← Ch.227 | Ch.229 → |
Ma Phàm có một khu vực tu luyện riêng biệt, đây là do Công Tôn Sai chia riêng cho hắn, là một góc nhỏ dựa sát vào bờ sông.
Ghềnh Cửa Đá có địa thế trống trải, dựa núi áp sông, thỉnh thoảng lại có thể thấy từng đàn chim nước màu trắng kết thành đàn lướt qua mặt nước. Cuộc tranh đấu tàn khốc của Tiểu Sơn giới không lan tới chỗ chúng, chúng vẫn giữ được cuộc sống thong dong bình thường. Trong cơ thể chúng không có thứ gì tu giả cần, không phải linh thú, biến hóa của linh khí cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới chúng.
Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước, kéo cái bóng chim trắng ra thật dài, cỏ lau lắc lư theo làn gió nhẹ. Bất tri bất giác, Ma Phàm ngừng việc tu luyện, đi tới bờ sông, dừng ở một phương xa, trong lòng bỗng dưng tĩnh lặng.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt, trong đôi mắt đầy vẻ cảnh giác.
Hắn không đổi sắc mặt hạ cánh tay xuống, khẽ chạm vào khối ngọc bài buộc ở cổ tay. Một con bướm xám lớn cỡ đầu ngón tay yên lặng đáp xuống trên ngón giữa của hắn, nhìn qua như một chiếc nhẫn không chút bắt mắt.
Hai mắt Ma Phàm nhẹ nhàng xẹt qua một lớp màng màu xám, ánh mắt trông thật ảm đạm thất sắc.
Linh Đồng!
Ánh nhìn của hắn xảy ra biến hóa, bụi cỏ lau rậm rạp dần dần trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy được một khối hư ảnh ẩn nấp trong đó.
Hóa ra là trốn ở đây!
Vị trí đối phương ẩn nấp cách hắn chừng một trăm năm mươi trượng, cự ly này hắn không nắm chắc một kích tất sát. Từ vị trí mà đối phương lựa chọn hẳn hắn cũng rất cẩn thận. Nếu không thể một đòn đoạt mạng, với địa hình trống trải như vậy muốn ngăn đối phương lại cũng khó.
Có lẽ là thám tử của thế lực nào đó. Ma Phàm thầm suy đoán, cự ly này thích hợp để theo dõi chứ không phải tập kích.
Nếu là trước đây, tám chín phần mười Ma Phàm sẽ chọn không để ý tới, nhiều thêm một chuyện chẳng bằng ít đi một chuyện, hắn ghét phiền phức. Nhưng hiện tại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn lại là giết chết đối phương!
Tới khi hắn nhớ lại, không khỏi giật mình vì phản ứng đầu tiên của bản thân. Bất quá hắn cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào tâm tình của mình, hắn nhớ Công Tôn Sai đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần.
"Trên chiến trường kiêng kị nhất là do dự! Ngươi là trung tâm, phải quyết đoán, phải nhanh chóng lựa chọn! cho dù lựa chọn này là đúng hay sai!"
Cự ly này... Không nắm chắc một đòn tất sát, phải làm sao đây?
"Phải tin tưởng đồng bọn của ngươi, không nên làm bừa. Không có cơ hội thì làm sao hả? Rất đơn giản, ngươi có hai lựa chọn. Một là tạo cơ hội cho đồng đội, hai là đồng đội tạo cơ hội cho ngươi."
Ma Phàm thần sắc như thường xoay người lại, hắn nhìn thấy ba đồng bọn. Ba đồng bọn này hắn chỉ biết một người, gã gia hỏa tên gọi Tạ Sơn kia là lão đại của đám tù binh bị bắt lần trước, nghe nói có tu vi ngưng mạch tam trọng thiên.
Nói thực lòng, hắn càng hy vọng ba người trước mắt là tiểu đội của Lôi Bằng. Tuy rằng thực lực Tạ Sơn hơn xa ba người Lôi Bằng nhưng cả tiểu đội này đều là đội viên mới gia nhập, chẳng có nửa điểm ăn ý với hắn.
Bất quá, hắn không có lựa chọn tốt hươn.
"Lão Tạ." Hắn vung tay lên, gọi một tiếng.
Tạ Sơn sửng sốt ngừng lại, quay sang nhìn về phía Ma Phàm, trong lòng buồn bực không hiểu. Hắn tất nhiên nhận ra ma phàm, trung tâm của cả đội, có địa vị độc nhất vô nhị, thuộc hạ mà mẹ trẻ tin cậy nhất.
Nhưng, Tạ Sơn chưa bao giờ nói chuyện với hắn.
"Ừm!" Tuy trong lòng buồn bực hắn vẫn mỉm cười trả lời một câu. Trong đội ngũ, hắn là người mới tới không thể mới hơn. Cho dù thực lực bản thân hắn cao nhất, nhưng muốn được Công Tôn Sai tín nhiệm hắn còn cần có thời gian. Hắn còn chưa ngốc tới mức đi đắc tội Ma Phàm.
"Đến đối luyện với ta một chút, thử độn pháp mới của ta." Giọng điệu của Ma Phàm rất thân thiết.
Tạ Sơn không hiểu gì khẽ nhíu mày, hắn tuy rằng là người mới nhưng rốt cuộc cũng từng là lão đại, còn chưa ai dám tới luyện với mình. Bất quá đối phương dùng giọng điệu thân thiết như vậy, hình như cũng không có ác ý. Càng khiến hắn không hiểu là trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy Ma Phàm tìm người đối luyện.
Có điểm kỳ quái...
Bỗng dưng, ánh mắt hắn dán chặt vào bàn tay Ma Phàm vung lên, một con bướm xám lớn cỡ mõng tay đang nằm yên ở ngón giữa của gã.
Trái tim hắn đột nhiên đạp mạnh!
Dịch Thú bài chứa bướm xám là Công Tôn Sai cấp cho Ma PHàm, bình thường rất ít khi thấy hắn dùng. Nếu thực sự là đối luyện, Ma Phàm sẽ không gọi bướm xám ra.
Tạ Sơn suy nghĩ trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn mười phần phong phú, vừa cười vừa đi về phía Ma Phàm: "Được!"
Hai gã đồng đội khác liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Bọn họ không dám đắc tội với Tạ Sơn, Ma Phàm lại càng không dám, hai người dứt khoát ngừng lại quan sát.
Ma Phàm và Tạ Sơn đều không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu.
Tạ Sơn tu luyện "Cực Quang Thận kiếm". Đây là một bộ kiếm quyết ngũ phẩm hiếm thấy. Cũng không thấy hắn lấy ra phi kiếm, vừa giơ tay đã tạo ra một phiến kiếm mang sặc sỡ hoa lệ, giống như cực quang xứ tuyết, như một tấm màn tơ lựa, mỹ lệ vô cùng.
Khí tức băng hàn lập tức tràn ngập, cực quang bao phủ khắp bầu trời, hoa tuyết bay lượn, sắc bén như đao!
Kiếm ý!
Ma Phàm lập tức rung mình, đây là kiếm ý! Một trăm mười tu giả trong doanh trại đều là ngưng mạch kỳ, song linh ngộ được kiếm ý không vượt quá năm kẻ.
Quả không hổ danh đệ nhất cao thủ trong doanht rại, vừa rat ay, Ma PHàm đã cảm thấy áp lực tăng mạnh. Kiếm mang như sương như lụa, mang theo hàn khí sáng rực, ẩn bên trong vẻ ngoài mỹ lệ là sát khí trí mạng!
Nhất là kiếm ý nhàn nhạt đang tỏa ra, tựa như vô số sợi tơ nhỏ mà mắt thường không thể nhận ra, lặng yên không chú tiếng động, sẽ khiến cho ngươi bất tri bất giác bị nó cuốn lấy, càng lúc càng chặt.
Bất quá, lĩnh ngộ kiếm ý cũng không phải chỉ một mình ngươi! Con mắt màu xám của Ma Phàm hơi nheo lại.
Tạ Sơn cố ý biểu hiện ra thực lực, lần trước chiến đấu hắn còn chưa biểu lộ thực lực chân chính của bản thân. Phương thức tấn công ba lần kiểu sóng của Công Tôn Sai thực sự quá mãnh liệt, như một cây chùy lớn cương mãnh vô song, chỉ đập một cái đã khiến đội ngũ của Tạ Sơn ầm ầm tan rã. Vừa thấy thời cơ không tốt, Tạ Sơn lập tức đầu hàng. Mãi cho tới giờ hắn vẫn chưa từng biểu lộ ra thực lực của bản thân.
Chỉ tiếc là Công Tôn Sai không trong doanh trại, Tạ Sơn âm thầm tiếc nuối. Nếu có thể bộc lộ thực lực trước mặt mẹ trẻ, sẽ giúp địa vị của bản thân trong đội ngũ tăng lên nhiều. Bất quá, hiển lộ thực lực bản thân trước đám đồng bọn này cũng chỉ có chỗ tốt, không có chuyện xấu gì.
Nhưng rất nhanh, thực lực của Ma Phàm cũng khiến hắn giật mình.
Theo lý luận mà nói, thực lực hai người cách nhau một tầng. Tạ Sơn là ngưng mạch tam trọng thiên còn Ma Phàm chẳng qua chỉ là ngưng mạch nhị trọng thiên, song xét theo tràng diện lại hoàn toàn không giống đối thủ không cùng cấp bậc đối đầu.
Nhất là Ma Phàm biểu lộ ra lòng tin cùng kiên quyết, Tạ Sơn chưa từng thấy ở những người khác, đây là hạch tâm sao?
Mỗi nhát kiếm của Ma Phàm đều mang theo vô số ảo ảnh hư hư thực thực khiến người ta hoa cả mắt, nhưng khiến Tạ Sơn càng thêm khiếp sợ là tàn ảnh do kiếm mang xẹt qua cũng không tiêu biến mà như thực thể, rít gào đâm về phía hắn!
Kiếm ý!
Ma Phàm không ngờ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý!
Một chú khinh địch cuối cùng trong lòng Tạ Sơn cũng tiêu tan thành mây khói, hắn không dùng toàn lực song cũng hiểu rằng đối phương vẫn giữ sát chiêu.
Một tên gia hỏa ngưng mạch nhị trọng thiên không ngờ lại có thể có lực lượng ngang với mình. Trong lòng Tạ Sơn dâng lên cảm giác chua chat.
Cực quang sặc sỡ và kiếm ảnh hư thực bay lượn khắp bầu trời. Tiếng nổ không ngừng vang lên, lại bị kiềm chế trong phạm vi cực nhỏ, như tiếng đậu rang lốp bốp bên tai.
Tu giả trong doanh trại ngừng lại, ngửa mặt quan chiến, ai ai cũng lộ vẻ hưng phấn. Một bên là hạch tâm tuyệt đối của đội ngũ, một bên là tu giả có tu vi cao nhất trong doanh trại. Quyết đấu của hai người cũng là trận chiến mãnh liệt nhất!
Trên bầu trời xuất hiện một quả cầu ánh sáng rộng tới vài chục trượng, trong quả cầu ánh sáng đầy tràn kiếm mang sặc sỡ cùng ảo ảnh kiếm mang. Thân ảnh Tạ Sơn cùng Ma Phàm cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong đó.
Bên dưới vang lên tiếng kêu kinh ngạc, đem kiếm mang thu nhỏ lại trong phạm vi như vậy, hai người đều biểu lộ ra lực không chế cực mạnh không gì sánh nổi. Bên trong quả cầu ánh sáng, linh lực và kiếm mang dày đặc tới mức kinh khủng, bất cứ thần thức nào muốn tiến vào trong đó lập tức bị vặn cho nát bấy.
Trái tim mọi người như muốn nhảy lên cổ họng, tình hình chiến đấu ở bên trong ra sao?
Bất cứ ai cũng không nghĩ ra, trong quang cầu do kiếm mang tạo thành, kiếm ý tung hoành, sát khí tứ phương kia, hai người lại nói chuyện an nhàn như không.
"Có chuyện gì?" Tạ Sơn cười nói.
Ma Phàm âm thầm đánh giá cao Tạ Sơn, hai người trước giờ chưa từng phối hợp mà hắn vẫn có thể thấy rõ ý đồ của mình, thực lợi hại.
Hắn cũng chẳng nói nhảm: "Trong bụi cỏ có một tên gia hỏa."
"Ừm." Tạ Sơn ngạc nhiên, từ lúc Ma Phàm gọi hắn đối luyện hắn đã cẩn thận quan sát bốn phía nhưng vẫn không chút cảm giác. Hắn không hề nghi ngờ năng lực của Ma Phàm, trong lòng ngạc nhiên, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống: "Ngươi tính sao đây?"
"Giết!" Ma Phàm không chút do dự nói.
Tạ Sơn lại bị sự tàn nhẫn của Ma Phàm làm cho kinh ngạc, người thường gặp tình huống này, suy nghĩ đầu tiên sẽ là bắt sống đối phương, hy vọng có thể tra khảo một số tình báo hữu dụng. Không ngờ Ma Phàm lại không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quyết định giết chết đối phương.
Hắn cũng chẳng phản bác mà sảng khoái trả lời: "Được."
"Ta trốn ngươi đuổi, về phía bụi cỏ."
Mọi người bên dưới chỉ thấy một bóng người đột nhiên phá tan quả cầu ánh sáng. Quả cầu vốn do kiếm mang hợp thành lập tức hỏng mất, vô số mảnh kiếm mang nhỏ mất đi khống chế, ầm ầm văng khắp bốn phương!
Đám người đứng xem lập tức giật nảy mình, dồn dập lấy phi kiếm ra, ngăn cản những mảnh kiếm mang vỡ này. Đừng xem thường những mảnh kiếm mang vụn đó, thực ra chúng sắc bén vô cùng, sát thương cực cao.
Quả cầu sáng tán đi, hai tay Tạ Sơn bao phủ trong ánh sáng năm màu.
Một thanh kiếm lớn sặc sỡ rộng nửa trượng dài ba trượng nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Tạ Sơn.
"Đi!"
Hai tay Tạ Sơn mạnh mẽ nắm lại, thanh kiếm cực quang lớn hóa thành một luồng sáng khổng lồ bắn nhanh về phía Ma Phàm đang ở giữa không trung.
Thanh kiếm cực quang xuất hiện khiến sắc mặt mọi người bên dưới lập tức biến đổi.
Kiếm lớn toa ra uy thế kinh khủng khiến người người rung động! Mà khi nó hóa thành một luồng sáng, toàn bộ bầu trời cũng như biến sắc.
Ma Phàm nguy rồi!
Mắt thấy Ma Phàm sắp bị luồng sáng bắn trúng, hắn bỗng nhiên biến mất.
Không thể nào!
Kiếm lớn với kiếm ý nồng đậm, một khí khóa chặt muốn thoát là một chuyện cực kỳ khó khăn, bất cứ độn pháp gì cũng sẽ bị trì trệ, cho dù chỉ trong chốc lát.
Song Ma Phàm hoàn toàn không bị trì hoãn, hắn cứ thế biến mất!
Luồng sáng do kiếm lớn tạo thành mất đi mục tiêu, ầm ầm đánh vào bụi cỏ lau!
Một thân ảnh màu xám bỗng nhiên bắn ra từ trong bụi cỏ, muốn chạy ra xa.
Kiếm lớn thanh thế kinh người lại đột nhiên gấp khúc giữa không trung, lao thẳng về phía thân hình màu xám kia.
Thân ảnh màu xám hơi hãm lại, hắn chỉ cảm thấy kiếm ý lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng áp bách lại, hắn bị kiếm ý trên kiếm lớn khóa chặt lại!
Chết tiệt thật!
Hoảng sợ nhìn xuống, hắn cố gắng thúc giục linh lực toàn thân, nhập vào trong phi kiếm, bắn lại về phía luồng sáng do kiếm lớn tạo thành! Một dòn này, phi kiếm của hắn chắc chắn sẽ bị hủy.
Hắn còn chưa kịp tiếc, bỗng nhiên một thanh phí kiếm màu xám lặng yên không chút tiếng động xuất hiện bên người hắn.
Con mắt hắn mở rộng, trái tim lập tức trầm xuống tới đáy.
Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, khuôn mặt thoáng hiện chút huyết sắc, há miệng phun ra một tia máu tươi!
Chỉ cần ngăn cản đối phương lần này, mình có thể đào tẩu!
Đối phương không hề có ý né tránh, phi kiếm nhận lấy máu tươi, khuôn mặt hắn lộ vẻ mừng như điên. Tia máu tươi đó là bí pháp giữ mạng của hắn, uy lực cực mạnh! Chỉ cần đối phương đấu cứng tất nhiên sẽ bị ngăn trở trong chốc lát.
Ba!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt y cũng đột nhiên ngưng lại.
Trong con mắt hắn, tất cả bỗng trở nên thong thả, hắn thấy rõ tới mức không thể rõ hơn, máu tươi chạm vào phi kiếm, cảnh tượng trong suy nghĩ không hề xuất hiện.
Máu tươi bị đánh tan thành một lớp sương máu, vô sối giọt máu nhỏ như bụi xẹt qua trước mắt hắn như một bức tranh thê lương.
Một thanh phi kiếm từ trong màn sương máu chui ra, đam vào trong người hắn.
Phảng phất như bị búa tạ ngàn cân đập trúng, một chum sương máu bắn ra, cảnh vật bốn phương đảo ngược về phía sau với tốc độ kinh người, suy nghĩ cuối cùng vang lên trong đầu hắn.
Kiếm thật nặng.
← Ch. 227 | Ch. 229 → |