← Ch.017 | Ch.019 → |
- Hô hô...Rốt cục đã chịu dừng rồi sao...
Minh Diệu thở hổn hển phủi chiếc áo khoác ngoài bám đầy bụi, trên mặt đường nhựa đầy dấu vết nám đen nói rõ vừa rồi cô bé kia công kích điên cuồng đến cỡ nào.
Minh Diệu đi tới gần cô bé đã thoát lực đến mức cơ hồ đã sắp té xỉu.
- Mày...không được qua đây...quái vật...hô...hô...
Cô bé muốn đứng dậy, nhưng thân thể bởi vì quá mệt nhọc nên không tự chủ được run rẩy lên.
- Được rồi được rồi, quái vật thúc thúc lập tức sẽ không thấy tăm hơi nữa đâu.
Minh Diệu lấy một trương phù trong túi quần:
- Bây giờ tới lượt tôi điện cô đây, vừa rồi cô điện tôi có phải rất đã ghiền hay không a...
Ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải Minh Diệu quấn quanh dòng điện quang, bất chợt đánh ra tia lửa.
- Anh làm nhẹ một chút, người ta là thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, dùng quá sức sẽ đốt trọi hết đầu tóc, vậy thì hết đẹp rồi.
Hoài Tố ở một bên nhắc nhở Minh Diệu.
- An tâm đi, tôi là người rất biết thương hương tiếc ngọc.
Minh Diệu chậm rãi đưa ngón tay về phía trán của thiếu nữ đã mềm liệt trên mặt đất.
- A...
Sau một trận điện quang, thiếu nữ cảm giác trong não đau đớn giống như bị kim châm, ngất xỉu.
- Uy, biện pháp này của anh dùng được không, vì sao nàng lại ngất xỉu chứ?
Hoài Tố nhìn thấy thiếu nữ hôn mê bất tỉnh, không khỏi có chút lo lắng biện pháp của Minh Diệu sử dụng được hay không.
- Yên tâm đi, bây giờ trong bệnh viện tâm thần cũng luôn dùng biện pháp như thế. Dùng điện giật não bộ, ảo giác bệnh tâm thần sẽ biến mất. Tôi học được từ chỗ Dương giáo sư thôi!
Minh Diệu đỡ thiếu nữ từ mặt đất ngồi lên:
- Bây giờ chỉ cần đợi nàng đem oán khí trong cơ thể phát ra thì sẽ tỉnh lại.
Minh Diệu truyền một tia linh lực cho thiếu nữ, trợ giúp nàng thoát khỏi trạng thái thoát lực sau khi dùng hết linh lực.
- Ân...đây là đâu...anh là ai...là anh đã cứu tôi sao?
Thiếu nữ từ từ mở mắt, tựa hồ đã thoát khỏi ảo giác khốn nhiễu.
- Đúng vậy đúng vậy, tôi vừa mới cứu cô. Tôi là một thúc thúc rất có lòng tốt, mau cảm tạ tôi đi.
Minh Diệu nhìn thấy thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp liền có chút đắc ý vênh váo.
- A, quái vật kia đâu rồi? Tôi dùng thật nhiều biện pháp cũng không thể thắng được hắn.
Thiếu nữ nhảy lên trên mặt đất, khôi phục thật khỏe khoắn, Minh Diệu không khỏi than thở.
- Cô nói quái vật kia chính là tôi đó, cô dùng Nhất Tự Chân Ngôn Lôi Quyết đánh tôi thật lâu, cô xem, sau lưng tôi sắp sửa nát hết rồi nè!
Minh Diệu thật ủy khuất xoay người đem áo khoác ngoài bị điện cháy đen cho thiếu nữ xem như muốn kiếm chút lòng đồng tình.
- A, tại sao lại như vậy?
Thiếu nữ nhìn thấy phía sau lưng Minh Diệu cùng mặt đất nám đen vô cùng giật mình.
- Cô ở bên trong vùng sương mù thời gian quá dài, cho nên bị xuất hiện ảo giác. Nhưng cô chỉ là một cô bé lại biết Nhất Tự Chân Ngôn Lôi Quyết làm tôi thật sự giật mình không nhẹ, nhưng vì sao linh lực của cô lại yếu đến như vậy?
Minh Diệu rất kỳ quái, không biết sư phụ của cô gái nhỏ này là ai.
- A, đó là tôi học được từ một quyển sách cổ...Linh lực của tôi không được mạnh lắm.
Thiếu nữ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:
- Mấy người bạn của tôi đâu rồi, anh có thấy họ không?
- Bạn? Không có đi? Tôi chỉ nhìn thấy một mình cô từ bên trong sương mù đi ra.
Minh Diệu đột nhiên bị nàng đặt câu hỏi có chút khó hiểu:
- Tôi tên là Minh Diệu, là một thám tử tư, nhưng cũng có được chút năng lực, có phiền toái gì cứ nói với tôi, nói không chừng tôi có thể giúp được cô.
Minh Diệu vươn tay.
Thiếu nữ đưa tay bắt tay Minh Diệu, Minh Diệu liền cảm thấy "Thật trơn nha"...
- Gọi tôi là a Trạch được rồi, tôi cùng vài người bạn đến làng du lịch dạo chơi, kết quả trên đường về nhà đụng phải quỷ đánh tường cùng vùng sương mù kỳ quái này.
- Uhm...Tôi phát hiện đây thật ra cũng không phải quỷ đánh tường bình thường, trong vùng sương mù này có oán khí rất mạnh, có thể làm cho người bình thường sinh ra ảo giác, dù là người có linh lực nhưng cũng sẽ bất tri bất giác bị trúng chiêu, vừa rồi cô cũng bị hút quá nhiều sương mù nên mới xem tôi thành quái vật.
Minh Diệu cảm thấy ở trước mặt thanh xuân thiếu nữ nên khoe khoang một chút kiến thức uyên bác cùng lực mẫn tuệ của chính mình mới tốt.
- Không biết xấu hổ, rõ ràng là do tôi phát hiện.
Hoài Tố bay qua tới vạch trần Minh Diệu.
- A, đừng qua đây!
A Trạch nhìn thấy Hoài Tố bay qua vô cùng sợ hãi.
- A, đừng sợ, đây là Hoài Tố, là trợ thủ của tôi, mặc dù nàng là du hồn nhưng không hề có ác ý gì đâu.
Minh Diệu đem Hoài Tố giới thiệu cho a Trạch.
Vẻ mặt a Trạch đề phòng không thể tin:
- Quỷ còn phân tốt xấu sao?
- Đương nhiên rồi, cô không cảm giác được trên người của tôi không có oán khí sao?
Hoài Tố rất tức giận vì a Trạch không tín nhiệm.
- Phải...thật xin lỗi...tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là không hiểu mà thôi, tôi chỉ xem được kiến thức về Linh giới bên trong một quyển sách cổ.
A Trạch thấy Hoài Tố tức giận vội vàng giải thích.
- Được rồi, đừng tính toán chi li trong chuyện nhỏ như vậy, tuổi đã một xấp dầy còn so đo với một cô bé làm gì chứ.
Minh Diệu không lúc nào quên chuyện đả kích Hoài Tố.
- Cô làm sao ra được?
Minh Diệu quay đầu hỏi a Trạch.
- Tôi có người bạn có lực cảm ứng rất mạnh, tựa hồ nàng tìm được đường ra, tôi liền đi trước tìm kiếm, đi một lúc đã nhìn thấy anh, nhưng thật sự kỳ quái, bọn họ cũng không cùng tới sao?
A Trạch ngồi xuống ven đường, vừa rồi đánh ra lôi quang làm nàng hao phí không ít thể lực.
- Không có, chỉ có một mình cô...Kỳ quái, vì sao tôi không cảm giác được có con đường nào, theo lý mà nói lực cảm ứng của tôi cũng không thấp đâu...hay các vị lầm đi?
Minh Diệu nhắm mắt lại cảm giác một lúc cũng không hề phát hiện được điều gì dị thường.
- Kỳ quái, mặc dù linh lực của tôi không mạnh nhưng tôi rõ ràng có thể cảm nhận được độ mạnh yếu linh lực trên cơ thể mỗi người, cảm giác về người bạn của tôi không sai đâu, lực cảm ứng của nàng mạnh vô cùng. Khi chúng tôi đi ngang qua con đường ra mà nàng nói, nàng đã bảo nàng cảm giác được bên người rất lạnh.
- Rất lạnh? Không thể nào.
Minh Diệu như đinh chém sắt hủy bỏ cách nói của a Trạch.
- Nếu như người có linh cảm mạnh cảm giác được rét run, như vậy nói rõ bên cạnh có đồ vật không sạch sẽ, càng cảm thấy lạnh thì lại đứng cách thứ dơ bẩn kia càng gần, tuyệt đối sẽ không sai. Tiểu quỷ nhà tôi chính là như thế, nàng cũng rất nhạy cảm.
- A, vậy tại sao tôi lại đi ra được?
A Trạch vẫn nghi ngờ.
- Tôi cũng không biết, tôi ở bên ngoài thời gian dài như vậy, nhưng không cách nào đi vào được, tôi lại không dám ở lại bên trong sương mù thời gian quá dài, ngay cả tôi cũng không chịu được loại sương mù này.
Minh Diệu cũng bị vấn đề của a Trạch làm mù mịt khó hiểu.
- Vậy làm sao bây giờ, chị họ của tôi cùng mấy người bạn học của nàng còn đang ở bên trong đó. Không phải anh nói càng thấy lạnh thì cách thứ đồ không sạch sẽ kia càng gần sao? Bọn họ nhất định đang gặp nguy hiểm, tôi muốn đi vào cứu bọn họ!
A Trạch nói xong liền muốn vọt vào trong vùng sương mù đi cứu người, Minh Diệu vội vàng kéo nàng:
- Đừng, cô đi vào cũng vô ích thôi, ngược lại sẽ bị sương mù làm phát sinh ảo giác lần nữa.
- Vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mau nghĩ biện pháp đi!
A Trạch vô cùng gấp gáp, nàng thật sự lo lắng cho an nguy của nhóm người chị họ.
- Tôi đang suy nghĩ, không nên ầm ĩ...Chẳng lẽ chỉ có thể ra mà không thể vào sao? Hay là chỉ người nào có linh lực mới có thể từ trong đi ra ngoài...
Minh Diệu lâm vào trầm tư.
- Nếu như có linh lực mới có thể từ bên trong ra tới, Diệp Tiểu Manh cũng sẽ ra tới đi, linh lực của nàng mạnh hơn tôi thật nhiều đó!
A Trạch ở một bên nói.
- Đúng vậy...Cái gì, cô nói Tiểu Manh đang ở bên trong?
Minh Diệu đột nhiên nghe được tên của Diệp Tiểu Manh liền kinh hãi.
- Phải, hai người biết sao?
A Trạch bị phản ứng đột ngột của Minh Diệu làm hết hồn.
- Đồ đáng chết, Tiểu Manh đúng là đồ ngu ngốc, tôi đã bảo nàng đeo phù trên cổ, nhất định nàng lại nhét bậy đâu rồi.
Minh Diệu gấp đến độ xoay quanh:
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, phải nhanh nghĩ biện pháp cứu ra Tiểu Manh!
- Hay là...để cho tôi đi tìm đường đi...
Hoài Tố đề nghị:
- Tôi đã không còn là người, sẽ không bị sương mù mê hoặc.
Minh Diệu nhìn Hoài Tố:
- Cô xác định? Còn chưa biết phía sau sương mù rốt cục có thứ gì, sương mù này lại dày như vậy, nếu như dùng loại phương pháp kia sẽ thương tổn sự tu hành của cô.
- Không cần khẩn trương, tới đi, mặc dù đau một chút, suy yếu mấy ngày, chỉ cần anh chiếu cố tôi thật tốt thì chỉ cần một tuần lễ tôi sẽ khôi phục lại thôi.
Hoài Tố tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn.
- Được rồi, toàn dựa vào cô!
Minh Diệu lấy chiếc nhẫn ngọc ra, dùng một trương phù gói kỹ lại đặt xuống mặt đất:
- Nếu có gì không đúng tôi lập tức gọi cô trở về, tự mình phải ngàn vạn lần cẩn thận!
- Đừng nên dài dòng nữa đi, tôi thật vất vả mới hạ được quyết tâm, cẩn thận tôi đổi ý bây giờ!
Hoài Tố cắn môi, xem ra đang rất giãy dụa.
- Được rồi...chuẩn bị xong chưa, tôi muốn bắt đầu...
Minh Diệu nhìn Hoài Tố, có chút không đành lòng.
- Động thủ đi, động tác nhanh gọn một chút.
Minh Diệu cắn vỡ đầu ngón tay áp út tay trái, từ ngón tay nhỏ giọt máu lên trên nhẫn ngọc, trương phù màu vàng trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, tựa hồ có chút khói xanh nho nhỏ bốc lên.
- A...đau quá...tử Minh Diệu...anh phải đền cho tôi đó...
Hoài Tố cảm giác trên người mình giống như bị vô số đao nhọn cắt xé, đau đớn giống như thân thể bị xé rách làm cho nàng không khỏi kêu ra tiếng.
Qua khoảng hai phút đồng hồ, loại đau đớn làm Hoài Tố không cách nào nhịn được mới từ từ biến mất, Hoài Tố thở dốc, cảm thấy thân thể trở nên càng ngày càng hư nhược.
- Thật xin lỗi, sau khi chuyện này xong xuôi tôi sẽ mua thật nhiều quần áo cho cô được không?
Trên mặt Minh Diệu tràn đầy áy náy:
- Bây giờ trong hơn hai tiếng cô sẽ không bị nhẫn ngọc ước thúc, dò thăm tình huống phải dựa vào cô.
- Nhớ kỹ đó, nói chuyện phải giữ lời.
Thân thể có chút trong suốt của Hoài Tố tựa hồ trở nên càng thêm mơ hồ không rõ.
- Ân, cô muốn làm gì tôi cũng thỏa mãn cô.
Minh Diệu trịnh trọng gật đầu.
- Hừ, trước tiên anh đem những gì anh thiếu tôi trả hết nợ nần đi đã.
Hoài Tố nói xong đi vào bên trong vùng sương mù.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |