← Ch.266 | Ch.268 → |
Tả Mạc thủ pháp lão luyện, kinh nghiệm phong phú, chỉ tốn khoảng nửa khắc, toàn thân trên dưới của đệ tử phái Minh Tiêu này đã chỉ còn độc mỗi cái quần chíp.
Duy nhất khiến hắn cảm thấy có phần tiếc nuối là co dê này không được béo như trong tưởng tượng của hắn. Nhất là Tiêu Trần Sa, hắn lục lọi khắp người kẻ này cũng không tìm được hạt thứ hai, kết quả này khiến hắn không cách nào thỏa mãn.
Bàn nay khẽ dựng, hơi nước nhanh chóng tụ tập vào lòng bàn tay, hình thành một quả cầu nước. Tả Mạc thuận tay đập nó lên mặt đệ tử Minh Tiêu kia.
Tên đệ tử phái Minh Tiêu nhanh chóng tỉnh lại.
Cảm giác lạnh khắp toàn thân khiến hắn nhanh chóng hiểu ra đang xảy ra chuyện gì. Hắn như một con dê non ngây thơ, đang run sợ nhìn về phía Tả Mạc.
"Ta hỏi ngươi vài vấn đề. Ngươi thành thật trả lời, ta tạm tha ngươi một mạng." Tả Mạc nhe răng cười.
Nụ cười này rơi vào mắt đệ tử Minh Tiêu phái kia tựa như đang đứng trước mặt hắn là một con sói xám mở cái miệng đỏ như máu, trên hàm răng sắc bén còn lưu lại vài sợi thịt.
Hắn không nhịn được cả người run lên lẩy bẩy, cuối cùng cũng hiểu ra tên gia hỏa trước mắt chẳng hề sợ Minh Tiêu phái của mình.
Đầu hắn trống rỗng, không thể nào? Tiểu Sơn giới sao còn có tu giả không sợ phái Minh Tiêu bọn mình chứ?
Thấy ánh mắt đối phương lộ vẻ mờ mịt, Tả Mạc có phần thiếu kiên nhẫn, sát khí lộ ra: "Ông đây không có thời gian kỳ kèo với ngươi."
Gã giật mình một cái, nhanh chóng tỉnh lại, nuốt nuốt nước miếng: "Đại nhân, ngài cứ hỏi! Ngài cứ hỏi!"
"Vừa rồi ngươi có thấy một bóng xám bay qua không? Tốc độ rất nhanh!" Tả Mạc nhanh chóng nhìn thẳng vào đôi mắt của đệ tử Minh Tiêu.
"Bóng xám? Bóng xám gì?" Đệ tử Minh Tiêu thần sắc mờ mịt.
Trong lòng Tả Mạc đột nhiên trầm xuống, nhìn vào ánh mắt đối phương hắn biết đối phương không nói dối. Chẳng lẽ bốn kẻ vừa rồi lừa mình? Nghi ngờ trong lòng hắn lập tức tăng lên, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ta thấy bốn người, bọn họ nói thấy ở hướng này."
"Ta không thấy mà..." Đệ tử Minh Tiêu đột nhiên hét ầm lên: "Bốn người? Có phải có một nữ nhân không?"
"Không sai!" Tả Mạc vừa thấy biểu hiện của đối phương lập tức hiểu ra mình bị lừa rồi.
"Con mẹ nó! Liễu Đông Hoa, tên hỗn đản nhà ngươi dám hại ta!" Tên đệ tử Minh Tiêu này đang chửi ầm lên lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Tả Mạc lập tức gào khóc oan ức giải thích: "Đại nhân! Ngài bị lừa rồi! Bốn thằng kia cũng là đệ tử bản môn, bọn chúng cố ý dẫn ngài tới đây để làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi..."
Hắn đột nhiên câm miệng.
"Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?" Tả Mạc nheo mắt.
"Không... Không có gì, chỉ là mấy sư huynh đệ chúng tôi..."
Thấy đối phương thần sắc hoang mang trả lời ấp a ấp úng, Tả Mạc cũng chẳng buồn nhiều lời, trực tiếp nắm lấy cổ đối phương.
Lực lượng kinh khủng từ ngón tay Tả Mạc truyền tới khiến hắn hồn phi phách tán, không dám chần chờ, nhanh chóng trả lời: "Là bí cảnh! Bí cảnh! Chúng ta phát hiện một bí cảnh! Cửa vào bí cảnh này cần tu giả am hiểu ngũ hành mới có thể mở! Trong chúng tôi không ai am hiểu ngũ hành cả! Đám Liễu Đôn Hoa cũng muốn được chia một phần nhưng bị Hoàng sư huynh đuổi đi! Vì vậy... Vì vậy..."
Nghe vậy, Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra là bí cảnh!
Hắn vốn đang lấy làm lạ, đệ tử phái Minh Tiêu sao lại chạy loạn ở Tiểu Sơn giới, lúc này mới hiểu rõ ngọn nguồn. Hắn không khỏi cười khổ, tuy nghe tới bí cảnh lòng hắn cũng nóng như lửa đốt nhưng chuyện tìm chim ngốc lúc này quan trọng hơn.
Hắn lập tức hỏi: "Hạt Tiêu Trần Sa này từ đâu tới? Ngươi đừng nói đây chỉ là một hạt cát đấy! Hừm!"
"Hạt Tiêu Trần Sa này tiểu nhân được sư phụ ban cho lúc người còn sống." Thấy vẻ mặt Tả Mạc không tin, hắn cười khổ nói: "Tiêu Trần Sa là bảo vật của bản môn, do linh thú hộ phái Phục Thổ Tê tạo ra, cứ ba năm mới được một hạt. Hiện giờ Phục Thổ Tê bị lão tổ nắm giữ, những kẻ khác chẳng thể nào có được."
"Ngươi cái này không có, cái kia cũng không có, còn muốn giữ mạng sao?" Tả Mạc lãnh đạm nói.
"Ta ta ta..." Tên đệ tử này bị Tả Mạc dù dọa lập tức nói năng lộn xộn, đột nhiên hắn như bừng tỉnh hét lên: "Bóng xám! Bóng xám! Ta nhớ rồi! Bóng xám mà ngài nói tuy ta không gặp nhưng có nghe một sư huynh nói qua!"
Thấy Tả Mạc lộ vẻ châm biếm, hắn càng thêm gấp gáp: "Thực mà! Tôi thề! Tôi tuyệt đối không nói dối! Là Lôi sư huynh nói, hắn nói hắn vừa rồi thấy một bóng xám, hắn tưởng là bảo vật gì xuất thế muốn bắt lấy nhưng bóng xám đó quá lợi hại, Lôi sư huynh nói khí xám đó hình như không thuộc ngũ hành, hẳn mà một món bảo bối..."
Tả Mạc nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, những điểm khác có thể lừa hắn nhưng câu "không thuộc ngũ hành" khiến hắn có tin tưởng.
"Vậy sau đó bóng xám kia đi đâu?"
"Không biết, Lôi sư huynh không nói."
"Y tên là gì?"
"Lôi Hạo."
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Hai mươi hai."
Tả Mạc hỏi thêm một số tin tức tỉ mỉ, tên đệ tử này cũng chẳng dám giấu diếm, phun sạch ra. Sau khi hỏi xong toàn bộ, Tả Mạc lộ vẻ thỏa mãn, bàn tay khẽ xiết lại.
Cái cổ của tên đệ tử kia lập tức nát bấy, khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ không dám tin.
Tả Mạc khẽ vung tay, thi thể không chút sinh cơ lập tức bị hắn vứt xuống tầng mây. Hắn vốn không định tha cho kẻ này, Minh Tiêu phái giờ là kẻ địch, huống hồ đây là Tiểu Sơn giới. Chỉ có đệ tử mới xuất môn như kẻ vừa rồi mới tin đối phương sẽ tha cho mình một con đường sống.
Nữ tu ở bên người hắn, vẫn không nhúc nhích.
Hắn bỗng nhiên trong lòng máy động, thân hình trầm xuống dưới, trong phút chốc đã ẩn vào tầng mây dầy đặc. Xoay mặt nhìn lại, nữ tu vẫn ở bên cạnh, được mây che phủ, hắn chỉ thấy được một thân hình mông lung, hắn mỉm cười.
Nếu không tận mắt nhìn hắn không cảm giác được chút khí tức nào của nữ tu, cho dù chỉ cách nhau không tới một trượng. Lúc bình thường cũng vậy, cho dù hắn dùng thần thức tra xét thế nào cũng không phát hiện chút khí tức của nữ tu. Rất nhiều lúc nữ tu tạo cho hắn cảm giác băng lãnh, hắn có thể cảm thụ được lực lượng quỷ dị trên người nàng song không cách nào tìm được khí tức của sinh mệnh.
Tả Mạc thu lại ánh mắt, lấy từ trong nhẫn ra áo choàng Vô Ảnh. Áo choàng Vô Ảnh mỏng như cánh ve, mặc lên trên người khí tức của hắn càng lúc càng mờ nhạt, một lúc lâu sau thì như biến mất giữa hư không, không còn chút khí tức.
Một lát sau, bốn bóng người xuất hiện tại vị trí vừa rồi của Tả Mạc.
"Hắn vừa rồi dừng ở đây một lúc. A, hình như còn có khí tức của tên ngốc Lộ Huy." Liễu Đông Hoa cẩn thận tra xét xung quanh rồi mới lộ vẻ thỏa mãn: "Xem ra bọn họ có xung đột."
"Bọn họ chỉ có hai người còn bọn Hoàng Trác Quang có tới hơn hai mươi." Sư đệ bên cạnh hắn lắc đầu.
Có thể thấy trong bốn người Liễu Đông Hoa cầm đầu, Liễu Đông Hoa tầm bốn mươi tuổi, hai mắt thu liễm ánh sáng. Hắn cười ha hả: "Chưa chắc, người này thực lực phi phàm. Nhất là nữ nhân bên người hắn cao thâm khó dò, trong số sư huynh đệ của chúng ta sợ là không ai là đối thủ."
"Lợi hại như vậy sao?" Ba người khác không hẹn mà cùng lộ vẻ khiếp sợ.
Sắc mặt Liễu Đông Hoa ngưng trọng: "Ừ, mọi người nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được xung đột với bọn chúng. Hai người này lai lịch bất phàm, đừng coi thường tu giả ở Tiểu Sơn giới. Bọn chúng có kinh nghiệm chém giết đã lâu, chúng ta không sánh được."
Ba người khác đều lộ vẻ không cho là đúng, bọn họ dọc đường chỉ cần báo danh Minh Tiêu phái kẻ khác sẽ lập tức nịnh bợ lấy lòng, nếu không cũng lộ vẻ sợ hãi.
Liễu Đông Hoa thấy vậy cũng biết có nói tiếp chỉ vô ích chi bằng không nói nữa.
"Chúng ta cẩn thận một chút." Thấy ba người vẫn không cho là đúng, hắn thong thả mở miệng nói: "Nếu bọn Hoàng Trác Quang biết chúng ta vẫn theo dõi, cuộc sống mọi người về sau sẽ không dễ chịu đâu."
Vừa nói tới Hoàng Trác Quang, ba người khác đều không tự chủ lộ vẻ sợ hãi.
Liễu Đông Hoa liếc mắt nhìn bọn họ, đang định nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc: "Cẩn thận!"
Chỉ thấy giữa tầng mây đột nhiên chui ra vài bóng đỏ, bay về phía bọn họ!
"Khốn Tiên thằng!" Đám người hét lên kinh hãi, vội vàng gọi ra phi kiếm.
"Con mẹ nó, sao lại nhiều vậy?"
"Đừng dùng phi kiếm, dùng lửa đốt!" Liễu Đông Hoa cao giọng nhắc nhở, pháp bảo như thừng khốn tiên phi kiếm tầm thường khó làm thương tổn nhưng lửa và băng lại là khắc tinh của nó. Đám người đang định cầm phi kiếm chém vội vàng tránh né.
Chỉ thấy nữ tu kia vội vội vàng vàng lấy ra một khối ngọc bài. Đây là Dịch Thú bài, toàn thân đỏ tươi, tựa như do hỏa ngọc luyện chế thành, trên mặt bài là một con cáo đỏ tươi sống động.
Liễu Đông Hoa thấy nàng lấy ra Dịch Thú Bài lập tức thở phào một hơi. Trong Dịch Thú Bài ẩn chứa một con cáo đuôi lửa cấp ba, con cáo này đã luyện thành đuôi lửa, vô cùng thích hợp để khắc chế đám thừng khốn tiên này.
Hắn còn chưa kịp thấy may mắn bỗng thấy không khí sau lưng sư muội lay động, lập tức biến sắc hét lớn: "Cẩn thận!"
Sư muội vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu, không rõ lý do.
Một thanh phi kiếm đột ngột xuất hiện sau cổ nữ tu Minh Tiêu phái một thước.
Một luồng u quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Không hề có linh lực ba động, cũng chẳng hề có bất cứ kiếm chiêu nào, chỉ đơn thuần chém về phía trước.
Phốc!
Nữ tu Minh Tiêu phái không hề phát hiện, cũng không kịp phản ứng gì, kiếm quang chém qua, đầu cổ chia lìa, máu phọt lên cao.
"Sư muội!" Ba tu giả khác tận mắt thấy sư muội đột nhiên chết thảm, khóe mắt như muốn nứt ra!
Liễu Đông Hoa cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, sư muội và hắn từ nhỏ đã có cảm tình vô cùng tốt, chết tiệt! Đến lúc hắn thấy người phía sau sư muội, con ngươi đột nhiên co lại, sát ý và phẫn nộ đều bị quét sạch, lòng lập tức trầm tới đáy cốc.
Là hắn!
"Là ngươi!" Liễu Đông Hoa nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Ta đã xem thường ngươi rồi..."
Tả Mạc âm thầm cảm khái, áo choàng Vô Ảnh này đúng là lợi khí khi ám sát, hắn mò tới gần đối phương như vậy mà đối phương cũng không phát hiện. Chỉ tiếc nó vừa động đã bộc lộ khí tức, hơn nữa để ẩn giấu hoàn toàn khí tức cần ước chừng hai phút. Hai phút tuy không lâu nhưng trong chiến đấu cũng đủ để mất mạng rồi.
Áo choàng Vô Ảnh này chỉ có thể tấn công một lần, hạn chế lớn uy lực của nó. Bất quá đối với Tả Mạc mà nói, vậy cũng đủ rồi.
Còn về lời nói đầy oán hận của Liễu Đông Hoa, chẳng khiến hắn bận tâm, không đáng một nụ cười.
Quả nhiên là tay mơ, lâm chiến đối địch còn lắm lời như vậy làm gì.
Không có cáo đuôi lửa, ba người khác lập tức rơi vào cục diện cực kỳ bị động, tám sợi thừng khốn tiên lập tức như tám con rắn đỏ không ngừng bay lượn trong không trung, đuổi theo ba người. Chỉ cần hơi chạm vào nó sẽ như linh xà cuốn lấy người đó.
Đám thừng khốn tiên này truy đuổi liên túc, vô cùng linh động.
Đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo, đây chính là kỹ xảo mà tu giả có thần thức hơn người như Tả Mạc am hiểu nhất.
Trong mắt Liễu Đông Hoa lộ vẻ âm độc, đưa tay lấy ra một món pháp bảo!
← Ch. 266 | Ch. 268 → |