← Ch.1096 | Ch.1098 → |
Ở lúc Đông Bá Tuyết Ưng ở trong ‘Thái Hư thiên cung’ của thánh địa, lật xem điển tịch tu hành, ở trong vũ trụ quê hương.
Vũ trụ quê hương, Mẫu Tổ giáo đã sớm bị diệt, Huyết Nhận Thần Đế là Hư Không Thần, vô địch chấn nhiếp toàn bộ vũ trụ, trong vũ trụ bình tĩnh hơn quá khứ nhiều.
Ở trong vũ trụ.
Trên một vẫn thạch tàn phá đang có một thanh niên áo bào rách nát ngồi khoanh chân, tóc hắn rối, ngón tay diễn luyện làm chung quanh không ngừng hiện lên thần văn, hắn là Đông Bá Ngọc con Đông Bá đế quân có uy danh hiển hách thực lực địa vị gần với ‘Huyết Nhận Thần Đế’!
"Ầm ~ "
Thân thể thanh niên áo bào rách nát này khẽ run lên, vô số thần văn chung quanh hình thành một đồ án phi thường đẹp, là hoàn mỹ như vậy.
"Thiên địa quy tắc! Thiên địa quy tắc!" Thanh âm Đông Bá Ngọc cũng đang phát run, trong đôi mắt cũng có kinh hỉ và khó có thể tin, "Ta ngộ ra rồi, ngộ ra rồi. Phụ thân, con ngộ ra thiên địa quy tắc rồi! Phụ thân, con ngộ ra rồi!"
Giờ khắc này, trong mắt Đông Bá Ngọc cũng có nước mắt.
Đông Bá Ngọc hắn, con cưng của trời.
Bắt đầu từ khi sinh ra, sau lưng hắn đã có một người khổng lồ Đông Bá Tuyết Ưng đủ để chống đỡ toàn bộ thiên địa! Lúc sinh ra ở vật chất giới thế giới Hạ tộc, phụ thân chính là người mạnh nhất từ trước tới nay của toàn bộ Hạ tộc, tuyệt thế anh hùng cứu vớt toàn bộ Hạ tộc, cũng là lĩnh chủ thế giới Hạ tộc! Đông Bá Ngọc hắn từ nhỏ đã có chỗ dựa cường đại nhất.
Hắn và tỷ tỷ vô ưu vô lự, tuy cha mẹ yêu cầu nghiêm khắc, nhưng bọn họ ở sâu trong lòng đều không có một chút cảm giác gấp gáp.
Ở thế giới Hạ tộc, thế giới Hồng Thạch sơn trải qua năm tháng nhàn nhã, phụ thân ở thần giới thâm uyên nhấc lên cơn sóng gió động trời, thực lực địa vị không ngừng kéo lên...
Tuy kế thừa tư chất ưu tú của cha mẹ, có tài nguyên tốt nhất, thậm chí cha mẹ tự mình dạy, nhưng hắn vẫn kẹt ở Thần cấp cực hạn, vẫn là cảm tình suy sụp khiến hắn xảy ra lột xác mới bước vào Giới Thần cảnh.
Sau tốc độ tu hành của hắn lại lần nữa giảm xuống...
Phụ thân thành tam tổ mới! Thậm chí trở thành Chúa Tể, thực lực địa vị cao, gần với Huyết Nhận Thần Đế. Ngay cả Huyết Nhận Thần Đế cũng là sư tổ của Đông Bá Ngọc hắn! Có điều kiện vô cùng tốt, thậm chí có cơ hội tiến vào trong ‘Ma Sơn vũ trụ’ tu hành, tam điện hạ Giao Vân Lưu địa vị cực cao của Ma Sơn vũ trụ cũng nể mặt phụ thân toàn lực bồi dưỡng hắn.
Mấy chục ức năm, nhưng hắn vẫn kẹt ở cảnh giới Giới Thần tứ trọng thiên.
Phụ thân ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ vốn tiền đồ vô hạn, là một người tu hành yêu nghiệt nhất trong toàn bộ vũ trụ, tốc độ tu hành so với bọn Huyết Nhận Thần Đế còn nhanh hơn nhiều, vũ trụ này cách một kỷ nguyên này chấm dứt còn có thời gian rất dài. Chỉ cần từng bước tu luyện, đợi một kỷ nguyên này chấm dứt, lấy tư chất của phụ thân... Bước vào cái gọi là Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh cũng không phải việc khó, chờ tới thánh địa Thái Hư thiên cung, chỉ sợ còn có thể lại tăng lên tiếp, tin tưởng có nắm chắc rất lớn trở thành một vị đầu sỏ Hỗn Độn cảnh.
Nhưng!
Vì hắn, vì mẫu thân Dư Tĩnh Thu, phụ thân Đông Bá Tuyết Ưng không thể dễ dàng tha thứ thời gian trôi qua nhìn người thân cách linh hồn tán loạn càng ngày càng gần, lựa chọn rời khỏi vũ trụ, tiến vào hỗn độn hư không mờ mịt!
Dư Tĩnh Thu không muốn!
Đông Bá Ngọc hắn cũng không muốn!
Bọn họ có thể thản nhiên đi chết, nhưng phụ thân không muốn trơ mắt nhìn mà lại bất lực, cho nên phụ thân không chút do dự không để ý nguy hiểm tiến vào trong hỗn độn hư không, bước lên hành trình hướng tới thánh giới xa xôi.
Con đường này dài cỡ nào, phụ thân có thể đến thánh giới không?
Đến thánh giới rồi, thánh giới nghe nói so với trong vũ trụ cường đại hơn ức vạn lần, cường giả vô số, nguy cơ vô số, phụ thân đang chém giết tranh đấu vì Đông Bá Ngọc hắn và mẫu thân Dư Tĩnh Thu, có thể luôn luôn an toàn không?
Hắn sợ!
Sợ phụ thân chết!
Sợ phụ thân chết ở trên đường hỗn độn hư không, sợ chết ở trong thánh giới, có rất nhiều khả năng, tất cả cái này đều khiến Đông Bá Ngọc sợ!
Lúc phụ thân còn che gió chắn mưa cho hắn, hắn từ trước tới giờ chưa từng có cảm giác, bởi vì hắn bắt đầu từ khi sinh ra đã quen, phụ thân là nguy nga sừng sững như vậy. Nhưng hiện tại phụ thân rời khỏi vũ trụ bước vào hành trình tràn ngập nguy cơ, hắn rất sợ, cũng rất hối hận, hối hận mình vì sao chưa siêu thoát.
Vì thế...
Hắn trở nên càng thêm điên cuồng tu hành, hắn không muốn khiến phụ thân thất vọng.
"Soạt "
Trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.
Một bóng người trôi nổi ở trong đó chính là Đông Bá Ngọc, nay ở dưới sự trợ giúp của thiên địa quy tắc, một bóng người đó trực tiếp lao vút lên trên, mặc dù có nước sông kéo lại không thể kéo được, chỉ tung lên một ít bọt sóng, Đông Bá Ngọc liền bay ra, rời khỏi dòng sông thời gian.
"Con siêu thoát rồi, phụ thân." Đông Bá Ngọc đứng ở trên vẫn thạch lặng lẽ nói.
...
Đông Bá đế quân phủ.
Đông Bá Ngọc gặp được mẫu thân Dư Tĩnh Thu.
"Ngọc Nhi." Dư Tĩnh Thu nhìn con mình, lộ ra sắc mặt vui mừng. Nàng liếc một cái đã nhìn ra, phụ thân nàng Ma Tuyết quốc chủ khát cầu, bản thân nàng thậm chí cũng chuyển thế rồi vẫn khát cầu... Siêu thoát! Nay con trai Đông Bá Ngọc đã làm được.
"Mẫu thân." Đông Bá Ngọc thoáng lộ ra một nụ cười, sau đó nụ cười liền tiêu tán.
Trong lòng hắn quả thực không có quá nhiều vui sướng.
Bởi vì một khắc này, hắn càng muốn để phụ thân biết!
"Tốt tốt." Trên mặt Dư Tĩnh Thu tràn đầy nét vui mừng. Năm tháng nàng tu hành so với con trai còn dài hơn, đối với siêu thoát thậm chí cũng sắp tuyệt vọng rồi, nhưng nhìn thấy con trai siêu thoát, nàng vẫn tràn ngập vô tận vui sướng, "Quá tốt rồi, nếu phụ thân con biết, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ."
"Nhưng phụ thân không ở đây." Đông Bá Ngọc nói.
Dư Tĩnh Thu hơi sửng sốt, nàng cảm giác được cảm xúc của con trai, nàng cũng ngẩng đầu nhìn tinh không phía trên Đông Bá đế quân phủ.
Ở ngoài tinh không, ở ngoài vũ trụ, trượng phu mình hiện tại ở đâu?
Hắn có khỏe không?
"Không biết phụ thân hiện tại ở nơi nào, hiện tại sống thế nào." Đông Bá Ngọc thấp giọng nói.
Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ trắng ngẩng đầu nhìn Tinh Thần tháp nguy nga cao ngất, Tinh Thần tháp phát ra uy áp vô biên, tràn ngập bát phương.
Đông Bá Tuyết Ưng cất bước tiến vào không gian thông đạo trong cửa vào Tinh Thần tháp.
Không gian gấp khúc vặn vẹo.
Một lần này Đông Bá Tuyết Ưng ở lúc phi hành, trình độ vặn vẹo của không gian thông đạo này càng sâu hơn, làm lúc Đông Bá Tuyết Ưng bay ra, là nhìn thấy một thế giới sa mạc mênh mông, đây là Tinh Thần tháp tầng thứ ba.
"Ào ào ào " sâu trong đại địa sa mạc có ánh sáng màu xám mênh mông không ngừng trào ra, ngưng tụ ra từng cái bóng người, đảo mắt đã ước chừng trên trăm sinh vật áo giáp màu xám đứng ở nơi đó. Bọn họ có một số khôi ngô, có một số gầy gò, có một số thậm chí là sáu tay, ngay cả binh khí cũng chia làm loại khác nhau. Nhưng điểm giống nhau là đều mặc áo giáp màu xám, trên giáp vai của bọn họ đều được khảm một cái sừng cong.
← Ch. 1096 | Ch. 1098 → |