← Ch.190 | Ch.192 → |
Chương Hào bị kiếm ý Băng Ly trực tiếp bổ thành hai nửa.
Tả Mạc lúc này cũng không nhịn nổi nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Đạo kiếm ý Băng Ly kinh thế hãi tục này không phải do hắn trực tiếp thi triển ra mà là lợi dụng kiếm mang của Vô Không kỳ tạo thành kiếm trận mô phỏng tạo thành. Kiếm ý mô phỏng không đủ tinh thuần song mạnh mẽ sắc bén vượt xa cực hạn mà Tả Mạc có thể tự mình thi triển. Kiếm mang của Vô Không kỳ xuất phát từ tay aco thủ Kim Đan, uy lực phi phàm.
Chương Hào đã tới đường cùng đối mặt với một kiếm này không thể phản kháng
Tả Mạc lau vết máu nơi khóe miệng, cơ thể mệt mỏi muốn chết, thân thụ thương lại phát động kiếm trận, đã là cực hạn của hắn hiện tại.
Hắn nhếch miệng lên, trong mắt lóe lên một chút điên cuồng.
Ngưng Mạch thì sao chứ? Đấu với anh, chết đi!
Liếc nhìn thi thể dưới đất một cái, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đem nó để vào trong giới chỉ. Trên người tên này thứ tốt chắc không ít, đáng tiếc giờ không phải lúc vơ vét, Tả Mạc nghĩ thầm có phần tiếc nuối.
Hắn phải giải quyết cái quang cầu kia đã!
Kiếm mang của Chương Hào cùng với Dương Sát Cương lôi không ngờ lại dung hợp thành một cái quang cầu, hắn trợn mắt há hốc mồm, nghĩ trăm hướng mà không hiểu được. Chẳng qua, hắn cũng không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ, thứ đồ chơi này nếu nổ tung, sợ là cả Hoang Mộc đảo có một nửa sẽ bị san thành bình địa.
Quang cầu phảng phất như một mặt trời nhỏ, Tả Mạc có thể cảm thấy rõ linh lực khủng bố ẩn chứa trong nó.
Quả tim nhỏ của hắn không khỏi bình bịch đập loạn, chẳng buồn để ý tới những thứ khác, vội vàng hỏi: "Bồ, cái thứ này phải làm sao?"
"Chạy!" Bồ yêu trả lời không có nửa điểm dây dưa, hắn cũng có chút bất lực cảm khái nói: "Hiện giờ thật yếu, ngay cả một vật nhỏ như vậy cũng không đối phó được." Giữa câu nói như có tiếng thở dài không ngừng.
Ngay cả Bồ yêu cũng không được...
Trong lòng Tả Mạc hơi lạnh đi, miệng khổ sở nói: "Ngươi không phải Thiên yêu sao?"
Bồ yêu cười lạnh: "Biện pháp không phải không có, nhưng ngươi có thể dùng lại lại không."
Tả Mạc ngơ người, chẳng lẽ thật sự phải chạy?
Giữa biển nước mênh mông thế này, chạy đi đâu đây? Cho dù hắn vừa giết chết Chương Hào song đối phương vẫn còn bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ, mình tuyệt đối không cách nào chạy thoát khỏi biển nước này.
Không được, nhất định sẽ có cách... Nhất định sẽ có cách!
Tả Mạc liều mạng tự nói với bản thân.
"Mặt trời nhỏ" trước mặt khe khẽ rung động, chỉ riêng dư bán tỏa ra đã khiến người ta sợ hãi, càng ở gần, Tả Mạc càng cảm thấy tim mình đập mạnh.
Bên trong chứa đầy linh lực bạo ngược, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Thật là lãng phí linh lực! Tả Mạc rất xem thường hành vi của tên bại gia Chương Hào, suy nghĩ vốn có vài phần không thông suốt lúc này lại đột nhiên như một tia chớp lóe lên vạch ngang chân trời.
Linh lực!
Trong quang cầu này là linh lực và cương lôi!
Vậy không phải là một tinh thạch khổng lồ sao? Chỉ là tinh thạch này hơi nguy hiểm chút...
Hắn mở bừng đôi mắt, một suy nghĩ cực kỳ lớn mật nảy sinh.
Mức độ rung động của "mặt trời nhỏ" dường như càng mạnh hơn so với vừa rồi, dường như nó càng lúc càng thêm không ổn định.
Tả Mạc trong lòng cả kinh, thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, suy nghĩ vừa rồi trong đầu mặc dù lớn mật, nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho hắn nhìn thấy một chút hy vọng.
Trên tay hắn không ngừng xuất hiện các loại tài liệu, tốc độ được tăng lên tới cực hạn, hận không thể nhiều hơn mấy đôi tay, liều mạng bố trí thêm phù trận.
Đám người Ô Phong tặc khuôn mặt vừa sợ vừa nghi, bọn chúng đều dừng bước lại.
Khí tức của lão đại hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa!
Sau va chạm kinh thiên động địa kia, khí tức của lão đại liền hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa.
Lão đại bị giết rồi?
Suy nghĩ hoang đường này như một con độc xà, từng chút từng chút một cắn nuốt dũng khí còn sót lại trong lòng bọn chúng.
Đại trận vẫn còn, nếu như lão đại thắng, phù trận nhất định sẽ bị phá đi. Khí tức của lão đại không thấy, đại trận bình yên vô sự...
Biết Chương Hào lâm vào đường cùng, phản ứng đầu tiên của những người khác là cứu viện. Còn biết Chương Hào bị giết chết, phản ứng đầu tiên của đám người là, trốn!
Tả Mạc chỉ trong chớp mắt đã bố trí xong phù trận.
Hắn bố trí là Tứ Chuyển hỏa trận, dùng quang cầu thay thế cho tinh thạch tạo ra Tứ Chuyển hỏa trận. Cách nghĩ này cực kỳ lớn mật, quang cầu vô cùng không ổn định,l úc nào cũng có thể nổ tung. Nhìn từ góc độ khác, cách nghĩ này quá mức hoang đường.
Không biết có phải do nguy hiểm kích thích hay không, suy nghĩ của Tả Mạc ngược lại lại càng thêm thanh tỉnh.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quét qua hỏa trận một lần, không có sai sót! Hắn hít một hơi dài, ánh mắt lập tức nghiêm túc hẳn lên. Cánh tay phải vươn ra, lại bắt đầu vẽ giữa hư không.
《Tiểu Thiên Diệp Thủ》 thức thứ hai 《Sinh Diệp》!
Giữa hư không, một tấm bùa tỏa sáng màu xanh lá thành hình, ngay sau đó chữ trên tấm phù tan vỡ, ánh vỡ màu xanh lục nhập vào trong hỏa trận.
Ánh sáng xanh vỡ ranh rơi xuống như những hạt giống nhỏ, nhanh chóng đâm chồi, nảy mầm, lớn dần lên.
Trong chớp mắt, cả hỏa trận đã bị từng chiếc lá màu xanh lục lấp đầy, khiến người ta lấy làm lạ là, quang cầu trước đó xao động không yên dường như lại đột nhiên trở nên ổn định hơn rất nhiều, cũng không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm nữa.
Đến lúc này Tả Mạc mới hoàn toàn thở ra một hơi!
Hỏa trận ầm ầm vận chuyển!
Linh lực xao động trong quang cầu bị phiến lá hấp thu, chuyển hóa thành linh lực ổn định lại liên miên không ngừng.
Lau lau cái trán đầy mồ hôi, vừa rồi hắn vạn phần khẩn trương, hơi không cẩn thận, khoảng cách gần như vậy, làm không tốt hắn ngay cả tro cũng sẽ không lưu lại. Ngay cả Bồ yêu bình thường rất không an phận, lúc vừa rồi cũng không dám quấy nhiễu hắn.
Lần đầu tiên đem 《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》kết hợp cùng phù trận, xem kết quả hiện tại, bản thân thành công rồi!
Sau《 Hư Thuận 》, Tả Mạc liền học 《 Sinh diệp 》, trong mắt Tả mạc, 《 Sinh diệp 》là một pháp quyết rác rưởi không có chỗ dùng, tác dụng duy nhất của nó là chuyển linh lực từ hỗn loạn thành ôn thuận.
Nếu có thể đem linh lực trong pháp quyết của đối phương chuyển thành ôn thuận, chẳng phải bằng với hóa giải công kích của đối phương sao, há chẳng phải pháp quyết mạnh mẽ? Đáng tiếc, chiêu 《 Sinh diệp 》này chỉ có thể dùng ở những linh lực thuộc về thiên địa không có ai sở hữu. Linh lực trong quả cầu sáng đến từ Chương Hào, song Chương Hào đã chết, mối liên hệ giữa cả hai đã tan thành mây khios, trở thành linh lực vô chủ. Mà chiêu Dương Sát Cương lôi của Tả Mạc vốn lấy linh lực từ thiên địa.
Tả Mạc cũng không nghĩ tới, chiêu này hắn vốn cho là chiêu thức vô dụng nhất trong ba chiêu《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》, không ngờ lại cứu được mạng nhỏ của mình!
Tru sát cường địch, sống sót sau tai họa, thành công, vui sướng, sợ hãi...
Rất nhiều cảm tình đan xem vào một chỗ, trăm loại tư vị xuất hiện trong đầu, cảm giác nói không nên lời.
Sợi lửa màu đỏ thắm đan chéo trong không trung, sóng khi nóng bỏng tỏa ra cuồn cuộn, cái đầu Tả Mạc đột nhiên máy động, lại có ý tưởng lạ.
Hay là thừa cơ đem Phạn Âm hoàn tiếp tục tôi luyện một phen? Phạm Âm hoàn chỉ sai một chút hỏa hậu, nếu có thể tôi luyện thành công, uy lực của dại trận tất tăng lên nhiều.
Ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng màu cam xa xa, không biết là do giết được Chương Hào hay là đem 《 Tiểu Thiên Diệp Thủ 》 cùng phù trận kết hợp thành công, lòng tin của hắn tăng nhiều, tay giơ lên một cái, Phạm Âm hoàn liền bay vào tong hỏa trận.
Ngọn lửa màu đỏ thắm như dã thú cuồng bạo, không ngừng liếm lên chiếc vòng đồng.
Tả Mạc thấy vậy không khỏi lắc đầu, ngọn lửa trong trận phẩm giai quá thấp, phẩm giai của Phạm Âm hoàn lại không thấp, muốn tôi luyện độ khó quá cao.
Đột nhiên nghĩ tới Kim Ô hỏa trong tay, hắn lập tức vỗ đầu, có thứ đồ tốt như vậy mà không dùng, thật quá dốt!
Kim Ô hỏa là tinh phảm trong hỏa diễm tứ phẩm, mà nó còn có một đặc tính cực tốt, là có thể dễ dàng tan vào trong các loại hỏa diễm khác. Giá tiền Kim Ô hỏa không thấp, song Tả Mạc nắm giữ cách luyện chế, tất nhiên sẽ không hẹp hòi.
Hắn một hơi ném chín hộp Linh Lung vào trong hỏa trận.
Quả nhiên, chín sợi Kim Ô hỏa nhập vào trong ngọn lửa, uy thế hỏa trận tăng mạnh, ngọn lửa màu đỏ thắm cũng nhiều hơn vào phần sắc kim, Phạm Âm hoàn vốn không chút động tĩnh cuối cùng cũng có hiện tượng tôi luyện.
Còn lại, là cần có thời gian.
Tả Mạc nhìn kỹ một hồi, xác định không có vấn đề mới xoay người rời đi.
Nốc một đống lớn linh đan, linh lực tràn đầy trong cơ thể, chẳng qua giữa cảm giác đầy tràn đó Tả Mạc vẫn cảm thấy hư nhược do thân thể tổn thương nhiêm trọng. Dùng dược lực đè nén thương thế là biện pháp tương đối kiêng kỵ, song trong lúc chiến đấu trước mắt còn lâu mới tới hồi kết, hắn dù biết thân thể có hại cũng không thể không cắn răng làm vậy.
Tháp nhỏ khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận mười phần tinh diệu, chẳng qua, sa vào trong trận cũng chẳng phải người thường.
Đến lúc này, tháp nhỏ tạo thành tổn thương lớn nhất cho đối phương là nhân lúc Chương Hào cùng Tả mạ đối chiến phát động sóng công kích, còn những lúc khác chiến quả lưa thưa. Đặc biệt là bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ con lại, không ai thụ thương.
Tả Mạc cùng tháp nhỏ tâm thần tương liên, thế cục trong trận cũng sáng tỏ như ánh nến trong hang.
Hắn đem mục tiêu nhắm vào Trâu Hàm, có tháp nhỏ chỉ dẫn, hắn có thể dễ dàng tìm được vị trí của Trâu Hàn.
Trâu Hàn toàn thân ẩn trong cái lồng bằng sương khói sặc sỡ kịch độc, 《Vi Không Tiễn》đánh trúng sương độc nhiều màu đó cũng chỉ như bùn đất rơi xuống biển, không chút phản ứng.
Tả Mạc không dốt tới mức đến gần đám sương độc đó, vạn nhất không cẩn thận chạm phải, chỉ dựa vào Giải Độc đan nhị phẩm mà hắn luyện chế, so với việc đi tìm chết chẳng có gì khác biệt.
Chẳng qua, trong mắt Tả Mạc vừa mới dọn sạch Chương Hào, tên gia hỏa chơi độc này thực lực rõ ràng thấp hơn so với Chương Hào rất nhiều.
Yên lặng mò tới cách Trâu Hàn không xa, trên tay Tả Mạc nhiều thêm một khỏa Âm Hỏa Châu.
Hắn bình thường trước giờ không dám dùng Âm Hỏa châu, món đồ chơi này uy lực khủng bố song một khi dùng, đem tới phiền phức cũng xa xa vượt quá phạm vi hắn có thể đối phó. Nhưng trước mắt hắn hoàn toàn không phải bận tâm về vấn đề này, toàn bộ Hoang Mộc đảo được bao phủ bởi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, người ngoài không nhìn được tới nửa điểm. Mà trong trận ảo ảnh trùng trùng, tháp nhỏ âm hiểm đã lặng yên không chút tiếng động đem bọn họ ngăn trở rồi.
Tuyệt đối là thời cơ tốt để sử dụng Âm Hỏa châu.
Vốn hắn tính toán đánh lénh Chương Hào, nào biết Chương Hào phát hiện hắn tới gần, trận chiến dùng Âm Hỏa châu đầu tiên này chuyển sang người Trâu Hàn.
Trâu Hàn vẫn hồn nhiên không biết Tả mạc đã mò tới không xa, trong lòng hắn rất bất an.
Những người khác trong lòng còn do dự, nhưng hắn gần như dám khẳng định, lão đại tám chín phần mười đã chết rồi. Giữa nơi hoang dã này, hắn chỉ cảm thấy xung quanh lạnh ngắt, cho dù có khói độc bảo vệ hắn cũng không cách nào cảm thụ một chút ấm áp.
Duy nhất khiến hắn hơi an tâm đôi chút là vầng trăng màu cam quỷ dị trên bầu trời kia đã ảm đạm đi nhiều, đại trận của đối phương hẳn không giữ được lâu.
Nhưng chỉ đến đấy thôi, hắn không thấy một bóng người nào cả.
Đột nhiên, thần sắc hắn biến đổi, lại tới rồi!
Đinh đinh đinh!
Ba đạo âm tiễn vô hình chui vào sương độc, cũng như trước, hắn khéo léo vận chuyển linh lực, sương độc lưu động quỷ dị, ba đạo âm tiễn liền biến mất thành hư vô.
Âm tiễn của đối phương phát động mười phần đột ngột, bất quá, sương độc của hắn vừa hay lại pháp quyết khắc chế của nó.
Đinh đinh đinh!
Âm tiễn đột nhiên dày đặc như mưa bão, không dút dấu hiệu bắn về phía hắn!
Trâu Hàn không chút hoảng loạn, thần sắc trấn định, suowng độc xung quanh chậm rãi lưu chuyển, âm tiễn tiến vào sương độc như sa vào đầm lầy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Khuôn mặt âm lãnh của hắn hiện lên một nụ cười nhạt, thật vô dụng!
Đột nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy, có một thứ gì đó nho nhỏ đụng vào sương độc, không phải âm tiễn.
Sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, hắn lập tức phản ứng lại, âm tiễn dày đặc kia nhất định là để yểm hộ cho thứ này!
Đáng chết!
Tầng ngoài cùng của sương độc, bị nhuộm thành màu trắng bệch như xương khớp.
Khí lạnh thuận theo màu trắng đó, lan tràn với tốc độ kinh người, Trâu Hàn kinh hãi không kịp làm ra chút phản ứng, hàn ý đã như một cơn gió thổi qua thân thể hắn, hắn đứng nguyên tại đó, toàn thân trắng bệch như tượng đá, vẻ mặt vẫn còn lưu ý sợ.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |