, tuy nói cần cù bù thông minh, nhưng xét đến cùng vẫn là kém. Điều này trong lòng sư phụ con cũng rõ, nhưng ông ấy phiền muộn không phải vì thế."
Trương Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: "Thế sư phụ phiền muộn vì cái gì?"
Tô Như cười buồn, trán hằn lên một nếp nhăn, nói: "Những nhân tài như Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ, từ xưa đến nay gặp được mà không cầu được, hiện giờ trong Thanh Vân Môn, Đại Trúc Phong mỗi ngày một suy vi. Sư phụ con tu hành tuy cao, nhưng thường xuyên vì môn hạ đệ tử mà bị các sư bá sư thúc chê cười. Tính ông ấy lại hiếu cường, trong lòng rất là khó chịu, lại lo sau này cưỡi hạc tiên du rồi, Đại Trúc Phong sẽ vĩnh viễn chẳng có ngày nào thay đổi được, đây chính là điều có lỗi nhất với liệt vị tổ sư. Trọng trách nặng nề này đè trĩu lên vai một mình sư phụ, trong lòng ông ấy thực ra rất khổ đấy."
Trương Tiểu Phàm im lìm không nói, Tô Như chợt nhiên sực tỉnh, lắc đầu cười buồn: "Thật là, ta nói những điều này với đứa nhóc mười bốn tuổi như con làm gì kia chứ?" Nói đoạn đứng dậy, vỗ vai Trương Tiểu Phàm bảo: "Nghỉ sớm đi con."
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng: "Vâng, sư nương, sư nương đi cẩn thận."
Tô Như gật gật đầu, bước ra ngoài. Trương Tiểu Phàm tiễn mãi đến cửa, đợi bóng Tô Như khuất đi rồi, mới trở vào phòng.
Hắn vừa quay lại, trước mắt chợt loé lên, thấy bên cái bàn đặt giữa phòng, dưới ánh nến lay lắt, một người con gái áo đỏ đang đứng đấy, gương mặt như đoá phù dung, đẹp tựa đào lý, thanh cao thoát tục.
Hắn ngây người ra nhìn, tim bỗng đập nhanh hơn, miệng khe khẽ gọi: "Sư tỷ!"
**
*
← Ch. 013 | Ch. 015 → |