← Ch.827 | Ch.829 → |
Lê Tiên Nhi đang nhìn Tả Mạc, lúc này Tả Mạc như đang bị lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, cả ngày lẫn đêm hắn cứ nhìn chăm chăm vào Chức Nữ Toa ở trên tay, tựa như Chức Nữ Toa này đang nở hoa vậy, có lẽ lúc này hắn đã rơi vào tình trạng vong ngã mất rồi. Lê Tiên Nhi cảm thấy hơi xấu hổ, Chức Nữ Toa ở trong tay nàng lâu lắm rồi, vậy mà nàng chưa bao giờ xem xét nó kĩ lưỡng như vậy.
Còn những người khác dường như đã quá quen với bộ dạng này của Tả Mạc.
Cũng có lúc Tả Mạc ngừng lại, trên tay bỗng xuất hiện một ngọn lửa, sau đó chẳng nói năng gì chỉ lẳng lặng quẳng vào cái gì đó. Lê Tiên Nhi cũng nhìn ra được, ắt hẳn Tả Mạc đã hiểu được chuyện gì rất bí ẩn, cho nên hắn đang thử nghiệm những gì đang suy nghĩ trong đầu.
Sau đó là một số việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Nổ mạnh, khói đặc, khói độc...
Khiến Lê Tiên Nhi kinh hãi vô cùng, nhưng khi nàng nhìn qua những người bên cạnh thì chỉ thấy đám người ấy có biểu hiện hết sức bình tĩnh, người nào nhập định thì cứ nhập định, người nào luyện kiếm thì cứ luyện kiếm, ai niệm kinh thì lẩm bẩm niệm kinh, tất cả làm ra cái bộ dạng đã quen thuộc lắm rồi.
Đám người này, thật là...
Bỗng trong lòng Lê Tiên Nhi hiện lên cảm giác hết sức cổ quái, dường như đám người trước mặt này toàn một lũ quái thai vậy. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng quan sát Tả Mạc, nhưng lại là lần đầu tiên nàng nhìn thấy quần thể quái thai của Mạc Vân Hải ở khoảng cách gần sát bên đến như vậy.
Vì thế trong lòng nàng mới dậy lên cảm giác cổ quái khó nói lên lời như vậy.
Nhưng thời gian tiếp xúc càng dài thì cảm giác trong lòng nàng cũng dần thay đổi không còn như lúc trước nữa. Nàng thấy đám người kia vô cùng chăm chỉ, ai ai cũng chịu khó vô cùng, ngoại trừ tu luyện thì cũng chỉ có... tu luyện mà thôi, không bao giờ lãng phí một chút thời gian nào. Trừ Tằng Liên Nhi thỉnh thoảng còn bỏ chút thời gian ra để chậm rãi mà thưởng thức trà, còn những người khác trừ lúc nghỉ ngơi ra còn lại chỉ có vùi đầu tu luyện, mà thậm chí nàng còn thấy một số người ngay cả nghỉ ngơi cũng không quan tâm đến.
Trạng thái tu luyện điên cuồng này tạo cảm giác giống như có một áp lực nào đó đè nén khiến nàng không thể thở nổi.
Bỗng nhiên trong đầu nàng nảy lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
Nếu tất cả mọi người ở Mạc Vân Hải đều như thế này thì... thật là quá đáng sợ rồi!
Cứ mỗi khi nhắc tới Mạc Vân Hải thì không thể không nói đến những kì tích đã xảy ra. Một loạt các kì tích đã tạo lên một Mạc Vân Hải phồn vinh và cường thịnh như hiện nay. Rất nhiều người cho rằng kì tích như Mạc Vân Hải không thể xuất hiện lần thứ hai, dường như bọn họ chính là đứa con được ông trời ưu ái vậy, thành tựu của bọn họ gắn liền với vận may của bọn họ. Lê Tiên Nhi cũng bị những luận cứ này ảnh hưởng, nàng cũng thấy trong quá trình quật khởi của Mạc Vân Hải, vận khí chiếm tỉ lệ không nhỏ chút nào.
Nhưng khi tự mình quan sát những người này ở khoảng cách rất gần, thì liên tục mấy ngày nay quan niệm kia của nàng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Không sai! Kỳ tích của Mạc Vân Hải không thể lặp lại, nhưng nguyên nhân không phải do kỳ ngộ mà chính là không thể tìm được đám người nào như bọn họ được nữa, không chỉ thiên phú xuất sắc mà còn phải tu luyện tới mức điên cuồng như thế này.
Trước kia, Lê Tiên Nhi luôn cho rằng mình tu luyện cũng tương đối khắc khổ rồi, mà đúng là ở Thiên Hoàn nàng cũng được tính là một người tu luyện cực kì khắc khổ. Nhưng hiện tại, nàng mới nhận ra, so với đám biến thái của Mạc Vân Hải thì tu luyện lúc trước của nàng chẳng đáng kể gì cả.
Đám người Tả Mạc tu luyện khắc khổ giống như bản thân bị bức tới tuyệt cảnh mà bùng phát tiềm năng trong cơ thể vậy, lúc nào họ cũng cố gắng đến mức độ quá nghiêm khắc với cả bản thân.
Chỉ một người như vậy cũng không có gì kì lạ, nhưng một đám người cùng như vậy thì lại mang tới cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
Chính điều này làm Lê Tiên Nhi vô cùng chấn động, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhận ra địch nhân của mình là đám người đáng sợ đến mức nào!
Trong tất cả những người ở đây, người mà nàng chú ý nhất chính là Tả Mạc.
Tả Mạc chính là người đứng đầu Mạc Vân Hải, hắn chính là người quyết định hướng đi tiếp theo của Mạc Vân Hải, đồng thời cũng là kẻ địch trọng yếu của Thiên Hoàn, hơn nữa nói gì thì nói thực ra trong lòng nàng cũng có chút cảm giác hết sức đặc biệt với Tả Mạc.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy mình cũng lợi hại đấy chứ, chỉ tiện tay kết một con hạc nhỏ thôi, vậy mà có thể làm cho vị đứng đầu Mạc Vân Hải kia phải nếm khổ không ít rồi.
Ý nghĩ đó khiến khóe miệng của Lê Tiên Nhi khẽ hiện lên nụ cười vui vẻ.
Nhưng sau đó nàng lại cười không nổi nữa rồi, bởi vì lúc này nàng đang nhìn thấy trên tay Tả Mạc có một thành phẩm thô ráp.
Cái đồ vật thô ráp không theo quy tắc nào này được chế tạo chủ yếu bằng đồng xanh, hơn nữa nàng cũng đã thấy Tả Mạc bỏ vào đó rất nhiều loại tài liệu khác nhau.
Đối với một môn phái thì luyện khí chính là con đường sinh ra tài chính nhưng đối với Thiên Hoàn thì nó không chỉ có vậy, mà nó còn là phương pháp tu luyện cực kì trọng yếu.
Bởi vì chỉ có thể thông qua việc luyện khí mới có thể lý giải sâu hơn về phù trận, từ đó khả năng sử dụng Thần lực mới được gia tăng, và chỉ có ở Thiên Hoàn mới có được pháp môn đặc biệt như vậy mà thôi. Đây cũng là lí do tại sao Thiên Hoàn gần như đã lũng đoạn toàn bộ thị trường pháp bảo của Tu Chân giới, bởi vì mỗi người trong Thiên Hoàn đều tinh thông luyện khí, và đó mới chính là điểm đáng sợ nhất của Thiên Hoàn.
Bản thân Lê Tiên Nhi cũng là người nổi bật trong thế hệ trẻ, đương nhiên nàng có được tạo nghệ bất phàm, nếu tính trong thế hệ trẻ thì nàng cũng phải đứng ở vị trí nhất nhì đấy.
Nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến Tả Mạc luyện khí, lại làm nàng bị kích động thật lớn.
Lúc đầu nàng không hề chú ý tới kim sắc hỏa diễm trên tay Tả Mạc, nhưng đến lúc nàng tận mắt thấy bất kể dạng tài liệu gì nếu bị vứt vào ngọn lửa kia thì lập tức tất cả bọn chúng đều bị hòa tan thành nước, chính điều này đã thật sự thu hút sự chú ý của nàng.
Sau khi tập trung lưu ý nàng mới phát hiện ra ngọn kim sắc hỏa diễm quả nhiên bất phàm.
Thần diễm!
Đó là Thần diễm!
Sau khi hỏa diễm vượt qua giới hạn thập phẩm thì cần phải có Thần lực mới có thể vận dụng được, và lúc đó nó được gọi là Thần diễm. Cả Thiên Hoàn cũng chỉ có Đại trưởng lão mới có được Thần diễm, Thiên Hỏa Thần Văn của Đại trưởng lão chính là Thần diễm!
Ngoại trừ Đại trưởng lão ra, cả Thiên Hoàn rộng lớn như vậy cũng không thể tìm ra người thứ hai sở hữu Thần diễm, ngay cả Lê Tiên Nhi đây cũng chỉ sở hữu được hỏa diễm cửu phẩm Tiếu Giai Nhân mà thôi, đây là loại hỏa diễm có màu hồng nhạt trông rất xinh đẹp, nhưng nó cũng khiến Thiên Hoàn phải hao hết bao nhiêu tâm lực mới tìm được loại hỏa diễm quý báu như vậy.
Thần diễm, không ngờ Tả Mạc lại có được Thần diễm!
Sự thật này khiến tâm trạng nàng bị chấn động mãnh liệt, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào, nhất là khi nàng thấy thủ pháp luyện chế của Tả Mạc. Thủ pháp của hắn mang theo khí tức vô cùng hoang dã, không hề có chút cảm giác đẹp đẽ nào đáng nói, khiến trong lòng nàng xuất hiện những cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời. Mặc dù thủ pháp của Tả Mạc không chút mỹ cảm, không theo quy tắc nào, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới việc luyện khí của hắn, bởi vì nó quá chính xác!
Thủ pháp của Tả Mạc chính xác đến mức dị thường, tinh chuẩn đến mức khiến cả Lê Tiên Nhi là đệ tử xuất sắc của Thiên Hoàn cũng phải cảm thấy xấu hổ không thôi.
Nhưng Lê Tiên Nhi cũng chẳng còn tâm trạng nào để mà xấu hổ nữa, bởi lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào đồ vật thô đến mức không thể thô hơn được nằm trong tay Tả Mạc.
Đồ vật đó vô cùng thô ráp đã xấu xí lại còn chẳng tuân theo bất cứ quy tắc nào.
Nhưng dù nó có xấu xí cỡ nào thì Lê Tiên Nhi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó mà không thể dời ánh mắt đi được, còn trong lòng nàng lại tràn ngập cảm giác kinh hãi.
Chức Nữ Toa!
Từ cái đồ vật vô cùng xấu xí kia nàng cảm thấy một ít khí tức của Chức Nữ Toa!
Tâm trí nàng lúc này bị luồng chấn động mạnh mẽ kia đánh cho tan nát, khiến nàng không khỏi thốt lên ngẹn ngào: "Không thể như vậy được!"
Gần như cùng lúc đó, mọi người xung quanh đều mở to mắt, hơi kinh ngạc nhìn phôi thô trên tay Tả Mạc, bởi bọn họ cảm thấy trên phôi thô này phát ra dao động Thần lực rất nhỏ bé, giống như nó đang thở nhịp nhàng vậy.
Trên mặt Tả Mạc lại biểu lộ bộ dạng vô cùng đắc ý: "Thần văn của Thiên Hoàn đúng là danh bất hư truyền".
Thu hoạch to lớn mà mấy ngày gần đây mang lại đã vượt qua sự tưởng tượng của Tả Mạc. Chức Nữ Toa chính là tác phẩm thể hiện trình độ luyện khí đỉnh phong của Thiên Hoàn, vì vậy bên trong Chức Nữ Toa có chứa rất nhiều phù trận và thần văn trọng yếu của Thiên Hoàn.
Tả Mạc cũng biết những thứ đó quý giá đến mức độ nào, chỉ cần hắn có thể hiểu hết những phù trận và thần văn này thì chắc chắn trình độ luyện khí của Mạc Vân Hải sẽ tăng trưởng về chất chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Vì thế giá trị của nó không cách nào đánh giá được.
Tuy trên tay Tả Mạc lúc này chỉ là một phôi thô, nhưng chính nó đã thể hiện trình độ lý giải thần văn Thiên Hoàn của Tả Mạc.
"Dường như nó phát ra dao động của Thần lực?" Vi Thắng tò mò hỏi.
"Ừ, món đồ chơi này có thể tự sinh ra Thần lực giống như món Thần binh kia của Thiên Hoàn vậy, rất thú vị!" Tả Mạc giải thích.
"Có thể sinh ra Thần lực?" Câu nói của hắn khiến Tằng Liên Nhi cảm thấy hứng thú vô cùng, bởi Tằng Liên Nhi có xuất thân từ Ma Tộc cho nên nàng rất cố chấp với những vấn đề có liên quan đến lực lượng, vì thế khi nghe thấy đồ vật kia có thể sinh ra Thần lực, nàng liền nhìn chằm chằm vào nó cứ như con cá mật ngửi thấy mùi máu vậy: "Có thể dùng trên người được không?"
"Có thể" Tả Mạc gật đầu: "Thiên Hoàn cũng dùng như vậy rồi, thế nhưng ta cần phải có thời gian để tìm hiểu thêm mới có thể làm được như họ".
"Ôi, Thiên Hoàn..." Lập tức ánh mắt của Tằng Liên Nhi chuyển về hướng Lê Tiên Nhi, trong ánh mắt của nàng mang theo những hàm ý khó có thể tả được, khiến nội tâm Lê Tiên Nhi cũng dấy lên cảm giác hơi sợ hãi.
Nhưng nhanh chóng sau đó, mọi người đã thu lại sự chú ý của mình trên chiếc phôi thô, rồi sau đó ai nấy lại bắt đầu tu luyện hoặc nhập định.
Đột nhiên phôi thô nổ tung thành nhiều mảnh, cũng phải thôi... những tài liệu cấp thấp đó làm sao có thể chịu đựng được Thần lực cơ chứ, ngay cả khi Thần lực chỉ có một tia cũng đủ làm nó nát bấy rồi.
Tả Mạc cũng chẳng thèm chú ý đến điều đó, trên tay hắn bỗng xuất hiện một chiếc ngọc giản, sau đó hắn nhanh chóng đem những tâm đắc của mình ghi chép lại.
Sau khi ghi chép xong, Tả Mạc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau mấy ngày đêm liên tục tìm tòi và nghiên cứu khiên hắn cảm thấy mệt mỏi. Vừa nghỉ ngơi, trong đầu hắn đang sắp xếp lại mọi thông tin theo thói quen hàng ngày.
Bỗng nhiên, trái tim hắn như nhảy dựng lên, sau đó hắn mở to mắt, trong lòng không ngừng kêu, sao mình lại có thể quên một việc quan trọng như vậy cơ chứ.
"Có một chuyện hết sức quan trọng mà ta đã quên mất, đó là sơ sót của ta" Tả Mạc trầm giọng nói.
Mọi ngươi lại mở mắt ra một lần nữa rồi nhìn về hướng Tả Mạc.
"Sự an nguy của Chung Đức có ảnh hưởng tới kết quả thắng thua trong kế hoạch lần này, nếu Thiên Hoàn xuống tay với Chung Đức thì chúng ta sẽ lâm vào cục diện bị động" Khuôn mặt của Tả Mạc hiện lên vẻ ngưng trọng rồi nói.
Sau khi bắt được Lê Tiên Nhi, lại học tập thần văn trong Chức Nữ Toa làm hắn cảm thấy vui sướng, khiến suýt tí nữa thì hắn đã vấp phải sai lầm trí mạng rồi.
Với thực lực của đám người này thì các cao thủ của Thiên Hoàn không có khả năng đoạt lại Lê Tiên Nhi từ tay bọn họ, nhưng nếu bọn họ chuyển mục tiêu sang Chung Đức thì không xong rồi!
Mặc dù Chung Đức có đại quân bảo vệ, nhưng chỉ cần đối phương hạ quyết tâm và xuất ra đủ số cao thủ thì chắc chắn bọn họ có đủ khả năng âm thầm vượt qua đội ngũ chiến bộ bảo vệ. Chung Đức không có cao thủ đỉnh cấp phòng hộ, điểm yếu này lúc bình thường không phải là nhược điểm trí mạng, nhưng vào thời khắc mấu chốt này trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng.
Một khi Chung Đức gặp phải sơ xuất gì đó, thì e rằng tình thế tốt đẹp trước mắt sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Tả Mạc thở phào một hơi rồi nói: "Làm phiền sư huynh rồi! Sư huynh... bất kể lúc nào người không thể rời khỏi Chung Đức đấy".
"Được" Vi Thắng cũng không nói nhiều, chỉ đáp lại một câu rồi xoay người rời đi.
Lúc này Tả Mạc mới có thể yên tâm được, Đại sư huynh là một người đã nói là làm, chỉ cần sư huynh đáp ứng thì cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, sư huynh chắc chắn không bao giờ rời khỏi Chung Đức.
Chỉ cần được Đại sư huynh bảo vệ lại có chiến bộ xung quanh, thì Thiên Hoàn đừng có nghĩ tới việc đụng vào Chung Đức được.
Nhưng câu nói này của hắn khiến nội tâm Lê Tiên Nhi chùng xuống.
Lúc trước nàng cũng đã phát hiện ra sơ hở này của Tả Mạc, chỉ cần Thiên Hoàn có thể nắm được Chung Đức thì có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng không ngờ Tả Mạc đang dương dương tự đắc như vậy, thế mà vẫn không đến mức quên hết tất cả.
Đương nhiên nàng biết Vi Thắng là ai, Vi Thắng chính là cao thủ số một của Mạc Vân Hải, là người được công nhận là có thể cùng phân cao thấp với nhân vật thiên tài như Lâm Khiêm. Hắn có xuất thân từ kiếm nô rồi sau đó một bước lên trời, từ đó có thể thấy tính tình Vi Thắng kiên nhẫn, ý chí rắn như sắt thép, hắn cũng là thần tượng của mọi kiếm tu trong thiên hạ, à... tất nhiên phải trừ người của Côn Luân ra chứ.
Một người như vậy mà túc trực canh giữ bên cạnh Chung Đức, lại có thêm chiến bộ Uyên Lao hung hãn không sợ chết nữa, thì khả năng bắt được Chung Đức e rằng ngay cả trên lý thuyết cũng không có tính khả thi.
Lúc này Tả Mạc nghĩ lại mà thấy sợ, thiếu chút nữa thì hắn xảy chân một cái hận cả nghìn thu rồi!
Trong lòng hắn đang âm thầm cảnh giác, không hiểu tại sao trong thâm tâm hắn lại không mất đi cảm giác nguy hiểm vẫn cứ đeo bám thế này.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định nên ra tay trước là hơn.
Lập tức hắn liên hệ với Công Tôn Sai.
"Phát động kế hoạch!"
← Ch. 827 | Ch. 829 → |