← Ch.704 | Ch.706 → |
Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng động đổ vỡ của khay chén, Phong Tín Tử chỉ nhún vai mỉm cười rồi quay người rời khỏi nơi đó.
Trong mắt hắn, Cơ Lệ Ngữ có lẽ rất xinh đẹp nhưng lại kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước xòe đuôi vậy. Ngoại trừ mấy cái lông vũ rực rỡ hoa lệ kia, trí tuệ của nàng cũng không thể theo kịp với diện mạo mỹ lệ đó chút nào. Thanh Hoa Tuyết thì ngược lại, nàng có phong thái ung dung bình tĩnh, làm cho Phong Tín Tử càng thêm tán thưởng.
Hắn đã sắp xếp cho Thanh Hoa Tuyết luôn ở bên cạnh Tiêu Vân Hải, không biết như thế có phải là nước cờ hoàn hảo hay không nữa.
Thật sự cô nàng này làm hắn rất khó đoán được suy nghĩ.
Nếu như hôm nay không tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy, Phong Tín Tử không bao giờ ngờ rằng Thanh Hoa Tuyết bình thường điềm đạm ít nói nhưng lại có thực lực cường hãn đến như vậy. Xưa nay Phong Tín Tử luôn tự cho là có thể nhìn thấu mọi vật dù chỉ là nhỏ nhất, thế nhưng lần này hắn biết mình thật sự nhìn sai rồi, không muốn thừa nhận cũng không được.
Nhưng mà hắn cũng không lo Thanh Hoa Tuyết sẽ làm điều gì ngu ngốc, Thanh Hoa gia tuy có chút thực lực nhưng đứng trước mặt Trưởng lão hội vốn dĩ không có cách nào chống đối lại được. Thanh Hoa Tuyết chắc chắn sẽ chẳng bỏ mặc Thanh Hoa gia mà hoàn toàn không để ý tới.
Trái lại, hắn càng hy vọng Thanh Hoa Tuyết có biểu hiện tốt hơn một chút. Yêu tộc thật sự không cần đến Đại sư Ma binh, nhưng nếu có được một vị Đại sư trong tay thì coi như Trưởng lão hội ắt hẳn có thêm một lá bài quan trọng. Điểm lợi thế này sẽ phát huy tác dụng rất lớn khi diễn ra đàm phán cùng các thế lực của Ma tộc, đối với bất kì thế lực Ma tộc nào đi nữa thì yếu tố này cũng có lực hấp dẫn đến trí mạng.
Phong Tín Tử tiến vào Thập Chỉ Ngục như mọi lần.
Khi hắn nhìn thấy bóng lưng của Minh Nguyệt Dạ thì lập tức bước ngay đến mà không thể kìm nén nổi tình cảm của mình, trước mắt hắn chính là hình bóng mỹ lệ không gì sánh được, khiến cho Phong Tín Tử hắn phải cam tâm tình nguyện mà dốc tận sức lực để được ở dưới trướng nàng.
Minh Nguyệt Dạ cũng vừa vặn quay người lại, đó là khuôn mặt tuyệt mỹ không vướng chút bụi trần, chỉ cần ánh mắt Phong Tín Tử vừa chạm đến khuôn mặt đó, tức khắc trái tim hắn không thể tự chủ được mà bỗng đập mạnh liên tục.
"Vất vả rồi" Minh Nguyệt Dạ mỉm cười.
Phong Tín Tử cố gắng thả lỏng bản thân rồi thốt ra lời nói mang theo vài phần trêu chọc: "Kỳ thật là rất thoải mái, trên đường vừa được ăn uống lại còn có mỹ nữ làm bạn nữa, trước đó nếu như đi du lịch mà được thoải mái như vậy thì thật sự khoái chết đi thôi."
Khóe miệng Minh Nguyệt Dạ hơi nhếch lên, một nét cười chợt lóe rồi biến mất, kế tiếp ngón tay trắng nõn của nàng khẽ búng ra một quả cầu ánh sáng.
"A, xem ra gần đây lại có tiến triển mới" Phong Tín Tử thầm cảm khái rồi thuận tay tiếp nhận lấy quang cầu đó, tức thì một luồng tin tức như nước chảy thẳng vào thâm tâm của hắn.
Một lát sau, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Tiếu Ma Qua đang ở Bất Chu thành sao? Có chắc chắn không?"
"Chắc chắn" Minh Nguyệt Dạ gật đầu mà đặc biệt khẳng định.
Phong Tín Tử cũng không hỏi lại, nếu như đích thân Minh Nguyệt Dạ đại nhân đã xác định như vậy thì thông tin này có thể hoàn toàn tin tưởng đó là sự thật. Hắn tiếp tục xem tiếp bên dưới, đến khi hắn nhìn thấy một dòng chữ khác thì bất ngờ kêu lên thất thanh: "Tiêu Vân Hải?"
"Đúng vậy, tuy rằng chưa điều tra được lai lịch rõ ràng của Tiêu Vân Hải nhưng hắn chính là một Đại sư Ma binh rất có thân phận và địa vị, chúng ta có thể lợi dụng được. Nếu như Tiếu Ma Qua thật sự đang ở Bất Chu thành thì hắn nhất định sẽ nhờ Tiêu Vân Hải sửa chữa Nghịch Long trảo, bởi vì Nghịch Long trảo chính là Thiên Ma binh, nên chỉ cần có thể phục hồi được nó lập tức Tiếu Ma Qua sẽ không bỏ qua cơ hội nào.
Khi nói đến chuyện chính sự thì Minh Nguyệt Dạ toát lên một khí thế nghiêm nghị khiến cho không ai được phép ai xen ngang vào, càng nhìn nàng càng thấy đôi mắt đẹp sáng rỡ như ánh sao.
Quả nhiên có phẩm chất lãnh tụ trời sinh mà!
Vô số cao thủ đã bị khí thế mạnh mẽ của Minh Nguyệt Dạ khuất phục, hiện tại đã xuất hiện những lời đồn đãi từ phía cao tầng rằng nàng rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ Đại Trưởng lão, và sẽ trở thành người nắm quyền lực tối cao kế nhiệm trong Trưởng Lão hội.
Đa số Trưởng lão đều đánh giá rất cao trí tuệ của nàng, hiện tại những người trẻ tuổi khác không thể so sánh được với nàng.
"À có chuyện này, thật ra hôm nay ta vừa mới tiếp xúc với Tiêu Vân Hải" Phong Tín Tử trầm ngâm nói.
"Ồ, người này như thế nào?" Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Dạ chớp chớp có vẻ rất hứng thú.
"Nhìn không thấu nông sâu như thế nào" Phong Tín Tử cười nói: "Lệ Ngữ đứng trước mặt hắn giống như một hạt bụi, thế nhưng người hôm nay khiến cho ta phải giật mình lại là nha đầu của Thanh Hoa gia".
"Thanh Hoa gia à? Dường như tên nàng là Thanh Hoa Tuyết thì phải" Minh Nguyệt Dạ đã gặp ai thì không thể quên được, nàng chỉ hơi nghĩ qua một lát rồi nói ra ngay danh tính.
"Chính là nàng đó, thật sự rất hổ thẹn, ngay cả ta cũng nhìn nhầm rồi. Nữ nhân này thâm tàng bất lộ, là một nhân tài của Thanh Hoa gia đấy, chắc chắn nàng là người có thực lực cực mạnh trong thế hệ trẻ tuổi của Thanh Hoa gia. Ta đoán rằng Thanh Hoa gia tám chín phần mười cũng đã không nhận ra thực lực của nàng, nếu không thì tuyệt đối sẽ chẳng cho nàng ra đi như vậy đâu" Sắc mặt Phong Tín Tử hiện lên vài phần tự giễu.
"Do ta thất trách quá, thật sự trước đây không tìm hiểu rõ ràng" Minh Nguyệt Dạ thản nhiên thừa nhận sai lầm.
"Điều này ai có thể nghĩ đến chứ? Nàng ẩn dấu quá cao thâm, nếu không phải hôm nay đích thân chứng kiến nàng động thủ thì ta thật sự không phát hiện ra" Phong Tín Tử vội vàng nói tiếp: "Nữ nhân này là một người can đảm thận trọng có phong thái ung dung trấn định, tuy vậy nàng lại rất có hảo cảm đối với Tiêu Vân Hải nên đã tự tìm cách tiếp cận lấy hắn. Tạm thời ta đã đồng ý cho nàng đi theo Tiêu Vân Hải, không biết quyết định này có phải sai càng thêm sai hay không nữa".
"Ngươi phải chú ý đến Tiêu Vân Hải nhiều hơn nữa, ta đoán rằng Thang Thần cũng có khả năng nghĩ tới chuyện Tiêu Vân Hải chính là đầu mối để có thể tra ra được Tiếu Ma Qua đấy", Minh Nguyệt Dạ tiếp tục dặn dò: "An toàn của ngươi vẫn là trên hết, việc của Tiếu Ma Qua không cần cố gắng quá mức. Sự kiện của Ma Thần điện đã giúp cho chúng ta không ít gợi ý, nên đối với việc tìm hiểu Thần lực đã có chút manh mối rồi, đến lúc ngươi trở về ắt hẳn là đã có kết quả".
Trong lòng Phong Tín Tử rất ấm áp, đương nhiên càng vui sướng hơn nhiều: "Chúc mừng đại nhân!"
Hắn biết rõ dưới trướng của Minh Nguyệt Dạ có một nhóm nhỏ cực kỳ bí mật, thành viên trong nhóm đều là những Trưởng lão không hề quan tâm đến thế sự, hơn nữa thực lực hết sức cường đại. Mục đích của nhóm người này chính là đột phá tìm hiểu sự ảo diệu của Thần lực, xem ra hiện tại rõ ràng đã có tiến triển thực sự rồi.
Công lao này không ai có thể phủ nhận được!
Hơn nữa nếu như Minh Nguyệt Dạ có thể hiểu hết sự ảo diệu của Thần lực, thì trong tay nàng có thêm một con bài lợi thế trọng yếu nữa sẽ giúp cho khả năng nắm quyền của nàng tăng lên rất lớn.
Phong Tín Tử hạ quyết tâm trong lòng, cho dù tìm mọi cách bắt cũng được, trói cũng xong, phải tóm cho bằng được Tiếu Ma Qua đem về Yêu giới.
Tựa như nhìn thấu tâm tư của Phong Tín Tử, lập tức Minh Nguyệt Dạ mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, tình huống hiện tại đối với chúng ta rất có lợi. Tuy rằng Ma Thần điện vô cùng lợi hại, nhưng phương pháp tu luyện của bọn hắn vẫn có chỗ thiếu sót".
"A!" Phong Tín Tử thất kinh nhưng hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào! Ta còn trách tại sao bọn họ sau khi tiêu diệt Huyền Không Tự lại không thừa cơ hội khuếch trương chứ, thì ra là do phương pháp tu luyện của họ có chỗ thiếu sót!"
Cặp đồng tử của Minh Nguyệt Dạ chớp động quang mang, nàng giống như vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến cho những ngôi sao xung quanh đều phải ảm đạm thất sắc.
"Tất nhiên, phương pháp tu luyện của chúng ta sẽ không có những thiếu sót như thế".
Thanh âm Minh Nguyệt Dạ chân thành và tràn đầy tin tưởng.
"Chúng ta có thời gian mà!"
*
**
Trên mặt Lê Tiên Nhi tràn ngập nét kinh hãi, mảnh giấy hạc đang nắm trên tay tựa như bị đốt cháy.
Rất lâu sau, vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt nàng mới từ từ biến mất. Một lần nữa nàng khôi phục lại dáng vẻ trấn định thường ngày, trên tay bốc lên một tia hỏa diễm, chỉ trong nháy mắt đã đốt cháy mảnh giấy hạc trong tay.
Tuy thấy mảnh giấy hạc đã hóa thành tro tàn, nhưng tâm trạng của Lê Tiên Nhi không thể khôi phục bĩnh tĩnh giống như nét mặt của nàng được.
Thật sự là vừa rồi giấy hạc truyền về một tin tức quá mức chấn động.
Vậy là Côn Lôn đã nắm giữ được sự ảo diệu của Thần lực!
Tin tức này đối với nàng như một đòn giáng thật mạnh không gì sánh bằng. Khi Tiếu Ma Qua sử dụng Thần lực thì tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều tấm tắc tán thưởng, đến khi Ma thần tàn sát đoàn Trưởng lão Huyền Không Tự thì mọi người hết sức chấn động, ai cũng hiểu rằng một thời đại mới đã đến.
Nhưng giờ đây khi biết được Côn Lôn đã nắm giữ sự ảo diệu của Thần lực, bất chợt Lê Tiên Nhi cảm giác tựa như có luồng kiếm quang đang chỉa mũi thẳng vào sau lưng, đồng thời nàng có thể cảm thụ được hơi lạnh thấu xương kia rất rõ ràng.
Thần văn Thiên Hoàn chỉ vừa mới đột phá được ba phần mà thôi.
Vốn dĩ vị thế của Tứ Cảnh đã ổn định và không hề phân định giới hạn từ lâu, thế nhưng bỗng nhiên Huyền Không Tự bị sụp đổ, rồi Tây Huyền phải suy vong, thành ra chỉ còn trơ trọi lại hai nhà Côn Lôn và Thiên Hoàn mà thôi.
Từ xưa đến nay, ba thế lực trở lên mới có thể đủ sức ngăn chặn đấu đá lẫn nhau nhằm đạt tới sự cân bằng, giờ đây khi còn lại hai thế lực như vầy thì chỉ có một tình huống xảy ra duy nhất chính là nhà này sẽ nuốt chửng nhà kia mà thôi.
Gay go nhất chính là Côn Lôn đã đi trước bọn họ!
Gia gia vừa mới gửi giấy hạc cho nàng bởi thật sự rất lo lắng, đồng thời bảo nàng bất kể dùng biện pháp gì cũng phải cố gắng hết sức tìm được một phần truyền thừa Thần lực hoàn chỉnh.
Hiện giờ Thiên Hoàn coi như đã chậm một bước đi trong toàn cục, tất cả lực lượng đều tập trung tinh thần để tìm hiểu bí ẩn của Thần văn.
Truyền thừa Thần lực!
Lê Tiên Nhi hít sâu một hơi, trong đầu nàng hiện giờ chỉ có bốn chữ này. Tất nhiên người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tiếu Ma Qua, rõ ràng nàng không dám trêu chọc đến Ma Thần điện, hãy nhìn người ta tiêu diệt tinh anh của Huyền Không Tự chẳng khác thái dưa, cắt rau vậy, vì thế bọn họ thừa sức để ví Thiên Hoàn như đống rau dưa đó vậy.
Cho đến bây giờ, mọi người đều biết rằng lực lượng đang nắm giữ truyền thừa của Thần lực bao gồm ba người, chẳng những thế tất cả đều có liên quan đến Tiếu Ma Qua cả.
Tên Tiếu Ma Qua chết tiệt này rốt cuộc đã trốn đâu mất rồi?
*
**
Tả Mạc đang nằm trên mái hiên chợt nhìn thấy Lê Tiên Nhi ở trong gian phòng, tức thì tinh thần hắn sôi sục hẳn lên vì không ngờ đối phương lại là tu giả!
Tuy rằng kỳ rồi hắn phát hiện trên người đối phương có khí tức giống như đã từng quen biết, thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới đối phương lại là một tu giả. Không thể không nói Lê Tiên Nhi này ngụy trang vô cùng cẩn mật, hơn nữa ngay từ đầu Tả Mạc đã không nghĩ theo hướng tu giả rồi, nên vì thế hắn không phát hiện ra manh mối.
Cũng nhờ tia hỏa diễm trong tay Lê Tiên Nhi bốc lên đã làm bại lộ thân phận của nàng.
Thiên Hoàn ư?
Trong lòng Tả Mạc càng thêm nghi hoặc.
Lẽ nào trước khi mình bị thay hình mất trí lại có khúc mắc gì với Thiên Hoàn sao?
Tả Mạc âm thầm lắc đầu, hắn cảm thấy điều này rất có khả năng, còn không thì trường hợp xảy ra lớn hơn có lẽ là Thiên Hoàn đã dùng bí pháp gì đó để cật lực theo dõi mình. Thế nhưng bản thân mình trở mặt với Thiên Hoàn đã lâu rồi, nói không chừng cô nàng này đã đứng ở gần đâu đó chỗ vắng người nên đã thấy mình xung đột với Thiên Hoàn.
Trận chiến tại Thái dương Thần điện năm đó vô cùng hỗn loạn, Tả Mạc cũng không dám khẳng định cô nàng này có hiện diện ở đó hay không, nhưng tia cảm giác quen thuộc này cũng có thể đủ thuyết phục được.
Vì trên mặt Lê Tiên Nhi có sử dụng ngụy trang, nên Tả Mạc không thấy được khuôn mặt thật của nàng, cho nên khiến cho những suy đoán này trở nên càng thêm đáng tin cậy.
Tả Mạc không tiếp tục chờ đợi nữa mà lặng lẽ rời khỏi nơi đó mà không một tiếng động, hắn cẩn thận từng li từng tí rời khỏi mái hiên mà không để xảy ra bất cứ sự cố gì.
Cho đến khi trở lại phòng hắn mới hiện thân hình ra rồi thở dài nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn tiềm hành có thể nói đã giở mọi thủ đoạn gồm Pháp quyết, Ma công và Yêu thuật đều đồng thời sử dụng đủ hết, toàn bộ đều là tiềm hành ẩn nấp và không ngờ lại đạt hiệu quả cực kỳ tốt đến thế, cho dù cả Thanh Hoa Tuyết đang đứng ngay ngoài cửa cũng không phát hiện được chút nào.
Người của Thiên Hoàn tại sao lại đi cùng với Hi công tử, bây giờ cùng đến rồi cùng đi là sao?
Tả Mạc không tin vào chuyện ngẫu nhiên, lẽ nào... bất chợt một ý tưởng lớn mật bỗng nhiên lóe sáng lên trong đầu của hắn.
Hai nhà liên minh!
Ý tưởng này vừa lóe đến, tức thì Tả Mạc khẳng định hoàn toàn đúng.
Địch soái đích thực có tư cách liên minh cùng Thiên Hoàn, hơn nữa nữ tử này không chỉ là đệ tử bình thường của Thiên Hoàn đâu.
Vừa nghĩ đến nghi vấn lúc xa xưa, khi mà bản thân hắn rất có thể đã từng có ân oán với Thiên Hoàn rồi, bất chợt trong lòng Tả Mạc hắc hắc cười lạnh.
Quả là một cơ hội tuyệt hảo để cho Thiên Hoàn nếm mùi lợi hại, vì thế làm sao hắn có thể bỏ qua cho được?
← Ch. 704 | Ch. 706 → |