← Ch.296 | Ch.298 → |
"Được! Được! Được!" Minh Tiêu lão tổ nói liền mấy chữ được, sát khí quanh người không chút che dấu tỏa ra mãnh liệt, bầu trời toàn bộ Minh Tiêu phái bất ngờ thay đổi, mây đen phủ kín, dày đặc như tưới chì. Các đệ tử toàn phái đều câm như hến.
"Thật không ngờ, chi phái Minh Tiêu vậy mà lại đoạn trên tay ta." Minh Tiêu lão tổ nhìn bàn tay như trẻ con của mình, ngữ khí bình thản như nước song sát ý quanh người lại càng lúc càng dày đặc, lão ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững: "Chỉ bế quan có vài tháng mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, thiên ý sao? Hừ! Dẫu có là thiên ý cũng không cản được lão tổ ta!"
Lão quay người đứng dậy, ánh mắt đảo qua những đệ tử cúi đầu phía dưới nói: "Nếu qua mười ngày ta vẫn chưa trở về, các ngươi lập tức giải tán gấp."
Nói xong, không đợi đám người phản ứng, lão đã biến mất trong đại điện.
Trong thành Kim Ô, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Trên bầu trời ở Vệ doanh, khí đen lượn lờ cả ngày không tán. Tu giả Chu Tước doanh gác ở cửa, trong ánh mắt họ không khỏi lộ ra vài phần khiếp sợ. Sát ý lẫm liệt, nống nặc tới mức ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bọn họ không hiểu, vì sao chỉ trải qua mấy tháng mà những tu nô yếu ớt kia lại trở nên kinh khủng đến vậy.
Tả Mạc khẩn trương nhìn vào Vệ doanh trong thao trường, hàng lối chỉnh tề như cọc gỗ. Từ ngày trở về thành Kim Ô, đám Thúc Long liên tục giữ tư thế này, đã không nhúc nhích hơn mười ngày rồi.
Toàn thân nồng nặc sát ý khiến bọn họ nhìn như sát thần từ trong Tu La địa ngục đi ra.
Ai nấy quanh người khí đen lượn lờ liên tục, tỷ như Thúc Long, khí đen quanh thân nồng nặc tới mức cơ hồ không thấy được khuôn mặt và thân hình, hắn hoàn toàn bị khí đen bao phủ.
"Bọn họ không sao chứ?" Trong lòng Tả Mạc rất lo lắng.
"Bọn chúng có thể sống sót tiếp tất sẽ không sao. Chịu không được chỉ có đường chết." Giọng điệu Bồ yêu ra vẻ chẳng hề để ý song Tả Mạc vẫn nghe ra được trong đó ẩn chứa một chút khẩn trương.
"Cần phải hút hết sát ý này vào trong cơ thể sao?"
"Ừ, huyền ảo của ý không ai hiểu hết được. Ma nặng về giết chóc, sát ý cũng nặng nhất, sát ý của bọn chúng có thể hóa hình, cũng có thể coi như cơ duyên xảo hợp. Chẳng qua đối với bọn chúng mà nói, cơ hội đột phá này tới quá sớm. Không biết chúng có chịu được hay không nữa."
Đang lúc này, bỗng dưng thân thể Thúc Long không ngừng run rẩy, khí đen vốn lượn lờ khắp toàn thân giờ lay động không ngừng.
"Bắt đầu rồi!" Bồ yêu bật thốt, Tả Mạc thầm rùng mình.
Chỉ thấy khí đen như từng con trùng nhỏ, không ngừng chui vào thân thể Thúc Long, khiến thân thể gã run lên từng trận.
"Sát ý phạt thể là cửa ải khó qua nhất." Bồ yêu nhìn chằm chằm vào Thúc Long không chuyển mắt, miệng nhanh chóng nói: "Bọn họ trời sinh thể chất gầy yếu, nếu muốn tiếp tục tu luyện phải trải qua ải phạt thể này. Nếu tên kia còn ở, chuyện này ngược lại lại là đơn giản nhất..."
Tả Mạc không dám dời mắt đi chút nào, người nào phải cỏ cây ai có thể vô tình? Cho dù những tu nô này xuất phát từ tâm tư gì nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của bọn họ đối với hắn, mỗi người bọn họ đều nguyện ý vì hắn liều mạng.
Trận chiến ngoài thành Kim Ô đã chứng minh điều này.
Nói không cảm động chỉ là dối trá, cho dù ra sao hắn cũng không muốn bọn Thúc Long gặp chuyện không may. Những ngày này, cần nguyên liệu gì, cần pháp bảo gì, chỉ cần hắn có cho dù có quý nữa hắn cũng không hề do dự lấy ra cho bọn họ.
Đối với việc bọn họ đột phá hắn cũng không dám hy vọng xa vời. Thời gian hắn tu luyện không tính là dài nhưng cũng biết sự quan trọng của căn cơ đối với việc tu luyện. Căn cơ của đám Thúc Long thực sự quá kém, khả năng đột phá cũng không tính là lớn, hắn chỉ mong bọn họ đều bình yên vô sự.
Cho dù hắn có ân huệ lớn tới mức nào đối với bọn Thúc Long thì khi bọn họ liều mạng một lần, Tả Mạc đã cảm thấy tất cả được hoàn trả rồi, huống chi hắn từ trước tới giờ đều cảm thấy mình chưa từng có ân huệ gì đối với bọn Thúc Long.
Thân thể Thúc Long rung lên như cái sàng, khí đen cuồn cuộn không ngừng chui vào trong mũi hắn, chui vào da thịt hắn. Khí đen quanh người càng lúc càng mờ nhạt, khuôn mặt hắn cũng từ từ rõ ràng hơn.
Tả Mạc không nhịn được ồ lên một tiếng.
Tướng mạo Thúc Long không ngờ lại có biến đổi, vẻ tang thương đầy mặt biến mất không thấy, nếp nhăn cũng không còn, hắn trông trẻ hơn rất nhiều, da dẻ đen bóng như bôi dầu.
Trong lòng Tả Mạc đầy kinh ngạc, Thúc Long khi còn trẻ hẳn cũng khá đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, lông mày như đao, khuôn mặt góc cạnh phân minh, hốc mắt sâu, đôi môi hơi nhếch lên. Tuy vẻ tang thương kia đã biến mất nhưng lại nhiều thêm một phần thâm thúy và thành thục.
Trên trán hắn nhiều thêm một khối lăng tinh.
Bộp, giáp nặng màu đen cũng bị phá tan, Tả Mạc lúc này mới chú ý tới, không biết từ lúc nào, bên ngoài người Thúc Long nhiều thêm một bộ giáp đen bóng. Bộ giáp đen bóng gắn liền với thân thể hắn, dính sát vào người hắn, cơ hồ bao phủ toàn bộ cơ thể.
So với Kim Giáp vệ, giáp trụ màu đen trên người Thúc Long càng sát vào cơ thể, càng tinh xảo, khiến người ta có cảm giác cân xứng, đầy lực lượng.
"Vệ giáp!" Trong giọng nói Bồ yêu đầy vẻ mừng rỡ.
"Vệ giáp là gì?" Tả Mạc vội hỏi.
"Khổ Vệ tu luyện đến một mức nhất định có thể sinh thành Vệ Giáp. Bộ giáp này có nhiều tác dụng, theo tu vi bọn chúng dần dần cao lên, uy lực tăng cực mạnh!" Bồ yêu hưng phấn nói: "Chờ bọn chúng đột phá tới cấp một, sẽ có thể ngưng tụ sát ý thành binh khí. Đến lúc đó, he he..."
Trong lòng Tả Mạc vô cùng vui sướng, vui vì Thúc Long.
Thúc Long đột phá như một tín hiệu, các doanh vệ khác cũng liên tiếp sinh ra Vệ giáp.
Quá trình này ròng rã suốt năm canh giờ, trong năm canh giờ này, Tả MẠc không dám rời khỏi cho dù chỉ trong chốc lát.
Sau khi doanh vệ cuối cùng hoàn thành đột phá, con mắt Thúc Long vốn nhắm chặt giờ bỗng mở ra.
Ánh mắt sáng ngời như sao, thâm thúy xa xưa.
Hắn cúi người hành lễ, một lễ tiết Tả Mạc chưa từng thấy qua.
"Dùng danh nghĩa của Khổ Vệ, nguyện theo đại nhân, không rời không bỏ!"
Thanh âm Thúc Long cũng hoàn toàn khác trước đây, trầm thấp, mang theo lực hút, êm tai, dễ nghe.
"Dùng danh nghĩa của Khổ Vệ, nguyện theo đại nhân, không rời không bỏ!"
Một ngàn Khổ vệ đồng thời hành lễ.
Tả Mạc bỗng ngây người.
Dung Vi không lui xa như các tu giả khác, nàng đứng trên một đỉnh núi, xa xa nhìn lại. Trên đỉnh núi cách đó không xa có một gã cao lớn và một người trung niên. Ngoại trừ họ ra cũng có thể thấy một vài tu giả linh tinh, bọn họ đa số đều là tu giả ngưng mạch tam trọng thiên.
Có thể tận mắt thấy kim đan xuất thủ, cơ hội như vậy cực hiếm thấy.
Đây không phải chỉ giáo cũng chẳng phải luận bàn, đây là quyết chiến sinh tử.
Thành chủ thành Kim Ô thần bí khó lường, cho tới giờ mọi người còn chưa thấy hắn ra tay thực sự. Lần duy nhất được coi là xuất thủ cũng chỉ là hắn phát động Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, ngoại trừ thấy được tạo nghệ về mặt phù trận của hắn cực thâm sâu, thực lực ra sao chẳng thấy được chút nào.
Mà trận chiến này chắc hẳn có thể thấy rõ.
Dung Vi cũng có tâm tư khác, nói thật ra, nàng không coi trọng thành chủ thành Kim Ô. Minh Tiêu lão tổ có thể khiến cả Hậu gia cũng có phần kiêng kỵ, thực lực tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Chỉ có thấy qua tu giả kim đan mới biết kim đan cường đại ra sao. Cái khác không nói, chỉ riêng độn pháp tu giả ngưng mạch đã theo không kịp rồi, khiến tu giả kim đan đứng vào thế bất bại. Còn về vận dụng pháp quyết lại càng là sai biệt về bản chất.
Chiến thuật biển người cũng không phải không đối phó nổi kim đan, nhưng phe thành Kim Ô này đã định trước chỉ có thể phòng thủ, cũng đồng nghĩa với việc Minh Tiêu lão tổ luôn chiếm thế chủ động.
Chiếm chủ động đối với một vị kim đan không thiếu thủ đoạn tấn công là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Dung Vi tuyệt đối không tham gia vào trận chiến này, nàng không có tư cách. Song nếu thành Kim Ô chiến bại, nàng dùng danh nghĩa Hậu gia, nói không chừng cũng cứu được tên chiến tướng nguyệt ngân kia. Chiến tướng nguyệt ngân trẻ tuổi như vậy lại chết ở đây, quá đáng tiếc.
Mà nếu là có thể mượn cơ hội mời chào...
Đây mới là chủ ý của nàng.
Nàng vô thức liếc mắt nhìn gã to lớn và người trung niên cách đó không xa, nàng phát hiện hai vị này chỉ sợ lai lịch không nhỏ, trong lòng âm thầm hy vọng những người này không có chủ ý giống mình.
Bằng không, chắc sẽ không tránh nổi một trận chém giết tranh đoạt. Quanh trọng nhất là, nếu để lão tổ biết thanh niên kia là chiến tướng nguyệt ngân thì bọn họ đừng ai mơ nữa, lão tổ sẽ tự mình chiêu hàng hoặc giết chết.
Nhân tài như vậy sao tiện nghi cho người khác được.
Chỉ trong hoàn cảnh Minh Tiêu lão tổ không biết, kế hoạch này mới có thể thành công.
Bỗng dưng, bầu trời xa xa gợn lên như sóng, một luồng khí thế không thể chỗng đỡ bỗng chốc bao phủ toàn bộ dãy núi Thiên Tinh.
Mọi người đều biến sắc, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên cứng đờ, thầm ngạc nhiên.
Tới rồi!
Thành Kim Ô đột nhiên sáng rực ánh kim, vô số luồng sáng vàng kim như cá bơi lên trên bầu trời thành Kim Ô, bao phủ khắp thành. Lầu phù chiến lóe lên luồng sáng bạc, trong chớp mắt, ba mươi sáu tòa lầu phù chiến đều sáng trưng. Một vòng sáng vàng bay lên bầu trời, tỏa ra ánh sáng vàng kim, rủ xuống vô số tơ vàng, tiếng phạn âm như có như không lập tức vang lên.
Minh Tiêu lão tổ gần như từ hư không xuất hiện trên bầu trời ngoài thành Kim Ô.
Lão tóc tai bù xù, nhìn qua như khoảng bốn mươi, da dẻ lại như trẻ con, áo choàng trắng như tuyết khoác tùy tiện trên người.
Lão lạnh lùng liếc mắt qua những người đang đứng ngoài quan chiến.
Ai nấy chỉ cảm thấy tim đập mạnh không thể áp chế, càng kinh hãi!
Uy lực của kim đan lại mãnh liệt như vậy sao!
"Tiểu Dung cô nương, Hậu gia gần đây có tốt không?" Minh Tiêu lão tổ khẽ mở miệng, như hỏi việc nhà.
Dung Vi dành phải lên tiếng: "Nhờ phúc của lão tổ, Hậu gia tất cả đều ổn."
"Ồ. Vậy vì sao Hậu gia còn muốn tranh cái giới nho nhỏ này với ta?" Ngữ khí Minh Tiêu lão tổ vẫn nhàn nhạt như trước.
Dung Vi chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, suýt nữa rơi từ trên tầng mây xuống, da đầu tê dại, đành nói: "Lão tổ nói đùa rồi, có lão tổ ở đây Hậu gia sao lại quấy rầy. Hậu gia chỉ nghe nói Tiểu Sơn giới có hiện tượng sao hiện ban ngày, phái nô tỳ tới tra xét. Trước khi tới, Hậu gia còn đặc biệt dặn nô tỳ phải gửi lời thăm hỏi tới lão tổ."
"Ồ, thì ra là thế." Minh Tiêu lão tổ gật đầu: "Sau khi xong việc này ta sẽ tới bái phỏng Hậu gia. Ngươi nếu muốn quan chiến thì lui tiếp năm mươi dặm đi."
Ngữ khí của Minh Tiêu lão tổ khi nói chuyện với nàng có phần ôn hòa nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Dung Vi phát lạnh, không dám do dự vội vã lui lại phía sau năm mươi dặm.
"Những người khác lui lại một trăm dặm." Minh Tiêu lão tổ thản nhiên nói: "Trong vòng mười hơi thở, bằng không đừng trách lão tổ ta không khách khí."
Uy thế trên không trung lập tức nặng như núi.
Những người khác trong lòng đều kinh hãi, nhanh chóng lui lại. Sắc mặt gã to cao và người trung niên cũng không khỏi biến đổi, liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lui lại.
Không ai dám trái lời một vị kim đan.
Mãi tới lúc này, ánh mắt Minh Tiêu lão tổ mới chuyển tới thành Kim Ô.
← Ch. 296 | Ch. 298 → |