← Ch.1775 | Ch.1777 → |
Hắn đạt được thi hài hồn nguyên sinh mệnh hư không nhất mạch, lực hấp dẫn của thế giới này đối với hắn đã rất thấp, nhiều nhất ở trước khi đi, đi tỷ thí một phen với thần giới đệ nhất ‘Vân Phượng thành chủ’! Còn có điển tịch tu hành của vị phi thăng giả mạnh nhất Hư không đạo kia, đến lúc đó nghĩ cách đi giao dịch một phen. Xử lý xong, liền có thể rời khỏi.
Ở thế giới này...
Đông Bá Tuyết Ưng để ý duy nhất chính là nữ đồ đệ này, dù sao cũng là bái mình làm thầy, tận lực an bài tốt tất cả, hắn cũng đoán được nữ đồ đệ hẳn là đem một số bảo vật cho huynh trưởng nàng ‘Ngự Phong Lôi’ dùng. Bởi vì lúc ấy trong bảo vật mình cho, còn có một số có tác dụng lớn đối với Thần Đế sơ kỳ.
"Cũng tốt, huynh trưởng nó mạnh chút, đối với nó cũng có lợi." Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.
Ngay tại lúc Đông Bá Tuyết Ưng vừa uống rượu, vừa hỏi tình huống tu hành của nữ đồ đệ, bỗng nhiên
"Ông "
Toàn bộ đại địa Tuấn Sơn thành giống như sóng nước nhộn nhạo.
Trong lúc nhất thời, mỗi một chỗ của toàn bộ Tuấn Sơn thành đều đang rung động ầm ầm ầm, một ít kiến trúc càng ầm ầm sập.
"Chuyện gì vyaaj?"
"Dao động này..."
Tuấn Sơn thành hoàn toàn xôn xao hẳn lên, vô số con dân thần giới mỗi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vừa rồi dao động khủng bố kia khiến toàn bộ thiên địa trong phạm vi Tuấn Sơn thành cũng đang run rẩy! Giống như bất cứ lúc nào, tất cả trong phạm vi Tuấn Sơn thành đều phải bị hủy diệt.
"Ừm?" Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày, cũng lập tức đứng dậy.
"Sư phụ, bên ngoài làm sao vậy?" Ngự Phong Thanh Âm cũng có chút kinh hoảng.
"Đừng lo." Đông Bá Tuyết Ưng nói, mang theo đồ đệ đi ra khỏi phòng, đứng ở trên hành lang nhìn bầu trời xa xa, liếc một cái đã thấy được giữa không trung xa xa đang có một bóng người tản ra khí tức màu máu, nhìn lướt qua, sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng liền hơi thay đổi.
"Là hắn? Thần Đế bảng hạng chín Ma Ảnh tông chủ? Hắn đến Tuấn Sơn thành làm gì?" Đông Bá Tuyết Ưng vừa giật mình vừa nghi hoặc.
Mình làm một người từ ngoài đến buông xuống một thế giới này, thật sự có thù hận có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ma Ảnh tông chủ này và mình, hẳn là không có bất cứ sự liên quan nào mới đúng!
Như vậy...
Ma Ảnh tông chủ, vì sao đến Tuấn Sơn thành? Hơn nữa rõ ràng lai giả bất thiện!
...
Giờ khắc này.
Ma Ảnh tông chủ đứng ở trên không Tuấn Sơn thành, phát ra khí tức vô hình làm cả thiên địa đều đang run rẩy, khắp nơi toàn bộ Tuấn Sơn thành bên dưới đều đang chấn động, rất nhiều kiến trúc của toàn bộ Tuấn Sơn thành liên tiếp sụp đổ, một số kiến trúc có pháp trận ổn định còn có thể đối kháng được. Rất nhiều con dân thần giới sắc mặt trắng bệch, bởi vì khí tức phát ra kia mang đến cảm giác áp bách, làm trong lòng bọn họ hoảng sợ vạn phần.
Thần Đế viên mãn! Cái này đại biểu cho sinh mệnh cấp độ mạnh nhất trong thần giới, dưới một ý niệm của bọn họ, liền có thể khiến phạm vi trăm vạn dặm hóa thành phế tích! Các con dân Tuấn Sơn thành ai lại không sợ hãi?
"Là Ma Ảnh tông chủ."
"Ma Ảnh tông chủ."
Áo choàng màu máu thật lớn, toàn thân màng da màu đỏ sậm, cái sừng duy nhất kia giống như muốn đâm thủng bầu trời, con mắt màu máu quan sát bên dưới. Hình tượng Ma Ảnh tông chủ, ở trong toàn bộ cấp số Thần Đế viên mãn cũng là một vị rất độc đáo.
Rất nhiều cường giả trong Tuấn Sơn thành đều nhận ra thân phận người tới.
Bởi vì nhận ra, mới sợ hãi bất an!
Hạng chín Thần Đế bảng?
Loại cường giả cấp độ này... Trong lịch sử cũng chưa bao giờ tới Tuấn Sơn thành.
"Hắn sao lại đến Tuấn Sơn thành?" Trong lòng ‘Hình lâu chủ’ Thiên Tâm lâu Tuấn Sơn thành bất an, vội đưa tin bẩm lên.
Vù! Vù!
Hai cái bóng người từ phủ đệ Ngự Phong thị bay ra, chính là hóa thân của Ngự Phong Tuấn Sơn, Ngự Phong Lôi, hai người bọn họ cũng không quá bảo an, bởi vì Ma Ảnh tông chủ tiếng tăm lan xa, hung uy đe dọa hai người bọn họ, bọn họ cũng không dám chân thân đi gặp. Chỉ sợ Ma Ảnh tông chủ lật tay một cái diệt chân thân hai người bọn họ.
"Ma Ảnh tông chủ đến Tuấn Sơn thành ta, là vinh hạnh của Tuấn Sơn thành ta." Ngự Phong Tuấn Sơn cung kính hành lễ, "Tại hạ thành chủ Tuấn Sơn thành, không biết Ma Ảnh tông chủ đến Tuấn Sơn thành có việc gì, phàm là có việc phân phó đến Ngự Phong thị ta, Ngự Phong thị ta nhất định dốc hết toàn lực."
"Đến nơi này của các ngươi, đương nhiên có việc."
Khóe miệng Ma Ảnh tông chủ hơi nhếch lên, ánh mắt đảo qua toàn bộ Tuấn Sơn thành, sau đó liền dừng ở trên một chỗ hành lang trong Phi Tuyết phủ xa xa, trên người thanh niên áo trắng sóng vai đứng với Ngự Phong Thanh Âm.
Giờ khắc này.
Toàn bộ Tuấn Sơn thành cũng một mảng yên tĩnh, dù là những đứa trẻ ở dưới linh hồn uy áp này cũng không dám khóc, vô số con dân thần giới cũng ngẩng đầu nhìn ‘Ma Ảnh tông chủ’ phát ra khí tức màu máu ngập trời trên bầu trời.
"Phi Tuyết Thần Đế, mau đi ra nhận lấy cái chết!" Ma Ảnh tông chủ mở miệng nói, thanh âm hắn ầm ầm giống như sấm sét, nổ vang ở mỗi một chỗ của toàn bộ thành trì, một số con dân thần giới thực lực yếu đều kìm lòng không được bịt tai ngã xuống đất, thậm chí rất nhiều người lỗ tai cũng có vết máu chảy ra.
"Phi Tuyết Thần Đế?" Ngự Phong Tuấn Sơn, Ngự Phong Lôi ở bên còn cung kính nghe mệnh lệnh đều biến sắc.
Tai họa rồi!
Ai chẳng biết Ngự Phong thị hắn và ‘Phi Tuyết Thần Đế’ buộc cùng một chỗ? Lúc trước Phi Tuyết Thần Đế đứng ra, vì Ngự Phong thị hắn giải quyết đại địch đám chủ nhân Ma Tâm hội. Hơn nữa Ngự Phong thị tam tiểu thư ‘Ngự Phong Thanh Âm’ càng bái ở môn hạ Phi Tuyết Thần Đế, Phi Tuyết Thần Đế cũng một mực ẩn cư ở Tuấn Sơn thành. Các phương thế lực toàn bộ thần giới, sợ đều là đem Ngự Phong thị và Phi Tuyết Thần Đế coi là cùng phương thế lực.
"Sẽ liên lụy Ngự Phong thị chúng ta hay không?" Ngự Phong Tuấn Sơn, Ngự Phong Lôi đều rất bất an.
"Ma Ảnh tông chủ đến Tuấn Sơn thành, thế mà lại muốn đối phó Phi Tuyết Thần Đế?"
"Bảo Phi Tuyết Thần Đế đi chịu chết?"
Các cường giả trong Tuấn Sơn thành đều nín thở.
Mà Ma Ảnh tông chủ vẫn quan sát phía dưới, nhìn chằm chằm bóng người thanh niên áo trắng trên hành lang Phi Tuyết phủ kia.
"Sư phụ, sư phụ, chuyện gì vậy, này, hắn sao mà..." Ngự Phong Thanh Âm hoảng hốt, "Làm sao bây giờ, có phải nghĩ cách chạy trốn hay không?"
Nhiều năm như vậy, nàng có thể cảm giác được sư phụ đối đãi nàng là thật sự tốt, nhiều bảo vật như vậy đều tất cả đều cho nàng, nàng cũng đem sư phụ coi là người thân quan tâm nhất, mà nay kẻ địch chính là cường giả cấp Thần Đế viên mãn đó! Thần Đế bảng hạng chín! Đó là tồn tại khủng bố toàn bộ thần giới cũng đứng ở đỉnh cao nhất, Ngự Phong Thanh Âm có thể nào không sợ?
Nàng sợ, sợ sư phụ chết!
← Ch. 1775 | Ch. 1777 → |