← Ch.548 | Ch.550 → |
Đám người Thúc Long gặp phải phiền phức.
Trước mặt bọn họ là một lũ ma tộc không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào họ, cầm đầu là một tên ma tộc vênh váo tự đắc: "Nghe cho rõ đây, thành thật giao ra nửa hàng hóa cùng ma bối, ông đây sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Tên nào không biết điều, không để cho ông đây có chút mặt mũi thì đừng trách ta không khách khí!"
Thúc Long không hiểu nhìn Dã Lăng vốn đầy kinh nghiệm, trước đây hắn chưa từng đi qua ma giới.
Sắc mặt Dã Lăng không quá tốt, hạ giọng nói: "Là đạo tặc, phỏng chừng vùng này không có thế lực nào thống trị, cho nên đạo tặc dễ dàng hoành hành."
"Đạo tặc?" Thúc Long sửng sốt: "Ma giới cũng có đạo tặc?"
Dã Lăng đỏ mặt: "Rất nhiều." Tiếp theo giọng run run, ngữ khí đầy cuồng nhiệt: "Cho nên mới càng cần ngô vương, chỉ cần có ngô vương tại thượng mới có thể tạo nên trật tự!"
Thúc Long vỗ vỗ vai Dã Lăng: "Ngươi nói rất có lý!"
Ngay sau đó, Thúc Long chậm rãi lấy ra ma binh của mình, nghiêm giọng nói: "Vinh quang của đại nhân vẫn chưa lan tới đây, chúng ta phải thay đại nhân thi hành!"
Lần này đi với hắn đều là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Vệ doanh. Thời gian trước, bọn họ tuy vô cùng trung thành với Tả Mạc nhưng lại không có quá nhiều lí tưởng. Từ khi Dã Lăng xuất hiện, phần tử cuồng nhiệt này mang lại cho Vệ doanh rất nhiều hưng phấn.
Lý tưởng, sứ mệnh, những thứ này đối với loại người từng chịu mọi thống khổ, xuất thân từ nô lệ như Vệ Doanh mà nói không khác gì mặt trời chiếu sáng thế giới u ám.
Bọn họ tự nhiên nghĩ rằng hắn có cùng xuất thân tu nô giống như mình.
Mỗi một khổ vệ đều tin chắc rằng chỉ có đại nhân mới có thể giải thoát tu nô khỏi vận mệnh bi thảm của họ. Bởi vì bất cứ ở đâu, chỉ cần là địa bàn của Tả Mạc đều không có tu nô.
Trong yên lặng, chiến bộ Vệ Doanh đã bắt đầu hình thành nên lý tưởng mộc mạc của mình.
Người duy nhất thấy rõ điều này chính là mẹ trẻ nhưng mẹ trẻ càm thấy sự biến hóa này không phải là chuyện xấu, ngược lại, đây là chuyện tốt. Một chiến bộ có được lí tưởng thường sẽ có sức chién đấu kinh người. Bởi vì bọn họ tự mình ước thúc, tự mình đốc thúc.
Ma tộc ở trước mặt khi thấy bọn Thúc Long dám phản kháng thì vô cùng khiếp sợ.
"Ăn tim báo mật gấu rồi! Biết bọn ta là ai không? Ông mày chính là Sơn Long đoàn đại danh đỉnh đỉnh đó! Hừ hừ, muốn phản kháng sao? Ông sẽ chúng mày biết thế nào là gà chó cũng không tha..." Tên ma tộc cầm đầu cười nhạt nói.
Thúc Long ngay cả mí mắt cũng không nháy, trọng giáp toàn thân biến ảo thành hình.
Phía sau hắn rất nhiều khổ vệ nhất tề huyễn hóa ra trọng giáp, đại kích nắm chặt trong tay. Miệng kích giống như miệng điểu, màu đỏ đậm giống như đã uống no say tiên huyết.
Thúc Long hiểu rõ, thiên phú của bản thân rất bình thường, so với mẹ trẻ tuyệt đỉnh thiên tài thì không thể theo kịp. Cho nên bất luận là Bồ yêu hay Vệ khi chỉ đạo các loại chiến thuật chiến trận hắn đều cẩn thận hoàn thành.
Cẩn thận tỉ mỉ đến mức nghiêm khắc!
Ngay cả hành quân ngày thường cũng đều có trận hình, đều duy trì chiến trận trận hình, dù cho chỉ là đi từ doanh địa đến tràng tu luyện bọn họ vẫn tuyệt đối duy trì chiến trận.
Trong quá trình hành quân bọn họ vẫn duy trì chiến trận trận hình.
Bồ yêu và Vệ đặt ra tiêu chuẩn cho Vệ doanh khi phát động chiến trận không được quá hai tức. Mà Thúc Long cảm thấy bản thân không có thiên phú vì để có nhiều thời gian hơn để ứng biến nên đã giảm tiêu chuẩn này xuống còn nửa tức.
Tiêu chuẩn nghiêm khắc này được Bồ yêu và Vệ vô cùng tán thưởng.
Tiêu chuẩn nghiêm khắc như vậy giờ đây được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Đối phương còn chưa nói xong thì ô sát ma sát trận đã phát động xong, ô sát ma sát trận là nội dung huấn luyện nhiều nhất của Vệ doanh.
Từng sợi hắc vụ nhè nhẹ giống như tên rời cung, từ trên người mỗi khổ vệ thoát ra với tốc độ kinh người tập trung trên người Thúc Long.
Nửa tức!
Được bao phủ bởi hắc vụ nồng nặc, Thúc Long không chút dừng lại, không chút do dự, chân trái đột nhiên bước về phía trước, khom lưng, hắc kích trong tay bỗng đánh về phía trước!
"Sát!"
Hắc vụ bao phủ khắp người điên cuồng hướng hắc kích tụ tập, một luồng hắc mang đen kịt gào thét bay về phía đối phương!
"Thật lớn mật!" Tên ma tộc cầm đầu vừa sợ vừa giận, hắn không nghĩ tới đối phương lại dám phản kháng thật, hơn nữa động tác của Thúc Long cực nhanh, như tia chớp cho tới tận khi hắc mang thành hình bọn họ với từ trong mộng tỉnh lại, vô cùng kinh sợ vội vàng chống lại.
Hắc mang như trảm, kỳ nhanh như điện!
Khi hắc mang tới trước mặt quần ma thì đã dài tới hơn hai mươi trượng!
Cự mang như liêm!
Quét ngang như cắt!
Phốc phốc phốc!
Hắc mang khi chạm vào người liền khiến huyết nhục bay khắp trời, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, những tiếng gào thét vang lên đầy thảm thiết.
Tiếng kêu dần tắt, hắc mang dần tán.
Tứ chi gãy nát đầy đất, những mảnh xương thịt vỡ nát bị cháy đen bừa bãi khắp nơi, không còn chút sinh cơ nào.
Tất cả mọi người đều bị sự việc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Đội ngũ ma tộc vừa đứng ở đây vậy mà biến mất một khoảng lớn, không chút tung tích. Những ma tộc còn lại đều cảm thấy tuyệt vọng, trong nháy mắt khi hắc mang gào thét đánh tới, bầu trời trong mắt họ bỗng biến thành màu đen!
Mùi máu tươi tràn ngập khắp không khí, không thể ngăn chặn nổi. Trong lịch sử huy hoàng của Sơn Long đoàn, bọn họ chưa từng gặp phải đối thủ đáng sợ như vậy.
Chẳng lẽ đây là một chiến bộ tinh nhuệ?
Dù ngốc đến mấy chúng cũng biết lần này đá phải thiết bản rồi, thảm trạng của đồng bọn nhắc nhở bọn họ biết rõ độ tàn bạo của đội ngũ hơn trăm người này!
Ầm!
Tất cả đạo tắc đều bắt đầu phản ứng, bọn họ xoay người chạy trốn!
Đang chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai, Thúc Long liền ngừng lại, ý chí chiến đấu bạc nhược của đối phương lập tức nhận được sự khinh bỉ của bọn họ.
"Sơn Long đoàn... Thảo nào chưa từng nghe qua..." Không biết là ai đang nói nữa.
Biểu hiện của Vệ doanh không những chấn nhiếp được đối phương, ngay cả phe mình cũng cảm thấy khiếp sợ. Hoa yêu môn không sao, bọn họ ở Chu Tước doanh cũng không kém gì so với Vệ doanh biến thái này.
Nhưng mấy người Nam Nguyệt Thương Trạch, còn có Dã Lăng, tất cả đều sợ đến ngây người!
Không nói lời nào, không bắt chuyện, không đợi đối phương nói xong, không có chút xíu dấu hiệu báo trước, nhanh như thiểm điện, bá đạo tuyệt luân...
Đây thật sự là một cỗ máy chiến tranh hung tàn!
Dã Lăng ở ma tộc đã từng thấy qua, ô sát ma sát trận hắn cũng từng gặp nhưng ô sát ma sát trận hung tàn mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông như này thì là lần đầu tiên hắn trông thấy.
Quả nhiên không hổ là thiết vệ đáng tin cậy của ngô vương!
Trong lòng hắn vô cùng tán thưởng, lại nghĩ tới chiến bộ của bản thân, nhất thời hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời quất tâm sau này nhất định phải học tập địa nhân Thúc Long. Chiến pháp hung tàn bá đạo như này chính là vô thượng lợi khí! Chỉ có thể càng ngày càng mạnh mới có thể vì bá nghiệp của ngô vương mà cống hiến chút sức lực của mình!
Dã Lăng còn như thế, đám người Nam Nguyệt Thương Trạch tự nhiên không cần nói, mỗi người đều khiếp sợ đến tê người.
Luôn canh cánh trong lòng vì việc Vệ Doanh bị đoạt, Bồ yêu không chút che dấu nhồi nhét vào đầu đám người Nam Nguyệt rằng Vệ doanh chính là đối thủ cạnh tranh của họ.
Cho nên dọc đường đám người Nam Nguyệt luôn thầm quan sát nhóm Thúc Long.
Trước kia bọn họ không cảm thấy đám người Thúc Long có chỗ nào khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt khi đám người Thúc Long phát động công kích, bọn họ như nhìn thấy một con dã thú nhìn như vô hại bỗng lộ ra nanh vuốt của mình, tất cả ngụy trang đều biến mất, lộ ra vẻ tàn bạo tanh máu!
Toàn bộ quá trình tạo ra chấn động mãnh liệt, khiến đám người Nam Nguyệt chân lạnh tay run, mặt cắt không còn giọt máu.
Bất luận là Nam Nguyệt hay là Thương Trạch, còn có cả Minh Quyết Tử, những thứ họ trải qua đều rất ôn hào, so với việc khổ vệ từ trong vô số huyết chiến đi ra thì bọn họ giống như con nít vậy.
"Thật mạnh..." Thương Trạch nuốt nước bọt, mặt cắt không còn giọt máu.
Minh Quyết Tử cũng cười khổ: "Đại nhân tìm cho chúng ta một đối thủ cạnh tranh thật tốt!"
Trên mặt Nam Nguyệt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi nhưng nàng cắn chặt môi, quật cường nói: "Chúng ta phải càng nỗ lực!"
Lúc này bọn họ mới hiểu được, Bồ yêu vì sao lại đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt thế đối với họ. Tất cả ý kiến lúc trước đều bị sức mạnh bá đạo của Thúc Long đánh tan thành mây khói!
Bọn họ không nói chuyện, trong lòng mỗi người đều thầm quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ hơn nữa!
Bản thân Thúc Long không phải là người thông minh, phản ứng của hắn cũng không được mẫn cảm, thấy đối phương chạy tán loạn như vậy hắn liền thu hồi chiến trận.
"Đi thôi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ." Thúc Long trầm giọng nói.
Dã Lăng bình thường trở lại gật đầu liên tục: "Không sai, tìm được ngô vương mới là quan trọng nhất!"
Một lần nữa đội ngũ lại tiếp tục tiến lên, trong lòng bọn họ không hề coi trọng trận chiến vừa rồi, bọn họ chỉ hi vọng có thể sớm tới Toái Thạch giới.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ tới, nơi này chính là thiên đưởng của đạo phỉ.
Tin tức bọn họ đánh tan Sơn Long đoàn giống như một hòn đá quẳng vào mặt hồ yên ả, sóng đã nổi lên.
Ánh sáng màu tím ở tay phải lóe lên, quang mang chói mắt chiếu rọi khăp gian phòng.
Ánh sáng màu tím là do loạn lưu đang không ngừng trùng kích ma văn trong cơ thể sản sinh ra, loại trùng kích này chỉ là bản năng, không phải chủ động.
Trùng kích này vượt xa dự liệu của Tả Mạc nhưng cũng khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Ma văn đã chạm khắc muốn phát huy tác dụng cần có một quá trình thức tỉnh, chỉ sau khi thức tỉnh, liên hệ giữa ma văn và huyết nhục mới có thể chặt chẽ được.
Lực lượng loạn lưu không ngừng trùng kích vạn điệp thiết bối ma văn, ma văn đang nhanh chóng dung hợp với toàn thân.
Toàn bộ quá trình dằng co kéo dài hai canh giờ, ánh sáng màu tím dần dần ảm đạm cho tới tận khi biến mất.
Tả Mạc cảm giác tay phải mình trở nên vô cùng cứng rắn, cứng rắn tới mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu tay phải hắn va chạm với phi kiếm thì cũng không bị tổn hao gì.
Điều này khiến Tả Mạc có lòng tin mãnh liệt.
Công việc còn lại chính là khiến loạn lưu trong người đi đến bàn tay cứng như thiết này.
Đây chính là bước then chốt!
Dù Tả Mạc có tố chất tâm lý cực tốt cũng cảm thấy chút khẩn trương.
Hắn không tự chủ được nhìn về phía A Quỷ, từ góc độ này hắn chỉ nhìn thấy cằm A Quỷ. Bỗng Tả Mạc phát hiện ra cằm A Quỷ tinh tế trơn tuột như mỡ đông, khác xa so với da tay nàng.
Phát hiện này khiến chút khẩn trương biến thành mây khói.
Hắn bật cười khanh khách.
Cười xong tâm tình Tả Mạc trở nên rất tốt, loại bỏ tất cả tạp niệm, hắn tiến vào trạng thái chuyên chú.
Bắt đầu.
← Ch. 548 | Ch. 550 → |