Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tu Chân Thế Giới - Chương 751

Tu Chân Thế Giới
Trọn bộ 915 chương
Chương 751: Tông Như xuất quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Sư huynh, đây là văn Hải giới " Trong giọng nói của Y chính ẩn chứa chút vẻ tự hào. Vị sư huynh nghe thề nên cũng cảm giác thấy kinh ngạc, lập tức trên khuôn mặt hơi tái nhợt nở ra một nụ cười, điều này chứng tỏ mấy năm nay cuộc sống của sư đệ không tệ chút nào.

Trên đường đi có không ít người ngừng lại rói và hành lễ chào hỏi Y Chính, những lúc như thế Y Chính đều dừng chân trả lễ đầy đủ.

Vị sư huynh đó có thể nhận ra được những người kia tôn kính sư đệ xuãt phát từ nội tâm, điều này làm cho gã càng cảm thãy vui mừng và hết sức cao hứng. Hình bóng của vị thiếu niên bướng bỉnh và nghịch ngợm của ngày xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí của gã.

Sau khi sư phụ qua đời, chính tay gã nuôi dưỡng sư đệ trưởng thành, nhưng từ khi gã bị phế bỏ tu vi, sư đệ như biến thành một con người khác, hắn trở nên nổ lực tu luyện hơn rất nhiều. Một mặt gã vô cùng cao hứng trước những biến đôi của sư đệ, mặt khác gã lại tự trách mình, nhất là sau khi sư đệ mất tích cảm giác tự trách không ngừng dày vò tậm can gã.

Gã chỉ còn cách thiền định mỗi ngày để làm tâm tĩnh trở lại, tuy tu vi bị mãt sạch nhưng sức mạnh thiên định ngày càng cao.

Cho tới khi sư đệ hiện thân trước mặt gã lại khiến cho tâm trí kiên định của gã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Trước đây đệ cũng truyền thị cho bọn họ một số nội dung của Thiền Tu, nhờ đó người có thêm chút sức lực nhưng cùng không mạnh mẽ cho lắm. Lúc đó đệ là trợ thủ củaTống Như sư phụ.Công việc tuy bận rộn một chút nhưng đệ thấy rất vui.Mặc dù trong lòng lúc nào cùng nhớ đên sư huynh, nhưng do tiền bạc không đủ nên chưa tìm mua được đầy đủ linh đan để chữa bệnh cho sư huynh".

Y Chính thẩn thờ nhớ lại khoảng thời gian đã qua, trên mặt hắn tràn đầy vẻ tiếc nuối. Hiện tại những linh đan mà hắn phối chế cho sư huynh không còn hiệu quả bao nhiêu, vì vậy hắn trực tiếp dẫ sư huynh đên Mạc Vân Hải. Thật sự khi hắn nhìn thấy tình trạng tan hoang đên thảm thương của ngôi cổ tự nơi sư huynh sinh sống, trong lòng hắn vô cùng phẩn nộ khiến chứt nữa đã không thể khống chế được bản thân mình.

Vị sư huynh này cũng có thể hiểu được tâm trạng của sư đệ thoạt nhìn thấy khuôn mặt đầy hổ thẹn của Y chính,gã liền chuyển sang chủ đề khác: "Tông sư phụ àh! cũng là Thiền Sư ư?"

Vừa nghe nhắc tới Tông sư phụ khiến cho tinh thần của Y chính phấn chấn hẳn lên: "Đứng vậy,tuy xuất thân củaTông sư phụ chí là tán tu, nhưng một thân thiền người ngay cả Đại Phật Tự cũng chí có vài người có thể so sánh được thôi".

" Ồ, lợi hại như vậy sao?" Sư huynh nghe thế liền mỉm cười, gã cũng nhìn lại sư đệ của mình luôn tôn kính vị Tông sư phụ kia tận đáy lòng.

"Đúng vậy, Tông sư phụ đã tu luyện ra Nguyện lực. Ngay trong tự cũng chẳng có mấy người tu luyện ra Nguyện lực đậu" Hai mắt Y chính nhìn xung quanh, thấy không có người nào liền thấp giọng nói: "chính là Khí Phật Tứ Nguyện".

Sư huynh giật minh kinh hãi, 'Khí Phật Tứ Nguyện bốn chữ này khiến gã cảm thấy kinh hãi.

Trong thời đại hiện nay, tất cả công pháp của Tu chân Giới đều lấy việc biến đổi Linh lực chuyển hóa thành Thán lực, song cái tên 'Khí Phật Tứ Nguyện" vẫn khiên người ta phải rung động.

"Tình hình hiện nay của hắn như thê nào?" Hai mắt vị sư huynh

sáng lên những tia hy vọng nếu được vị đại sư đó điểm hóa, không chừng thương thế của mình có hy vọng cứu chữa.

Nhưng tâm trạng củaY chính có chút chán nản " Tông sư phụ đã bế quan từ bảy năm trước rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi ra"

"Bê quan ư " Hai mắt vị sư huynh trợn tròn, sắc mặt biến đổi. Khí PhậtTử Nguyện" ‘bê tử quan" hai từ này làm hắn hình dung ra một vị Thiên Tu không hề run sợ trước cái chết, tính cách vô cùng kiên trì, khi hành động nhất quyết không lưu lại đường lui cho mình.

"Đúng vậy nếu Tông sư phụ mà xuãt quan thì tốt rồi, Tông sư phụ có biện pháp chữa thương cho sư huynh. cùng còn may là Phật đăng của Tông sư phụ văn chưa tắt"Trong giọng nói của Y Chính lộ lên vẻ tiếc nuối nhưng cũng đẩy lên tia hy vọng.

Lời vừa dứt đột nhiên có một luồng ánh sáng chói mắt từ phía chân trời bốc lên.

Tãt cả mọi người đang phi hành trên bầu trời đề dừng lại mà hiểu hiện ra vẻ khiêp sợ, bọn họ đồng loạt nhìn về phía luồng sáng chói mắt ở tận chân trời kia, hiện tại xung quanh có rất nhiều người vậy mà không hề vang lên chứt âm thanh nào.

Một luồng khí tức mang hơi thở xa xưa lan rộng ra khắp nơi rồi đột nhiên bùng phát.

Biển mây xung quanh Vân Đảo cuộn trào sau đó đột nhiên bị đẩy lên cao vài chục trượng không ngừng kéo tới, khiến mọi người xung quanh không thể chống đỡ được..

"Không tốt" Sắc mặt Y Chính biến sắc, chí trong nhấy mắt, từng

làn sóng mày như dời non lấp biển không ngừng lan tới, bức

tường bằng mây cao vài chục trượng không ngừng kéo đến, Khiến mọi người xung quang có cảm giác khó mà chống đỡ được.

Trên thân người Y Chính bốc lên những tia sáng hình dạng như những bông hoa nhỏ nhắn.

Những đóa hoa nhỏ nhắn tựa như một cơn sóng không ngừng đè lên nhau, tạo thành những phiến giáp màu vàng nhạt đem toàn thân bao phủ lại, không biêt từ lúc nào trên tay Y Chính bỗng mất hiện một chiêc Hàng ma xử. Đông thời chiếc mặt nạ kim sắc trên mặt cũng ẩn hiện nét tươi cười giống như Đức Phật giáng lãm.

Thần trang!

Cặp mắt của vị sư huynh trợn tròn, tuy bấy lâu nay gã sống ở nơi gần như cách ly với ngoại giới, nhưng thanh danh của thần Trang gã cũng có nghe nói qua.

Kim cương xử trong tay Y chính hướ xuống dưới, rồi nhẹ nhàng vạch một cái, lòng bàn tay rễ lên trên, trong miệng không ngùng tụng niệm.

Từng luồng ánh sáng màu vàng mờ ảo dưới chân hắn tràn lên như những cơn sóng, nói thì chậm nhưng thực tế tất cả mọi việc đều diễn ra rất nhanh,từng luồng ánh sáng mau chóng đem thân hình bao bọc lại chỉ trong chớp mắt một vòng bảo vệ hình cầu vòng hiện ra bên trên vòng báo vệ này hiện lên vô số kính văn không ngùng lưu động, trông như những con nòng nọc di chuyển không ngừng.

cái này là...

Trong lòng vị sư huynh không ngừng trào lên cảm giác kinh hãi, gã cảm thấy lực lượng trên người của sư đệ cực kì cổ quái. Dù gã không biết tên nguồn lực lượng ấy, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối đó không phải là công pháp do Đại PhậtTự truyền thụ.

Bõng nhiên, có hai chữ hiện lên giống như tiếng sét nổ trong đầu, khiên gã rõ ràng tất cả các nghi vấn.

Thần lực!

Hắn không chú ý tới những người khác đang đứng trong không trung đều đã mặc thần trang của mình vào, bởi vì thanh thế của sóng mây này quá đáng sợ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt họ!

Ầm!

Trong nháy mắt hai người đã bị sóng mây cao ngất nuốt chửng.

Kim quang tráo không khỏi rung lên, kinh văn du tẩu ngày càng nhanh, Y Chính trợn tròn mắt, hiển nhiên đang cố gắng hết sức để chống lại.

Sư huynh lại có chút thần thần, hắn bỗng nhớ tới tình cảnh hồi trước, khi mà bản thân che chở cho sư đệ, giờ đây sư đệ đã có thể bảo vệ bản thân rồi.

Chỉ chớp mắt ngắn ngủi đó mà lại như rất lâu.

Vẻ mặt của Y Chính không thể nghi ngờ đã nói lên việc hắn đang cố gắng hết sức chống lại, sư huynh rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại. Ngày trước tu vi của hắn rất thâm hậu, từng là một trong những thiên tài của Đại Phật Tự, mặc dù bây giờ tu vi đã mất hết nhưng mỗi ngày đều chìm vào trong thiền định làm cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén.

Vừa nhập định, hắn lập tức có chút kinh hãi, thực lực bây giờ của sư đệ đã hơn xa năm đó.

Điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.

Thiên phú của sư đệ hắn biết rõ, tuyệt đối không phải loại thiên phú dị bẩm nhân tài kiệt xuất trong chùa như hắn. Cho dù Đại Phật Tự bây giờ đạt được tiêu chuẩn như hắn ở vào lứa tuổi đó cũng không có mấy người.

Sư đệ lại mạnh tới mức này rồi!

Lực lượng cường đại mà xa lạ làm hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kì đối với Mạc Vân Hải.

Sóng mây một lớp lại một lớp giống như vô biên vô hạn, bọn họ như con thuyền gỗ dập dềnh trong bão tố, căn bản không thể nào đứng vững được. Liên tục chống lại mấy lớp sóng mây, cả người Y Chính bắt đầu run lên, mồ hôi tinh mịn bắt đầu hiện ra trên trán hắn.

Vẻ mặt sư huynh đầy trang nghiêm, nhẹ giọng tụng kinh.

Tiếng tụng kinh của hắn không lớn nhưng ở trong cơn sóng giữ ầm ầm thì rõ ràng tới từng chữ. Trong tiếng tụng kinh của sư huynh giống như có sức mạnh làm dịu lòng người, Y Chính cảm thấy tâm tình trở nên bình tĩnh hơn, cả người thôi không run rẩy nữa, từng luồng sức mạnh từ sâu trong cơ thể hắn hiện ra, tinh thần hắn không khỏi rung lên.

Đúng vào lúc này bỗng có một giọng nói du dương vang lên.

"Định!"

Vừa rồi còn ầm ầm tức thì biến mất.

"Tán!"

Biển mây trắng xóa xung quanh giống như băng tuyết nhanh chóng ta đi, trong nháy mắt, một bóng người chắp tay xuất hiện trên bầu trời.

Ở phía sau hắn là một pho tượng Phật đầu bóng lưỡng, tương tự cũng chắp tay lại, thần sắc đầy nghiêm túc.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cả người Y Chính không khỏi run lên, trên mặt không chút kìm nén hiện lên vẻ mừng rỡ như điên: "Tông sư phó!"

Sư huynh ngửa mặt ngơ ngác nhìn bức tượng phật đà to lớn đằng sau Tông Như, đầu óc trở nên trống rỗng.

Khi ánh mắt hắn và chân thân phật đà chạm nhau, cả người không khỏi run lên.

Con mắt của phật đà lại có màu tro!

Tông Như xuất quan, Vân Hải rung động!

"Đã lâu rồi không về yêu giới, thật có chút nhớ mong." Thương Trạch cảm khái nói, nét mặt hắn đã bớt đi chút trẻ con, cả người cũng trở nên trầm ổn hơn.

Minh Quyết Tử lắc đầu: "Ta cảm thấy Vân Hải giới vẫn tốt hơn."

"Ta chỉ hoài niệm thôi mà." Thương Trạch tự giễu cười nói: "Đương nhiên là Vân Hải giới tốt hơn rồi. Nge nói yêu tộc bây giờ rất loạn, trưởng lão hội nội đấu càng nhiều, ngoài mặt thì còn khách khí một chút chứ còn phía dưới thì vô cùng lộn xộn."

Nam Nguyệt không nói gì, nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất thời tâm thần vẩn vơ. Bằng hữu trước đây ở yêu thuật phủ không biết thế nào rồi?

Nhưng rất nhanh tâm tư của nàng đã bị tiếng ồn từ phía sau phá hỏng.

"Ta bảo các ngươi nghe, lần này không được ngăn cản đường của bản thiên tài! Vất vả lắm mới thể dành được nhiệm vụ này, oa oa, đến lúc bản thiên tài tỏa sáng chiếu rọi thân ảnh bé nhỏ của các ngươi rồi!"

Chanh Phát yêu vô tâm cuồng tiếu.

A Văn trừng mắt, trong miệng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Hắc Yên yêu nhanh chóng lùi ra sau hai bước, cách xa hai người một chút.

"Củi mục, nói ai ngu ngốc đó?" Chanh Phát yêu trợn mắt nhìn A Văn nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý vui vẻ nói: "Ta biết rồi, là ngươi đố kị ta, lần trước thua trên tay ta, ha ha, trái tim yếu đuối của ngươi đã bị ta đả kích, ta thật sự quá lợi hại!"

"Ngươi mới đuổi bằng mà thôi." A Văn cười nhạt: "Không tin ngươi hỏi lão Yên mà coi."

Chanh Phát yêu sửng sốt, quay sang hỏi Hắc Yên yêu: "Lão yêu, ta mới bằng thôi sao?"

Hắc Yên yêu đưa ra đáp án đã chuẩn bị từ trước: "Ừ, lúc trước hắn thắng sáu trăm hai mươi hai ván, ngươi thắng sáu trăm hai mươi mốt ván.

Chanh Phát yêu lập tức cười lớn: "A a a! Buồn cười! Buồn cười! Đi nào, củi mục, bây giờ chúng ta đánh một trận xem ai lợi hại hơn!"

"Tới thì tới! Ai sợ ai chứ!" A Văn không chút do dự, trợn mắt nhìn.

Nam Nguyệt không khỏi đau đầu, dọc đường đi đã mấy lần như này rồi?

Nàng quay đầu nói: "Lão đại nói rồi, các ngươi mà trên đường đánh nhau trở về cấm túc ba tháng."

Cả hai ngây ra như phỗng.

Chanh Phát yêu lẩm bẩm nói: "Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thất bại thứ sáu trăm hai mươi ba!"

A Văn trả lời lại đầy mỉa mai: "Nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta lấy mạng ngươi dễ như lấy đồ trong túi vậy!"

Chanh Phát yêu sửng sốt: "Những lời này ngươi học từ đâu đấy? Nghe có vẻ lợi hại ghê!"

A Văn cố kiềm nén đắc ý trong lòng, giọng hắn không mặn không nhạt nói: "Lão Yên!"

Hắc Yên yêu lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì Chanh Phát yêu đã như một cơn gió ào tới trước mặt hắn: "Lão yêu lão yêu, nhanh nghĩ ra câu nào đó oai phong hơn câu vừa rồi đi…"

Bỗng nhóm người Nam Nguyệt ngừng lại, đề phòng nhìn đoàn người trước mặt.

Người cầm đầu là một thiếu niên, cả người hắn toát ra khí tức âm lãnh, hắn yên lặng đứng đó.

"Đã đợi các vị từ lâu, ta là Vưu Cầm Liệt."

Crypto.com Exchange

Chương (1-915)