Vay nóng Tinvay

Truyện:Tuyết Ưng Lĩnh Chủ - Chương 1745

Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Trọn bộ 1896 chương
Chương 1745: Đồ Đệ cùng sư phụ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1896)

Siêu sale Lazada


"Thanh Âm, thành chủ cũng triệu ngươi đi?" Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy vẻ mặt của đồ đệ, liền cười nói.

"Vâng." Ngự Phong Thanh Âm gật đầu.

"Vậy thì cùng đi." Đông Bá Tuyết Ưng nói, lập tức nhìn về phía nữ nhạc công Lãnh Tâm ở bên, "Lãnh cô nương, ta cùng Thanh Âm còn có chút việc, ngươi tạm trở về đi."

Nữ nhạc công Lãnh Tâm lập tức cáo lui rời đi.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng mang theo Ngự Phong Thanh Âm hướng tới thành chủ phủ.

******

Thành chủ phủ, cũng đó là chỗ gia tộc Ngự Phong thị, diện tích rất rộng.

Trong chủ điện.

Giờ phút này đã tụ tập đám đông cường giả, có con em bản thân gia tộc Ngự Phong thị, cũng có một số cường giả như Bức Sơn chủ, Gian Ẩn Thần Quân, Đông Bá Tuyết Ưng. Nơi này tuyệt đại đa số đều là Thần Quân trung kỳ trở lên (bao gồm Thần Quân trung kỳ). Như Ngự Phong Thanh Âm thực lực yếu bực này vẫn là rất hiếm thấy, nàng cũng bởi vì là con gái thành chủ tôn quý, mới có tư cách ở đây.

"Phi Tuyết huynh, ngươi nói thành chủ này đột nhiên triệu tập nhiều người như vậy làm gì? Trong toàn bộ thành hầu như toàn bộ cao thủ đều triệu tập đủ." Bức Sơn chủ đi tới, cái đầu hình tam giác quả thực xấu xí, nhưng vẻ mặt lại rất nhiệt tình.

"Ai biết được." Đông Bá Tuyết Ưng trái lại không để ý, hắn ở Tuấn Sơn thành chủ yếu là vì ẩn cư tu luyện.

"Tuấn Sơn thành đã rất lâu rất lâu không triệu tập nhiều cường giả như vậy, ta thấy có chút không ổn." Bức Sơn chủ nói, không những hắn, ở đây có rất nhiều cường giả đều hốt hoảng trong lòng.

Đột nhiên triệu tập, lại chưa nói nguyên nhân, mọi người đều mơ hồ có điều phỏng đoán.

"Đến rồi."

"Thành chủ đến rồi."

Trong sảnh cung điện an tĩnh lại, nam tử trung niên tóc xám trắng tang thương ‘Ngự Phong Tuấn Sơn’ từ cửa hông sảnh cung điện đi ra, Đồng quản gia đi theo bên cạnh.

Vị Ngự Phong Tuấn Sơn này chấn hưng Ngự Phong thị, bản thân có thể tu hành đến cảnh giới Thần Đế, thậm chí mở một phương thế lực, quả thật là nhân vật kiêu hùng. Chỉ là nay Ngự Phong Tuấn Sơn mặt trầm như nước, tới trước ngai báu chủ vị trực tiếp đứng, chưa ngồi xuống, hắn nhìn phía dưới, mở miệng nói: "Ta biết các vị đều đang phán đoán, ta đột nhiên triệu tập mọi người là vì sao!"

Mọi người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Phong Tuấn Sơn.

"Có cường địch đang đánh về phía Tuấn Sơn thành ta." Ngự Phong Tuấn Sơn nhìn về phía dưới, "Nhắm chừng sau nửa canh giờ sẽ đến."

"Cái gì?"

"Cường địch?"

"Nửa canh giờ?"

Nhất thời trong sảnh cung điện một mảng bối rối, tin tức này đến quá đột nhiên.

"Thành chủ, cường địch nào? Vì sao tấn công Tuấn Sơn thành ta?" Phía dưới bắt đầu xôn xao.

Ngự Phong Tuấn Sơn khẽ nhíu mày nhẹ giọng hừ lạnh một tiếng, sảnh cung điện lập tức an tĩnh lại.

"Kẻ địch thực lực rất mạnh, hơn nữa có thù lớn với Ngự Phong thị, ta căn bản không thể hóa giải." Ngự Phong Tuấn Sơn nhìn phía dưới, cười lạnh nói, "Ta biết các vị đang nghĩ, có thù oán với Ngự Phong thị. Lại không phải có thù oán với các vị? Đúng không?"

Phía dưới, rất nhiều cường giả đều khẽ biến sắc.

"Ngự Phong Tuấn Sơn ta nắm giữ Tuấn Sơn thành đến nay, đối đãi các vị không tệ, nay gặp phải nguy cảnh, cũng mời các vị có thể cống hiến một phần lực lượng." Ngự Phong Tuấn Sơn mở miệng nói, ngoài miệng nói là ‘mời’, nhưng mỗi người ở đây đều cảm giác được loại ý chí bá đạo kia của Ngự Phong Tuấn Sơn! Hiển nhiên ở đây phải đáp ứng, nếu không toàn bộ phủ đệ gia tộc Ngự Phong thị tầng tầng pháp trận đều là Ngự Phong thị khống chế.

Ngự Phong thị vốn cường đại, lại khống chế pháp trận.

Bọn họ làm sao dám phản kháng?

"Chúng ta tự nhiên dốc sức."

"Thành chủ, chúng ta nhận ân của Ngự Phong thị, nay tự nhiên sẽ không lui." Nhất thời liên tiếp có cường giả chủ động mở miệng, có thể sống tới bây giờ đều không ngốc, đều biết lúc này muốn đi cũng không đi nổi.

"Ừm." Ngự Phong Tuấn Sơn gật đầu, "Cứ yên tâm, đến lúc đó kẻ địch nguy hiểm nhất, ta sẽ tự mình ứng đối. Còn có các cường giả Ngự Phong thị ta cũng sẽ đi ứng đối. Các ngươi lại có lực lượng toàn bộ pháp trận thêm vào, kẻ địch đối mặt cũng không mạnh tới đâu."

Mọi người ở đây, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, mọi người không thể chọn.

Đông Bá Tuyết Ưng ở trong đám người yên lặng nghe.

Cường địch?

Khiến Ngự Phong Tuấn Sơn cưỡng bức các cao thủ trong thành, xem ra kẻ địch uy hiếp rất lớn.

Ngự Phong Thanh Âm đứng ở bên cạnh hắn do dự chút, lặng yên đưa tin cho Đông Bá Tuyết Ưng: "Sư phụ, kẻ địch phi thường cường đại, Ngự Phong thị chúng ta không ngăn được, sư phụ người đợi lát nữa chạy xa một chút, thu mình chút, tìm được cơ hội thì mau mau thoát đi. Không cần cùng chết với Ngự Phong thị con." Đám người Ngự Phong Thanh Âm sớm đã bị nghiêm lệnh, cấm truyền tin tức ra ngoài.

"Không ngăn được?" Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía đồ đệ của mình.

Ngự Phong Thanh Âm hướng hắn khẽ gật đầu, đồng thời đưa tin: "Sư phụ, đây là kiếp nạn của Ngự Phong thị con, có thể ở trước đại kiếp nạn quen biết sư phụ, là may mắn của Thanh Âm. Chỉ là kiếp nạn lần này quá nguy hiểm, sư phụ đừng xen vào quá sâu, vô dụng. Kẻ địch quá mạnh, so với Ngự Phong thị con cường đại hơn rất nhiều."

Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được đồ đệ vội vàng, cùng với quan tâm đối với mình.

Đám người Thanh Âm đều đã làm sẵn chuẩn bị chết trận? Đồ đệ ngốc này!

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Ngự Phong Thanh Âm, cười cười, truyền âm nói: "Yên tâm, sư phụ cũng không làm chuyện không có nắm chắc."

Ngự Phong Thanh Âm vừa nghe, lại yên tâm, lại vì sư phụ không để ý đồ đệ của hắn sống chết mà hơi có chút mất mát.

Trong sảnh cung điện đang hơi xôn xao, Ngự Phong Tuấn Sơn thì ngồi ở trên bảo tòa chủ vị, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Hắn lựa chọn lưu lại, đã làm tốt chuẩn bị chiến tử!

Ngự Phong thị sinh sản năm tháng dài lâu, tộc nhân cũng rất nhiều, trong đó một số người trẻ tuổi hoặc là thực lực yếu kém, được Ngự Phong Tuấn Sơn cho rằng một tia đáng giá bồi dưỡng, đều ở trong hơn tám trăm vạn năm quá khứ, đã sớm đưa đi các tòa thành trì. Hắn càng nghiêm lệnh bảo các tộc nhân rời khỏi ngủ đông, không được lấy danh nghĩa ‘Ngự Phong thị’ hành tẩu bên ngoài.

"Hừ, Ngự Phong thị ta nhiều tộc nhân như vậy, Ma Tâm hội ngươi lại nhận ra được bao nhiêu? Cho dù có thể điều tra ra danh sách đại đa số! Nhưng cao thủ Ma Tâm hội có thể tìm tung tổng cộng mới mấy người? Muốn đi từng tòa thành, từng chỗ tìm kiếm?"

"Ngự Phong thị ta không tiếc trả giá bố trí rất nhiều pháp trận, mượn dùng địa lợi, liều mạng với ngươi."

"Muốn diệt Ngự Phong thị ta, xem ngươi phải chết bao nhiêu cao thủ." Ngự Phong Tuấn Sơn giờ phút này sát ý đang sôi trào, hắn chỉ muốn ở trước khi tử vong cố gắng giết địch nhiều!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1896)