← Ch.579 | Ch.581 → |
Cánh tay mỗi ngưởi Huyền Vũ doanh đều được bao phủ bởi quang mang với màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại giống như rất nhiều ngọn đèn sặc sỡ được đốt lên vậy.
Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ rất ngạc nhiên phát hiện ra những màu sắc khác nhau này đang lồng vào nhau, một vòng lồng một vòng, có ba mươi sáu tầng tạo thành một vòng tròn hơi méo.
Khi Ma Phàm hét lên "sát"!
Tu giả ngoài cùng không chút do dự chém quang đoàn trong tay ra.
Hưu!
Một vệt sáng hình cung giống như cầu vòng đột nhiên bay ra từ trong viên trận (trận hình tròn) gào thét bay tới trước mặt hỏa liên tôn giả.
Phì phì phì!
Tiếng rít gào không dứt, vệt sáng hình cung tầng tầng lớp lớp, dày đặc như mưa. Trong thời gian mười hơi thở, toàn bộ ba mươi sáu tầng của viên trận toàn bộ thoát ra!
Màu sắc những vệt sáng hình cung không giống nhau, ba mươi sáu vệt sáng hình cung với màu sắc khác nhau, tầng tầng lớp lớp tạo thành những đường cong rực rỡ!
Hồng Hồ chiến trận!
Chiến trận phòng nhự mà Ma Phàm hao tốn rất nhiều tâm tự để tạo ra cho Huyền Vũ doanh. Vì chiến trận này hắn đã tốn rất nhiều thời gian và khí lực, chạy không biết bao nhiêu lần tới Kim Ô doanh!
Trong nháy mắt khi cầu vồng thành hình thì sáng rực lên, sự hưng phấn len vào từng thớ thịt trên người Ma Phàm, hắn không kiềm chế được run lên.
Mọi người không nén được thở dài một tiếng.
Không ai biết rằng bọn họ tu luyện chiến trận này đã trải qua không ít đắng cay, phải chịu không biết bao lần phạt! Mỗi người, từ Ma Phàm cho đến chiến tu mới nhập doanh đều nhẫn nại kiên trì tu luyện!
Độ khó để tạo ra cầu vồng kia tỉ lệ thuận với vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người của nó.
Ba mươi sáu vệt sáng hình cung có một đường bị lỗi sẽ tạo ra nhiễu loạn đối với các hình cung khác, biến tất cả thành pháo hoa chẳng có tác dụng gì.
Nộ liên tôn giả tựa như cảm thấy được sự uy hiếp, bỗng gào lên đầy giận dữ, hai tay nâng hỏa liên ầm ầm đập xuống!
Cầu vồng hình cung sáng lạn tựa như gió đảo qua bầu trời, yên lặng xuất hiện trước mặt Nộ Liên tôn giả.
Ngọn lửa đỏ tươi nở rộ!
Cầu vồng sặc sỡ rực rỡ!
Hai cái không chút hoa xảo đồng thời đánh nhau.
Trong nháy mắt quầng sáng sáng rực lên khiến không gian xung quanh trở nên vô cùng chói mắt. Nhưng tu giả kim đan kì không ai dám chớp mắt, bọn họ mở to mắt sợ bỏ qua điều gì đó!
Vệt sáng hình cung đầu tiên bị đánh tan!
Vệt sáng hình cung thứ hai bị đánh tan!
...
Vệt sáng hình cugn thứ mười văng tung tóe!
Vệt sáng hình cung thứ mười một văng tung tóe!
...
Vệt sáng hình cung thứ mười tám vững vàng ngăn chặn hỏa liên!
Nộ Liên tôn giả nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng dấn thân vào hỏa liên, hỏa liên tăng vọt!
Vệt sáng hình cung lại tan vỡ.
...
Vệt sáng hình cung thứ hai mươi ba!
Hỏa liên dường như dính vào vệt sáng hình cung, bất luận nó bốc lên như nào vệt sáng hình cung vẫn sừng sững bất động.
Ầm!
Hỏa liên đột nhiên bủng nổ, hồng mang chói mắt rồi bỗng bạch quang sáng rực lên, ngay cả kim đan kì cũng không nhịn được phải nhắm chặt mắt lại!
Tầng thứ hai mươi bốn nghiền nát! Tầng thứ hai mươi lăm nghiền nát!
...
Vệt sáng hình cung thứ hai mươi bảy vững vàng ổn định chống đỡ, không bị lui về phía sau. Sóng khí kinh khủng tàn phá bừa bãi, dọc theo vệt sáng hình cung hướng về hai bên tràn tới.
Sắc mặt mấy tên kim đan dưới trướng Phượng Nguyệt bỗng trắng bệch ra, lực lượng phản phệ cực mạnh khiến bọ họ bị thương tại chỗ. Mấy tên tu giả tu vi kém thì ho ra máu, ngã ngửa ra sau. Đồng bọn lập tức đỡ lấy họ nhưng sắc mặt đám tu giả này xám ngoét lại, hiển nhiên khó thể sống được nữa.
Nhưng không ai để ý tới điều này, mọi người đang nhìn chằm chằm vào vệt sáng hình cung mỏng như cánh ve kia, mặt dại đi!
Vậy mà lại... Vậy mà lại có thể đỡ được...
Sao, sao có khả năng chứ...
Nộ hỏa liên tôn sao có thể đỡ được chứ?
Phượng Nguyệt ngơ ngác nhìn cầu vồng mỹ lệ kia, mặt đầy vẻ không tin. Không ai hiểu rõ uy lực của Nộ hỏa liên tôn hơn nàng, nàng tin rằng chỉ sợ tam đại môn phái khác cũng tuyệt đối không thể thoải mái chống đỡ nộ hỏa liên tôn như vậy!
Đã bị phá...
Giật mình tỉnh lại, sắc mặt Phượng Nguyệt đột nhiên trắng bệch ra. Uy lực của Nộ hỏa liên tôn vô cùng mạnh nhưng vẫn có thiếu sót đó là quá cương mãnh, một khi bị đỡ rất dễ sinh ra phản phệ.
Chỉ bởi nó cơ hồ không gì không phá được nên thường chỗ thiếu sót này không nhiều người nhớ lắm.
Đến lúc này!
Điểm thiếu sót này đã lộ ra rõ. Phương Nguyệt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi sầu khổ, phân nửa chiến tu đã bị thương. Lần đầu tiên nàng nhận ra một điều, nhìn chằm chằm vào đối phương, hàm răng như muốn cắn nát đôi môi anh đào.
Vân Hải giới vắng vẻ vô danh, vô danh chiến bộ...
Đến bây giờ nàng vẫn chưa biết tên chiến bộ của đối phương nhưng chính chiến bộ này lại có thể thoải mái đỡ được Nộ hỏa liên tôn danh chấn tứ cảnh thiên!
Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương giống như muốn khắc thật sâu hình ảnh của đối phương vào trong đầu.
"Ha ha ha ha! Ta biết mà! Ta biết mà! Sợ trym gì chúng!" Lôi Bằng lớn giọng, gần xa có thể nghe rõ, sắc mặt hắn tuy đầy mệt mỏi nhưng cũng đầy hưng phấn.
Niên Lục cũng cười ngoác cả miệng, khuôn mặt đẹp zai trông như trẻ con.
Ma Phàm vô cùng kích động nhưng không nói được lời nào. Hắn quá kích động, thực sự quá kích động, trước nay chưa từng kích động như thế!
Hồng Hồ chiến trận là kết tinh tâm huyết của hắn!
Hắn biết bản thân không phải chiến tướng xuất sắc gì nhưng nếu mẹ trẻ đã giao Huyền Vũ doanh cho mình, nhất định hắn sẽ không phụ lại sự kì vọng này. Tu giả tốt xấu lẫn lộn, pháp quyết đủ loại, hắn đã dùng sự kiên trì kinh người để ghép chúng thành một khối.
Chiến thuật không quá phức tạp, số lượng tiểu chiến thuật nhiều đến nỗi người ta chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn.
Hồng Hồ chiến trận tuy do hắn nghĩ ra nhưng chính Kim Ô doanh đã hoàn thiện nó.
Hắn tự biết rõ bản thân.
Hắn biết rõ Huyền Vũ doanh vĩnh viễn không thể được như Chu Tước doanh có thể đại sát tứ phương cho nên hắn đã nghĩ tới việc triền đấu và phòng ngự.
Hắn rất khổ tâm, kiên trì từng chút một hoàn thành mục tiêu này vì Huyền Vũ doanh.
Không có gì có thể khiến người sáng lập ra Huyền Vũ doanh như hắn kích động bằng việc nhìn thấy uy lực thứ do mình tạo ra.
Nhưng lúc này hắn đang cố đè nén kích động trong lòng, quan sát đối phương, khi hắn trông thấy sĩ khí của đối phương giảm sút, tu giả bị thương, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên Hồng Hồ chiến trận được dùng trong thực chiến, mọi người bao gồm cả hắn không dám giữ lại sức. Hiện giờ bọn hắn giống như nỏ mạnh hết đà.
Rất may, song phương đều là nỏ mạnh hết đà!
Hai đội ngũ bắt đầu giằng co đầy quỷ dị.
Bọn họ cùng tính toán, đều đang đợi trợ giúp tới.
Trong nhận thức của Ma Phàm thì Chu Tước doanh không có đối thủ, chỉ cần Chu Tước doanh tới thì chiến bộ trước mắt có lợi hại gấp đôi cũng bị đánh cho tan tác. Mà Phượng Nguyệt lại nhận thấy, Cao Tuyên ở sau dẫn theo năm trăm Giang Tự bộ chính là chiến bộ hạch tâm của Huyền Không tự! Ngay cả khi chiến bộ của đôi phương nhiều hơn mấy lần thì năm trăm Giang Tự bộ cũng có thể chém giết!
Bỗng, Ma Phàm và Phượng Nguyệt cùng lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng vào lúc này, đằng sau hai đội đồng thời xuất hiện viện quân.
Chu Tước doanh!
Giang Tự bộ!
Mẹ trẻ thoáng nhìn qua chiến trường, nhất thời hiểu đại khái, không khỏi nhìn Ma Phàm đầy tán thưởng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy chiến bộ của đối phương thì ánh mắt trở nên lạnh đi, ý cười trên mặt càng nồng hơn.
Khi phát hiện chiến bộ viện quân của đối phương chỉ có năm trăm người thì mẹ trẻ đầy ngạo khí kêu lớn: "Ngạo Nhiên!"
"Có thuộc hạ!" Ngụy Nhiên vội đáp.
"Dẫn theo năm trăm người đi tiếp bọn họ!" Mẹ trẻ cười tươi như hoa, giọng nói đầy lạnh lùng và kiêu ngạo.
"Vâng!" Ngụy Nhiên vẻ mặt như thường, trầm giọng tuân mệnh.
Rất nhanh, một chi chiến bộ năm trăm người từ trong Chu Tước doanh bước ra.
Cao Tuyên nhìn thấy Phượng Nguyệt vẫn tốt không tổn hao gì thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi hắn nhìn tổng quan thì không khỏi giật mình.
Phượng Nguyệt đã chịu không ít thiệt thòi thì phải!
Sĩ khí suy sụp, gần một nửa chiến tu bị thương.
Híp mắt lại, trong mắt Cao Tuyên dày đặc hàn ý, từ khi nào Huyền Không tự lại phải chịu thiệt thòi chứ?
Hắn không nói gì thêm, cả đội ngũ giống như nước chảy tiến về phía trước chiến bộ của Phương Nguyệt. Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, quan sát đối phương, thần tình ổn trọng như cũ, không có chút biết hóa.
Khi hắn thấy một chi chiến bộ nhân số tương đương bọn họ bay ra từ chiến bộ của đối phương, lập tức ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén!
Trầm tính như hắn cũng không khỏi cảm thấy giận dữ.
Giang Tự bộ khi nào lại phải chịu đãi ngộ như thế?
Giang Tự bộ vĩnh viễn lấy ít đánh nhiều, đối đầu với địch nhân đánh ra đánh vào như chỗ không người!
Có khi nào địch nhân lại dám dùng nhân số tương đương để chiến đấu với Giang Tự bộ?
Quả nhiên có kẻ điếc không sợ súng!
Cao Tuyên không kiềm chế được, sát ý tràn ngập trong lòng.
Ngụy Nhiên bình tĩnh nhìn đối phương.
Hắn đi theo mẹ trẻ lâu nhất, khác với Ma Phàm, lúc đầu hắn không biểu hiện ra tài hoa gì kinh người nhưng đi theo mẹ trẻ học tập và chiến đấu ma luyện, thiên phú chiến đấu của hắn giống như ngọc thô được mài dũa dần tỏa sáng.
Mẹ trẻ đánh giá hắn rất có phong độ của một đại tướng.
Đương nhiên, mẹ trẻ với tính cách điên cuồng cũng cảm thấy Ngụy Nhiên quá "bình thường", nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới địa vị của hắn ở Chu Tước doanh.
Mỗi lần định ra chiến thuật, Ngụy Nhiên đều được tham gia ngay từ đầu.
Tuy không thể so sánh với mẹ trẻ tinh thông chiến thuật của tu giả yêu ma nhưng đối với lý giải chiến thuật mới, ngoại trừ mẹ trẻ thì không ai có thể rõ bằng hắn.
Hơn nữa...
Khi hắn nhìn thấy Ma Phàm, tâm tình vốn bình lặng không khỏi sinh ra chút ước ao.
Đối với bất cứ gã chiến tướng nào mà nói, có thể tạo ra phong cách cho chiến bộ của mình chính là đam mê không gì có thể sánh bằng.
Ngụy Nhiên thôi không nhìn nữa.
Hắn chuyển sang nhìn địch nhân, hắn có thể thấy rõ đối phương là tinh nhuệ trong tinh nhuệ nhưng chiến ý trong lòng bất giác giống như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong huyết quản của hắn.
Trong mắt đầy bình tĩnh, chiến ý dâng trào không chút che dấu!
Trận chiến này nhất định phải thắng!
← Ch. 579 | Ch. 581 → |