← Ch.594 | Ch.596 → |
Bộ Tuyên nói với bóng đêm: "Ngươi thất thủ rồi."
"Nữ nhân bên người hắn rất mạnh." Trong góc phòng đen kịt vang lên một giọng nói già nua, thoáng dừng rồi lại tiếp tục nói: "Ta không động thủ lần nữa đâu. Hai nữ nhân bên cạnh hắn quá mạnh!"
Bộ Tuyên không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn rất bình thản nói: "Ngươi sợ rồi."
Một lúc lâu sau giọng nói già nua trong góc phòng lại vang lên: "Đúng vậy, ta sợ rồi."
"Biết sao ngươi không thể báo được thù không?" Bộ Tuyên nhíu mày, đầy vẻ châm chọc nói: "Bởi vì ngươi do dự lưỡng lự, không chịu liều mình đánh một trận."
Rất nhanh sát khí âm lãnh liền bao phủ Bộ Tuyên, sắc mặt Bộ Tuyên bị sát khí làm cho trắng bệch ra nhưng Bộ Tuyên không vì thế mà lùi bước, tiếu ý trên mặt càng đậm: "Giống như hiện tại, ngươi không dám giết ta. Bởi vì ngươi sợ chiến bộ của ta! Sợ chiến bọ của ta sẽ tiêu diệt gia tộc ngươi!"
"Ngươi là kẻ nhu nhược. Ngươi không thể bỏ qua cừu hận, lại sợ chết, ngươi mong có thể tấn chức soái giai để có thể báo thù. Nếu không đạt tới soái giai ngươi chỉ có thể sống trong bóng tối như súc vật, cố kéo dài sự sống. Soái giai? Đừng có nằm mơ! Soái giai sao có thể là kẻ nhu nhược chứ?" Những câu nói lạnh lùng của Bộ Tuyên giống như thiết chùy đập vào khối băng làm phòng tuyến trong lòng đối phương bị đánh tan.
Sau một lúc sát khí biến mất không còn chút nào, một bóng người mệt mỏi rã rời từ trong góc phòng đi ra, giọng già nua mang theo vẻ chán chường: "Ngươi nói không sai, ta không có khả năng tiến vào soái giai rồi."
"Ta có thể báo thù thay ngươi." Bộ Tuyên bỗng nói.
Đối phương trầm mặc.
"Nhưng ta muốn mạng của ngươi." Bộ Tuyên đứng dậy, không quay đầu bước ra bên ngoài: "Ngươi hiểu được thì đến tìm ta."
Bộ Tuyên chưa đi đến cửa thì đằng sau giọng nói khàn khàn vang lên: "Ngươi làm thế nào để báo thù cho ta?"
Bộ Tuyên dừng bước, lạnh giọng nói: "Ngươi đã quên Tuyên chiến bộ của ta rồi sao, một trong trăm chiến bộ mạnh nhất Bách Man cảnh có thể báo thù thay ngươi không?"
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Có cơ hội thích hợp thì giết hắn."
"Cơ hội thích hợp là như nào?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Nói xong câu này, Bộ Tuyên đẩy cửa phòng, không quay đầu lại liền rời đi.
"Bộ Tuyên mang chiến bộ rời đi rồi sao?" Lam Thiên Long hơi kinh ngạc.
Lam Dung nhún nhún vai: "Khả năng hắn cảm thấy không còn hi vọng gì. Chiến bộ của hắn có lợi hại đến mấy thì ở thành Thái An cũng chẳng có đất dựng võ. Về phần vũ lực cá nhân thì thủ hạ của hắn chẳng tên nào có bản lĩnh cả."
"Đây không phải là tính cách của Bộ Tuyên." Lam Thiên Long lắc đầu nói.
"Người đã đi rồi, chiến bộ cũng mang theo." Lam Dung không nghĩ thế nói: "Hắn còn làm được cái gì nữa?"
"Được rồi, không quản hắn nữa." Lam Thiên Long nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa, bỗng hắn cười với Lam Dung: "Ngươi không phải thích Tín công chúa sao? Thế nào? Giờ có phải đêm không thể ngủ nổi không?"
Lam Dung cười đầy ngượng ngùng nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, hắn lắc đầu: "Ta chỉ khiến nàng chướng mắt thôi."
Lam Thiên Long yên lặng, hắn biết huynh đệ mình nói không sai. Lam gia tuy cũng có chút thế lực, hai huynh đệ cũng có chút nổi bật nhưng nếu đặt cạnh biển người theo đuổi tam công chúa thì chẳng có chút số má gì.
Hắn vỗ vỗ vai huynh đệ, an ủi nói: "Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, ngươi còn tốt hơn ta, khẳng định sẽ làm nữ nhân vui vẻ!"
Hai huynh đệ cùng liếc nhau và cười lớn.
Mất một lúc hai người mới dừng lại, Lam Dung cười nói: "Hắc, nhưng lần này thì chắc không được rồi. Ta cứ có cảm giác Tiếu Ma Qua đang hướng về ba vị công chúa."
Lam Thiên Long trầm ngâm nói: "Ngươi nói thế cũng đúng, ta cũng cảm giác như thế. Phong cách hành sự phách lối như vậy rất nhanh sẽ được báo lên trên, đúng lúc như thế càng khiến ta cảm thấy không sai."
"Không biết hắn thích vị công chúa nào? Ồ, không biết tên gia hỏa nào gặp bất hạnh nữa đây!" Lam Dung có chút hả hê: "Tiếu Ma Qua là kẻ làm việc không theo thói thường, bị hắn tìm tới phỏng chừng sẽ đau đầu lắm đây! Ha ha!"
Lam Thiên Long nghe vậy không khỏi mỉm cười.
Bộ Tuyên suất lĩnh chiến bộ rời đi không tạo nên sóng gió gì lớn. Tất cả mọi người đều cảm thấy Bộ Tuyên không có cách gì để đối phó với Tiếu Ma Qua, cứ lằng nhằng như vậy không bằng rời đi sớm một chút ngược lại còn giữ được mặt mũi.
Hơn nữa ngày ba vị công chúa đến càng ngày càng gần, toàn bộ thành Thái An giống như một lò lửa không ngừng được đút thêm củi, tâm trạng mọi người rất hưng phấn, toàn bộ đề tài đều xoay quanh ba vị công chúa.
Biệt Hàn và Phó Phong đang yên lặng chờ đợi, Đào Hưng Thúc Long cũng đứng ở bên.
Bọn họ đến tìm Tả Mạc, Thúc Long tiếp đãi nhưng cự tuyệt bọn họ quấy rầy Tả Mạc. Khi nghe Thúc Long nói Tả Mạc đang cứu chữa cho vị Nghiệt bộ mạng treo sợi chỉ kia lập tức Biệt Hàn bình tĩnh lại.
Hắn có đủ kiên nhẫn.
Cửa phòng bỗng mở, Tả Mạc từ bên trong bước ra.
"Tả Mạc!" Phó Phong bỗng nói.
Tả Mạc đã sớm chú ý thấy ngoài cửa có hai luồng khí tức xa lạ, mới vừa đi ra đã nghe được cách gọi này khiến hắn giật mình nhưng khi nhìn thấy mặt Phó Phong thì thất kinh hô lớn: "Phó Phong!"
Hai người giao tiếp không ít nên ấn tượng của hắn rất sâu.
"Hắn thế nào rồi?" Biệt Hàn đột nhiên hỏi.
Tả Mạc thoáng nhìn qua Biệt Hàn thấy không quen lại chuyển hướng nhìn Phó Phong.
Sau khi đã chứng thực Tiếu Ma Qua chính là Tả Mạc, Phó Phong có chút kích động nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tả Mạc thì vội vàng giới thiệu: "Đây là Biệt Hàn điện hạ, vị Nghiệt bộ lạc đường kia chính là thuộc hạ của điện hạ."
Sau đó hắn liền đem tiền căn hậu quả giải thích một hồi.
Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra, hắn phát giác ra Huyền Không tự mặt ngoài thì bình hòa ở trong thì tàn nhẫn đến cực điểm, nhất thời căm phẫn nói: "Không sai! Đám tặc ngốc Huyền Không tự kia đáng chết!"
Khi nghe Biệt Hàn được phái đi đánh Vân Hải giới nửa đường trốn về ma giới, Tả Mạc không nhịn được cười ha ha.
Phó Phong có chút hiếu kì vội vàng truy vấn, Tả Mạc xua xua tay không nói bản thân chính là người đứng đầu Vân Hải giới.
Tuy không có được đán án nhưng Phó Phong lại thở phào nhẹ nhõm, hắn nhận ra Tả Mạc và Huyền Không tự không hợp nhau. Tục ngữ nói thật đúng, địch của địch là bạn, hơn nữa mọi người năm xưa cũng có giao tình nên càng cảm thấy thân thiết hơn.
"Hắn thế nào rồi?" Biệt Hàn quan tâm tới Nghiệt bộ nhịn không được lại hỏi.
Tả Mạc cảm thấy bất ngờ, Nghiệt bộ hồn phách không đủ giống như ma tượng, phỏng chừng trong tay Huyền Không tự cũng chỉ là dạng vật phẩm tiêu hao. Biệt Hàn rất quan tâm tới những Nghiệt bộ hồn phách không đủ này khiến Tả Mạc cảm thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều.
Vì vậy hắn cười to nói: "Vào xem thì biết."
Nói xong liền bước vào nhà đầu tiên, Biệt Hàn Phó Phong vội vàng đi theo.
Khi nhìn thấy Nghiệt bộ giống như con rối đang yên lặng đứng đó, hai mắt Biệt Hàn lóe sáng, không thấy hắn có động tác gì thì Nghiệt bộ giống như u ảnh liền đứng ra đằng sau lưng hắn.
Biệt Hàn vô cùng kinh ngạc: "Ngươi làm sao có thể xóa bỏ hết tất cả cấm chế?"
Tả Mạc vô cùng đắc ý: "Những cấm chế có vấn đề đương nhiên phải diệt trừ, ta đã hoàn thiện toàn bộ cấm chế đem bọn chúng tạo thành ma văn, thực lực của tên gia hỏa này đại khái tăng gấp hơn hai lần! Quá lợi hại đi!"
Biệt Hàn không tin được, tâm niệm hắn khẽ động, chỉ thấy nghiệt bộ bắt đầu quay tròn tại chỗ. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, khi đã tạo thành một loạt tàn ảnh thì vẫn không ngừng tăng tốc!
Trong phòng gió thổi phần phật, toàn bộ đồ vật đều bị thổi bay tứ tung, mấy người Tả Mạc vẫn đứng vững như đinh đóng cột.
Bỗng, nghiệt bộ đột nhiên dừng lại!
Cực động trong giây lát chuyển sang cực tĩnh, không có bất cứ dấu hiệu gì, quỷ dị khiến người ta muốn thổ huyết.
Hai mắt Biệt Hàn sáng rực lên, Tả Mạc nói không sai chút nào, thực lực của nghiệt bộ phải tăng gấp hơn hai lần! Nếu như toàn bộ Nghiệt bộ đều tăng lên như thế thì chiến bộ này sẽ kinh khủng đến cỡ nào!
Biệt Hàn bỗng hành lễ với Tả Mạc: "Ta có một chuyện muốn nhờ!"
Tả Mạc sửng sốt vội vàng đỡ Biệt Hàn rồi nói: "Có việc gì cứ nói là được."
"Mong các hạ có thể thay ta giải trừ toàn bộ cấm chế và chạm khắc ma văn cho các huynh đệ trong Nghiệt bộ!" Biệt Hàn chân thành nói.
"Các ngươi có bao nhiêu người?" Tả Mạc cẩn thận hỏi.
"Hai ngàn sáu trăm mười ba người!" Biệt Hàn nói.
Đầu Tả Mạc như muốn to ra, hắn lắc đầu liên tục: "Không được không được! Muốn ta chết à!"
"Mong các hạ đáp ứng, bất cứ điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng!" Biệt Hàn không chút do dự nói.
Phó Phong nghe thấy thế liền cảm thấy nguy rồi! Hắn đã từng giao tiếp với Tả mạc nên rất hiểu, kẻ này ăn tạp vô cùng, ăn tất ăn cả đất xung quanh, điện hạ đưa ra đề nghị này thì gã sao có thể bỏ qua được chứ?
Quả nhiên, Tả Mạc vừa chính khí lẫm liệt cự tuyệt lập tức sờ sờ cằm: "Khụ khụ, giao tình thì giao tình, làm ăn vẫn là làm ăn. Ngươi xem ta phải hao biết bao khí lực, tiêu hao vô số thần kinh, phá giải tầng tầng cấm chế còn phải chạm khắc ma văn. Không những khiến đám người Nghiệt bộ trừ bỏ hậu hoạn mà còn thu được lợi ích, thực lực không chỉ tăng lên một bậc! Độ khó trong đó Biệt huynh là người trong nghề hẳn phải biết rõ!"
Biệt Hàn đáng thương chưa từng trải qua sự việc như này nhất thời choáng váng ngây ngất. Ngay cả kẻ từng trải như Phó Phong cũng cảm thấy kinh hồn táng đởm, vậy mà hắn không thể phàn bác. Quyền chủ động đều đang nằm trong tay đối phương, hắn chỉ có thể cầu khẩn đối phương không dùng công phu sư tử ngoạm với mình thôi.
Nước bọt Tả Mạc bắn tứ tung, thao thao bất tuyệt: "Gần ba ngàn người! Lượng công việc lớn cỡ nào chứ! Có thể làm chuyện này chỉ có mình ta, ta phải làm từ đầu đến cuối. Tiểu Mạc ca ta là loại người gì, tướng giai, hoàng kim chiến tướng, thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Da, cao thủ bài danh thứ hai mươi ở ma bảng Thái An đó! Ngươi nói đi, ta đáng giá bao nhiêu?"
Đám Đào Hưng nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
Biệt Hàn càng nghe càng cảm thấy chột dạ, hắn cảm thấy Tả Mạc nói rất đúng, nuốt nuốt nước miếng: "Không sao không sao! Mời ngài nói!"
"Đúng vậy! Ta tin rằng chỉ cần là người thông tình đạt lý tất sẽ hiểu rõ!" Tả Mạc đắc ý nhìn Biệt Hàn phối hợp với mình, hơi dừng chút hắn hỏi lại: "Ngươi có bao nhiêu ma bối?"
Biệt Hàn lắc đầu, trả lời thành thật: "Không nhiều."
Tả Mạc hơi thất vọng, hỏi tiếp: "Có bảo bối gì quý hiếm không?"
Biệt Hàn lắc đầu: "Không có!"
Tả Mạc càng thất vọng thêm, than thở nói: "Ngươi xem, ma bối không có, bảo bối cũng không, vậy chỉ còn cách là bán thân. Đáng lẽ phải kí khế ước bán mình chung thân nhưng do ta quen biết Phó huynh đã lâu, vậy sẽ chiết khấu đi chút. Thêm nữa ta rất thích con người Biệt huynh, lại chiết khấu thêm. Chiết khấu chồng chiết khấu, thật quá tình cảm rồi!"
Mọi người đều nhìn vào Tả Mạc chờ hắn ra giá "tình cảm".
Thời gian rất gấp.
← Ch. 594 | Ch. 596 → |