← Ch.521 | Ch.523 → |
Khi đám người Nam Nguyệt trông thấy Tả Mạc thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc, dù bọn họ biết đại nhân còn rất trẻ nhưng khi tận mắt nhìn thấy đều cảm thấy chấn động, ở trong Thập Chỉ Ngục không thể so nổi.
Càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là đại nhân đang ở Tu Chân giới! Bọn họ giờ mới hiểu ra tại sao đại nhân muốn bọn họ trước khi tới thay đổi bộ dáng thành tu giả.
Nhưng giật mình thì giật mình, Dã Lăng và Nam Nguyệt đều không ai hoài nghi thân phận yêu tộc của Tả Mạc. Một người biết rõ các loại yêu thuật thất truyền, có thể hoàn thành cuộc chiến phá ngục, có thể đánh bại quân đoàn trưởng Ngọc Hành, ngoại trừ yêu thì hắn còn có thể là gì chứ?
Tu giả? Thật nực cười....
Từ điểm này, đám người Dã Lăng vô cùng ăn ý mà suy nghĩ giống nhau, khẳng định đại nhân chính là một thiên tài của thế gia suy bại nào đó lưu lạc tới Tu Chân giới, thảo nào đám gia hoả kia tại yêu giới không thể nào tìm thấy đại nhân!
Lúc này bọn họ chợt hiểu ra, đại nhân căn bản không phải ở yêu giới.
Tả Mạc giờ đây là cái tên đứng đầu tại Vân Hải giới, Vân Hải giới có rất nhiều vân đảo lớn nhỏ, hắn chọn một cái vân đảo yên bình bố trí cho Thương tộc.
Ngày đầu tiên khi đám người Nam Nguyệt tới, Bồ yêu nhanh chóng bố trí cho bọn họ huấn luyện hoàn toàn mới.
Bồ yêu mãn nguyện, thân là chiến tướng cao nhất yêu tộc tung hoành thiên hạ năm xưa, hắn quyết tâm phải đào tạo đám người Nam Nguyệt thành chiến tướng đứng đầu yêu tộc!
Hắn quyết tâm phải khiến Vệ nhận rõ hiện thực – ngươi chỉ là giáp của mộ bia, tiểu Vệ tử cũng dám sánh với đệ nhất chiến tướng năm đó à!
Đám người Nam Nguyệt đáng thương, thời gian tới khổ rồi, bị Bồ yêu ném vào trong tu luyện điên cuồng. Vân đảo yên tĩnh không người, cấm chế được bố trí xung quanh quả thực chính là thiên đường tu luyện ma quỷ.
Sau khi được Tả Mạc uỷ quyền, Vân Hải giới rất nhanh ổn định trở lại, những người được tuyển đều là loại đức cao vọng trọng. Mà sự việc hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ của Vân Hải giới trước mặt mọi người chạy trối chết trong Thái Dương thần điện giống như chưa từng tồn tại, lần xâm lấn này của ma quân cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.
Rất nhiều người đoán rằng bọn họ đã rời khỏi Vân Hải giới, nghĩ vậy cũng đúng, lần này thật sự quá mất mặt, bọn họ làm sao dám lưu lại Vân Hải giới chứ?
Sau khi an bài tốt mọi chuyện, Tả Mạc quyết định thâm nhập Vân Hải tìm kiếm Thuỷ Vân Thai.
Lần này hắn không mang theo quá nhiều người, ở sâu trong Vân Hải không thích hợp để chiến đấu với quy mô lớn.
Một gã hướng dẫn, Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, A Quỷ còn có đám nhỏ, nhìn qua giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh vậy.
Tuy nhân số không nhiều nhưng lực chiến đấu tuyệt đối đứng đầu Vân Hải giới! Tả Mạc, Vi Thắng, Tông Như, ba người liên thủ ngay cả cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng có thể liều mạng. Tả Mạc vốn không định mang theo A Quỷ nhưng Bồ yêu nói với hắn, Thuỷ Vân Thai phải dùng tại chỗ mới có hiệu quả tốt, Tả Mạc mới quyết định mang A Quỷ theo.
Vẻ mặt chim ngốc đầy kiêu ngạo, giống như nữ vương vậy, bước từng bước, không coi ai ra gì, theo sát đằng sau A Quỷ, không thèm nhìn Tả Mạc một cái. Tháp nhỏ cùng tiểu hoả mặt dày mày dạn ùi ủi trong lòng A Quỷ, tiểu hắc ôm tóc A Quỷ không chịu buông. Thập Phẩm và Dương Quang cố bày ra bộ dáng bảo tiêu, bay tới bay lui bên cạnh A Quỷ.
Tả Mạc bóp trán đầy chán nản.
Vô sỉ chơi xấu, đám nhỏ này được Tả Mạc dạy dỗ, mỗi đứa đều lĩnh hội rất sâu.
Tả Mạc nhức đầu không thôi, dù sao mang một đứa cũng là mang, mang cả đám cũng là mang. Hơn nữa chiến lực của chúng không tồi chút nào.
Chim ngốc không cần phải nói, trong đám nhỏ là kẻ đứng đầu, ngay cả Tả Mạc cũng không đánh giá được nông sâu của nó. Thứ hai là Thập Phầm, thường xuyên tìm kiếm côn trùng, thực lực đã sớm thoát thai hoán cốt. Tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, mỗi ngày nhìn nó chơi đùa, không chịu tu luyện nhưng cũng có thể dùng để bày trận gì gì đó. Thân thủ của Dương Quang Tả Mạc chưa từng thấy qua. Chiến lực của tiểu hắc bằng không nhưng có khả năng tầm bảo rất tốt. Còn tiểu hoả có thể giải khuây dọc đường...
Tả Mạc mang theo một đám người, trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Kẻ dẫn đường tên là Khang Đức, sinh sống bằng cách bắt Thuỷ Vân Thai, đối với chỗ sâu trong Vân Hải phi thường quen thuộc.
Dựa theo sự an bài của Khang Đức, bọn họ cần đến một đảo nhỏ có tên là Tiêm Chuỷ, từ nơi đó đi sâu vào trong Vân Hải. Đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là nơi dừng chân vô cùng nổi danh tại Vân Hải giới. Sâu trong Vân Hải giới có đủ loại nguy hiểm, nếu như tuỳ ý xâm nhập thường không còn mạng để trở về.
Rất lâu lúc trước tại đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, nơi bước vào Vân Hải là một vùng tương đối an toàn, không có quái vật nào lợi hại.
Đường đi từ Quy Đảo tới đảo nhỏ Tiêm Chuỷ khá xa, có rất nhiều đoạn không có truyền tống trận. Chuẩn bị đầy đủ, Tả Mạc đem thuyền quy hào bên người, giảm bớt nỗi khổ khi phải phi hành đường dài.
Mỗi ngày hai người Vi Thắng Tông Như đều bế quan tu luyện, Tả Mạc lại cùng đám nhỏ chơi đùa, lúc nhàn rỗi thì lấy kim diệp thu được từ Thái Dương thần điện ra chậm rãi tìm hiểu.
Phiến kim diệp này không biết dùng bí pháp nào mà luyện thành, nội dung bên trong cực kỳ phong phú, bởi từ thời viễn cổ nên có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu. Tâm trạng Tả Mạc khá tốt, không chút sốt ruột, câu được câu không xem xét, ngoại trừ phương pháp tu luyện thần lực hắn đối với một số bí mật thời viễn cổ rất có hứng thú.
Từ bên trong kim diệp biết được, Vân Hải giới lúc đó chỉ là một khoảng hoang vu, không có bộ lạc nào sinh sống, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà thần điện ở đây có thể bảo lưu hoàn hảo.
Nhưng khiến Tả Mạc cảm thấy hứng thú chính là bên trong kim diệp còn lộ ra một chút rằng thần điện đang ở trong Vân Hải giới tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thuỷ chung không thể tìm được. Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, một số thắc mắc trong lòng cũng hiểu ra đôi chút.
Thanh Lâm đại ca từng nói, đẳng cấp của thần điện nơi đây không hề thấp. Thần điện như vậy sao không xây dựng tại nơi đông người chứ? Tại sao lại xây dựng tại nơi hoang vắng như Vân Hải giới?
Nhưng bên trong kim diệp không đề cập đến điều này, rốt cuộc bọn họ tìm kiếm cái gì, nhưng có thể khẳng định một điều là bọn họ chưa tìm được, bởi vì ngữ khí ghi lại trong kim diệp toát ra sự tiếc nuối không thôi.
Tả Mạc chưa bao giờ ngừng tu luyện thần lực nhưng tiến bộ rất chậm. Tu luyện thần lực khó hơn rất nhiều so với tu luyện ba lực, cũng may Tả Mạc không chút sốt ruột. Duy nhất khiến hắn cảm thấy phiền muộn chính là sau khi ba lực trở nên cân bằng, linh lực cả hắn được đề cao nhưng vẫn cách kim đan một khoảng.
Nếu như thành công đột phá kim đan, thực lực của hắn sẽ tăng gấp mấy lần!
Thần lực giống như nước lên thuyền lên, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!
Nhưng Tả Mạc cũng khá thoả mãn, thần lực, Định Phách thần quang, đại nhật ma thể, cấp cổ hoang tế thuật, một trong số đó không phải cũng có uy lực vô cùng cường đại sao? Thứ như vậy mình đều đã luyện thành, còn không thoả mãn sao?
Làm người không thể quá tham lam, Tả Mạc tự đắc nghĩ. (e lạy a:94:)
Sau nửa tháng, cuối cùng thì bọn họ cũng đến được đảo nhỏ Tiêm Chuỷ.
Nhìn tu giả không ngừng di chuyển khắp đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, Tả Mạc hơi giật mình: "Sao nhiều người vậy?"
Khang Đức giải thích nói: "Bây giừo chính là mùa đi tìm Thuỷ Vân Thai, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ, thu hoạch cả năm thế nào vậy phải xem vào vận khí lúc này tốt hay không."
"Những người này đều đang tìm kiếm Thuỷ Vân Thai?" Tả Mạc cả kinh cằm suýt rớt xuống đất.
"Đại bộ phận. Vân Hải có rất nhiều sản vật nhưng khoảng thời gian này chính là mùa bắt Thuỷ Vân Thai." Khang Đức đối với tình trạng trước mắt vô cùng quen thuộc.
"Tăng nhiều cháo ít, chúng ta không gặp phiền phức gì chứ?" Tả Mạc nhíu mày.
Khang Đức lắc đầu: "Thuỷ Vân Thai nào có dễ bắt như vậy? Đảo chủ không cần lo lắng, đừng thấy nhiều người thực ra người có thu hoạch vô cùng ít. Hơn nữa thực lực bọn họ không đủ, không có biện pháp tiến sâu vào trong, Thuỷ Vân Thai có phẩm chất tốt đều ở sâu trong Vân Hải."
Lúc này Tả Mạc mới cảm thấy hơi hơi yên tâm.
Đám người Tả Mạc đều thay đổi tướng mạo, không ai để ý tới. Trái lại đám tháp nhỏ lại hấp dẫn sự chú ý của đám tu giả, ánh mắt tham lam của bọn họ khiến Tả Mạc nhíu mày.
"Huynh đệ, con hoả linh thú này bán không? Ra giá đi!" Một vị nam tử mũi ưng đi tới, cách đó không xa, đồng bọn của hắn nhìn nhìn về phía này.
Tiểu hoả giật nảy mình, nhất thời luồn sâu vào trong lòng A Quỷ.
Phản ứng đầy linh tính của tiểu hoả khiến ánh mắt của nam tử mũi ưng này càng trở nên nóng bỏng.
"Không bán." Tả Mạc giận tái, bước về phía trước.
"Ài, đừng đi." Nam tử mũi ưng kêu lên một tiếng, ngăn cản, cợt nhả nói: "Tiểu đệ là thật tâm muốn có, tuyệt đối có thành ý, huynh đệ cho giá đi, tất cả đều dễ nói!"
Bỗng Khang Đức mở miệng nói: "Hà gia huynh đệ, đại nhân nhà ta đã nói không bán, ngươi đừng lằng nhằng nữa."
Nam tử mũi ưng mắt nheo nheo, quang mang chợt loé: "Có thể gọi ra tên của tại hạ xem ra là người quen rồi, Hà Uy ta mắt kém không biết các hạ là ai?"
Khang Đức cười nhạt: "Ngươi không cần hỏi lai lịch của ta, thành thật khuyên một câu, an phận chút đi, bằng không, hừ, huynh đệ nhà người đừng tên nào mong sống sót."
Đụng phải gai rồi!
Hà Uy cảm thấy run sợ, có thể gọi ra tên của mình, khẳng định là người quen! Khẩu khí của đối phương lại rắn như vậy hiển nhiên có ô dù che đỡ, không cần nể mặt hắn.
Hà Uy cũng trải qua mưa gió, co được giãn được, không lộ ra chút gì cười nói: "Huynh đệ nói phải, tiểu đệ chỉ là thích thú nhất thời mà hỏi, tuyệt không có ác ý gì."
Nói xong rất thức thời nhường đường.
Hắn nhìn nhóm người Tả Mạc rời đi mà cố gắng nghĩ, là ai chứ?
Rất nhanh, mấy vị huynh đệ của hắn bước tới: "Thế nào? Bọn họ không bán à?"
"Không bán." Mặt Hà Uy đầy ngưng trọng: "Hơn nữa trong đó có người biết chúng ta, khẳng định là người quen, nhưng chắc đã thay đổi tướng mạo."
"Mặc kệ đi, đoạt được rồi nói tiếp, con hoả linh thú kia khẳng định phẩm giai rất cao, nếu có thể đạt được, thực lực của nhị đệ khẳng định tăng lên mấy lần!" Có người không chút để ý nói.
"Đám người này lai lịch không đơn giản, không phú cũng quý!" Hà Uy hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, phát giác ra đối phương rất thong dong trấn tĩnh, căn bản không để ý tới bọn hắn, lắc đầu nói: "Đám người này rất có thể là một thế lực lớn, chúng ta không nên gây phiền phức."
Mấy người khác lộ vẻ không quan tâm.
Địa hình của đảo nhỏ Tiêm Chuỷ phi thường đặc biệt, giống như một chiếc miệng chim mở lớn hướng lên trời, chỗ tiến vào Vân Hải chính là chiếc miệng chim mở ra này.
Chỗ tiến vào Vân hải không chút mây mù, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy một sơn đạo kéo dài không dứt, tận cùng sơn đạo biến mất trong mây.
Trên thực tế đảo nhỏ Tiêm Chuỷ là một ngọn núi, lộ ra một chút trong Vân Hải.
"Đại nhân, chúng ta xuống đi."
Khang Đức cung kính nói.
← Ch. 521 | Ch. 523 → |