← Ch.030 | Ch.032 → |
Tả Mạc tới Đông phù, số lần rất nhiều, mỗi lần đều sẽ dạo chơi. Nhưng, kèm nữ nhân dạo phố, đặc biệt là một đám nữ nhân dạo phố, loại vận động yêu cầu tuyện cao đối với trình độ cường hoành của nhục thể, đại khái chỉ có luyện thể tu giả mới có thể chịu nổi.
Nhìn vào các nàng đem đồ vật nên bán đều bán, Tả Mạc liền chuồn.
Trước tiên mua xích kim thạch* lần trước Bồ yêu thuận miệng nói một câu, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Hắn mua tấm ngọc giản về phù trận cơ sở, tuy nhiên trong môn phái cũng truyền thụ, nhưng chỉ có lác đác vài loại. phù trận cơ hồ sở hữu tất cả mọi thứ mà tu giả phải học, vô luận là luyện khí hay luyện đan, đều cần hiểu phù trận.
Tả Mạc vì sau này khai khẩn linh điền, tuy nhiên đây là chuyện sau này. Ngạc giản không tốn bao nhiêu tinh thạch, cái quý là xích kim thạch, hai mươi viên tinh thạch cấp 2 giá cả này làm hắn đau lòng rất lâu, nhưng hắn còn quyết định mua.
Tâm tình của hắn hiện tại khác trước, trước kia chỉ coi chừng tinh thạch, hiện tại hắn tuy cũn ưa thích tinh thạch, nhưng càng chú trọng sau này.
Từ lúc tứ sư có nói toạc ra, hắn liền rõ ràng cũng không nghĩ lại, nhưng mộng tưởng giản đơn kia cũng triệt để tan thành vun phấn, hắn cũng bước lên một con đường mà hắn không biết. phía trước chờ đợi hắn là cái gì? Tan xương nát thịt? hay là tìm ra đáp án? Hắn đều không biết.
Ngày xưa cảm thấy nhiều thứ mới lạ, hiện nay cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Hắn tìm nơi an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu hổi tưởng lúc sau cùng khi phóng thích kiếm quang. Không có người dạy hắn, kể cả Bồ yêu, hắn chỉ có cảm kích, nếu như không có Bồ yêu, hắn có lẽ ngay cả cơ hội tìm kiếm đáp án cũng không có.
Hiện tại có cơ hội, làm sao có thể không biết quý trọng?
Hắn không có ý thức rằng mình đã thoát thai hoán cốt, hắn chỉ đột nhiên minh bạch một số tâm tình của sư huynh Vi Thắng. Chấp niệm, chấp niệm khiến chết mà không hối tiếc! mỗi lần vừa nghĩ tới cái dung mạt thức, khuôn mặt cứng nhắc đều đốt cháy đau đớn, giống như đề tỉnh hắn, đã từng có kẻ lau đi mặt hắn, đã từng có kẻ, lau đi ký ức của hắn. Loại cảm giác thiêu đốt thâm nhâm vào cốt tủy, khiến hắn không thể dung nhẫn mình hồn nhiên vô thức sống tiếp.
Hắn muốn đáp án!
Khởi điểm của mình có bao nhiêu thấp, hắn rất rõ ràng, hắn không muốn lại lãng phí một chút thời gian nào nữa. Hắn nghĩ tất cả biện pháp, vắt hết chất xám, dùng hết thủ đoạn, đều muốn mình biến cường, để mình có được lực lượng - - hắn muốn đáp án!
Người đến người đi khắp ngóc ngách đường phố, hắn thản nghiên ngồi khoanh chân, tự hỏi tự đáp.
Biển lửa phừng phừng, Bồ ngồi trên bia mộ, lười thích thú nghe âm khuê.
Nữ đệ tử rốt cục cũng mua xong nhưng thứ cần, mỗi người đều tràn đầy thỏa mãn. Tả Mạc cuối cùng thả lỏng, hắn hiện tại vội vàng muốn trở về. Tao ngộ hôm nay hắn mới nếm thử vị ngọt của lực lượng, hắn gấp gáp không kìm nổi muốn tiếp tục huấn luyện.
Nhưng xuất phát từ an toàn của những nữ đệ tử, hắn vẫn ngồi trên phong hành hạc giấy, chậm rì rì theo sau các nàng, nhưng hắn y nguyên nắm chắc hết thảy thời gian.
Về tới tiểu viện, Tả Mạc làm chuyện thứ nhất là, đem xích kim thạch cùng sâu kim đen cùng giam lại, đào hố nhỏ chỗ linh căn, chôn xuống.
Chôn xong, hắn tiến vào thức hải, đối mặt với Bồ yêu: "Bồ, chúng ta tiếp tục!"
Ngoài ý liệu, Bồ lười biếng nhởn nhơ: ‘tiếp tục? tiếp tục cái gì?’
Tả Mạc ngẩn người, nhưng hắn lập tức trấn định: ‘ngươi có điều kiện gì?’
"hì hì, cũng người thông minh nói chuyện quả là bớt việc." Bồ khẽ cười, ngồi thẳng dậy: "cái này cũng đúng thôi, thiên hạ nào có bánh bao miễn phí chứ? Hì hì, ta muốn hồn phách."
"hồn phách?’ Tả Mạc đọt nhiên bị dọa nhảy lên.
Bồ yêu hờ hững, chậm rãi nói: "hồn phách là thứ tốt, mùi vị thơn ngon, sinh cơ hoạt bát, máu tươi nha, thịt người nha, đều kém xa."
Chỉ có mấy câu, Tả Mạc sợ không nhẹ. Trong đầu không khỏi nghĩ tới những đại ma đầu, ăn thịt người, rút găp hút tủy, căn nuốt hồn phách. Đối với một tu giả lập chí thành linh thực phu mà nói, hồn phách là loại đủ khiến hắn kinh sợ nhảy dựng.
"không được!" Tả Mạc quả quyết cự tuyệt, Bồ yêu quả nhiên là đại ma đầu.
Tuy nhiên hắn khát vọng lực lượng, nhưng tuyệt không muốn mình thành nô lệ của lực lượng.
"Ngươi không muốn học kiếm sao? Hì hì, trừ kiếm, ta còn có rất nhiều thứ có thể dạy ngươi. Ta chỗ này có vô số pháp bảo, hì hì, chỉ cần ngươi có hồn phách tốt, đều có thể đối cho ngươi ...." Bồ yêu lưỡi hồng liếm môi, giọng nói đầy dụ hoặc.
"không được!" Tả Mạc đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn ngồi xuống đối mặt Bồ yêu, nói; "Ta không hứng thú giết người."
"sao?" Bồ yêu chớp chớp mi, mắt nheo lại: ‘ngươi phải nghe rõ nha, mạng người khác, chứ có phải mạng mình đâu mà quý? Hì hì, giết người kỳ thực thật đơn giản, a, một hồn phách, ta để ngươi tham ngộ kiếm ý này, còn có thể dạy ngươi rất nhiều thứ."
"ta sớm biết ngươi không chịu ngồi yên." Tả Mạc sít sao coi chừng Bồ, lạnh lung nói: "đáng tiếc ngươi tính sai rồi."
Bồ yêu y nguyên cười hì hì.
Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, không động đậy nổi.
"Ta sai sao?" Bồ yêu đột nhiên cất cao giọng.
"hì hì, đã bao nhiêu năm, trước nay không người dám nói ta sai."
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tả Mạc đã không động đậy được, hai tay lạnh lẽo đặt lên cổ Tả Mạc: "sợ hãi? Hì hì, quá giỏi! Ta thực nghiệm rất nhiều loại, phát hiện sợ hãi mới là chất liệu tốt nhất cho hồn phách. Ngươi biết không? hồn phách trong khi sợ hãi là mạnh mẽ, như là mỹ tửu lúc lên men ngon nhất, chỉ cần uống một lần, ôi, liền không quên được.
Nóng tay lạnh giá vạch ra huyết mạch trên cổ Tả Mạc, Bồ mặt cười hì hì, mắt đỏ chớp chớp điên cuồng.
Tả Mạc toàn thân run rẩy, hắn liều mạng nói cho mình không phải sợ, nhưng sợ hãi như nguồn suối không thể nào lấp nổi, phún ra ngoài. Vô luận hắn nỗ lực thế nào, hắn vẫn bất động.
"chống đối là vô nghĩa." Bồ yêu y nguyên cười, mắt băng lãnh: "sự ngu xuẩn của ngươi thật khiến ta thất vọng, chẳng lẽ ngươi không biết, sung vật phải giác ngộ vai trò của sủng vật sao?"
Chán ghét loại cảm giác này!
Bị thao túng, bị khống chế, cảm giác bất lực...
Tả Mạc tâm như bị châm đốt, sợ hãi nhanh chóng bị phẫn nộ chiếm trọn, máu toàn thân đột nhiên bốc cháy, hắn không kìm được mở miệng mắng lớn: "đi chết đi."
"thật là thằng nhãi quật cường." Bồ yêu lắc đầu bật cười, tay phải khẽ nắm.
"a!" Tả Mạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người như bị bàn tay vô hình đè chặt, thân thể trình hiện một hình trạng quỷ dị.
Toàn thân đau đớn như vô số kim châm, từng cái từng cái đâm vào cơ thể hắn, tâm trí hắn hoảng loạn.
Nhưng lúc này, một luồng khí ấm áp từ ngực Tả Mạc đột nhiên thăng vọt.
"muốn đảo loạn sao?" Bồ yêu như nhìn thấy một thằng nhóc nghịch ngợm, miệng cười nhẹ nói, cả người đột nhiên tại chỗ tan biến, xuất hiện bên người Tả Mạc, tay phải nhè nhẹ cắm tiến vào lồng ngực Tả Mạc.
Thoải mái vô cùng từ trong lồng ngực Tả Mạc rút tay ra, chỉ thấy giữa ngón tay hắn có thêm một hạt châu nhỏ năm màu.
Hạt châu này nhỏ như hạt đâu xanh, màu lưu ly, bên trong ánh sáng lưu động.
Nhởn nhơ đưa hạt châu nhỏ lên mặt quan sát một hồi, tự nói tự đáp: "ra là thứ này." Nói xong, liền bóp vỡ hạt châu nhỏ.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên ngừng tay.
Từng luồng khói đen từ bia mộ tán ra, tưởng như chậm nhưng cực nhanh, chớp mắt, trên biển lửa mây đen lượn lờ.
Lửa đỏ cuồng vũ chạy chồm, tựa như sợ hãi đám mây đen, mệt mỏi hiếm thấy. Ngôi sao trên không kia, cũng như bị mây đen đoạt mất ánh sáng, ảm đạm sắp tắt.
Bồ yêu kinh ngạc đứng yên, vẫn không nhúc nhích, mắt đỏ lộrõ vẻ phức tạp, tựa hồ bi thương, tựa hồ mở lòng, tựa hồ nhớ lại, tựa hồ phẫn nộ....
Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói.
"ngươi thật muốn tuyển chọn một tên phế vật như vậy?"
Mây đen cuộn trào, tầng tầng tuôn động, chậm rãi, biển lửa bị áp chế, như muốn dập tắt, ngôi sao trong hư không cơ hồ tan biến không thấy.
Bồ yêu đứng yên như tượng gỗ, tựa như chưa phát giác.
Mây đen càng lúc càng dày đặc, toàn bộ thức hải hiện tại mây đen kìn kịt, vươn tay không thấy năm ngón.
Hắn đột nhiên cười lạnh, mắt phải đỏ lòm chói sáng: "ngươi biết đó, muốn thuyết phục ta cũng không dễ dàng thế đâu."
Chung quanh tĩnh lặng, mây đen không có phản ứng gì, song phương trầm mặc đối đầu.
Không biết qua bao lâu, Bồ yêu mắt phải dần ảm đạm, hắn đột nhiên cười khẽ, mang theo tang thương, hết cách nhún vai: ‘kết quả mỗi lần đều vậy, thật không thú chút nào.’
Nhẹ tay bắn ra, viên lưu ly châu chìm vào trong cơ thể Tả Mạc.
May đen chớp mắt tiêu tán sạch sẽ.
Biển lửa mất đi áp chế lại bốc cháy hừng hực, ngôi sao trong hư không cũng phát sáng.
Bồ yêu chìm bia mộ rất lâu, im lặng không nói.
Tả Mạc chậm chạp tỉnh lại, mở mắt ra, vội vàng kiếm tra thân thể, thấy lông tóc vô thương, lúc này mới thả lỏng.
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Bồ yêu sao lại bỏ qua cho mình?
Chính lúc hắn nghi hoặc, Bồ yêu lại bắn ra.
"Ngươi tỉnh lại thật chậm." Bồ yêu đầy vẻ cười nhẹo: ‘Thần thức thật giòn s, vốn ta còn muốn chơi một chút, mặc cả là mấy trăm ngàn năm chưa làm, khiến ta hứng trí. Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường, ngay cả ý thức dung mạo đều không có, tâm tư của hắn cũng nhu nhược. ta thật đáng thương a."
Tả Mạc im lặng, hai tay bất giác nắm lại.
"nói tới, có chỗ có hồn phách, ngươi không cần giết người, chẳng qua rất nguy hiểm, thế nào? Có hứng thú không?’ Bồ yêu nhâng nháo nói.
"chỗ nào?’ Tả Mạc không kìm được hỏi, vừa rồi lời Bồ yêu đám trúng tim hắn.
"hì hì, ngươi hiện tại không cần biết. yên tâm, sẽ không khiến ngươi giết người. ngươi chỉ cần nói, đồng ý hay không đồng ý. Còn về thù lao, chờ khi người đủ điều kiện, tự nhiên khiến ngươi hài lòng."
"ta đồng ý." Không có nghĩ nhiều, Tả Mạc gật đầu. chỉ cần không bảo hắn giết người, hắn không sợ nguy hiểm.
Hắn không có cái gì để mất.
"ai, cuối cùng cũng hoàn thành khoản mua bán này, vì mấy cái hồn phách, thật không dễ dàng. Chuyện buôn bán này, đã lâu không có làm, quả nhiên là lui bước." Bồ yêu cảm khái than thở.
Tả Mạc không biết nên nói gì cho phải.
Bồ yêu quay mặt qua: ‘được rồi, chúng ta lại nói một khoản giao dịch."
"một khoản giao dịch?" Tả Mạc tràn đầy cảnh giác, lại có chút khó hiểu.
"tinh thạch, ta muốn tinh thaachj." Bồ yêu cười hì hì nói: "muốn thể nghiệm kiếm ý sao? Mười viên tinh thạch cấp 2/lần, sao, rất rẻ sao?"
Tả Mạc trợn mắt há mồm.
xích kim thạch –quặng kim loại màu đỏ đậm
← Ch. 030 | Ch. 032 → |