← Ch.055 | Ch.057 → |
Mặc dù a Trạch yêu cầu Diệp Tiểu Manh đừng đi cùng nàng, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn kiên quyết đi theo. Nàng không thể để cô bạn của mình một mình đi đánh một cuộc chiến vốn không có phần thắng, mà nàng lại thoải thoải mái mái núp ở phía hậu phương an toàn. Hai thiếu nữ đứng trên sân trường trống trải, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng ngay cửa ký túc xá cũ cách đó không xa.
Không biết a Trạch dùng phương pháp gì, nàng đi ra ngoài chỉ gọi một cuộc điện thoại, trường học liền bắt đầu hành động, tổ chức cho các sinh viên ở những tòa lầu ký túc xá gần ký túc xá cũ kỹ kia nhất cùng an bài vào đại lễ đường thật xa nơi đó, lấy danh nghĩa là tổ chức giáo dục ái quốc, nhưng Diệp Tiểu Manh biết nếu như một khi chuyện này không cách nào thu thập, trường học sẽ lập tức đem sinh viên sơ tán khỏi sân trường.
Mặc dù Diệp Tiểu Manh rất kỳ quái vì sao a Trạch lại có được lực lượng kêu gọi lớn đến như thế, nhưng hiện tại không phải thời gian hạch hỏi, trước mắt hai nàng còn có chuyện càng phiền phức hơn đang chờ được giải quyết. Mặc dù không biết làm cách nào mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được con quái vật kia, nhưng cần phải kéo thời gian càng dài càng tốt. Lê bàn tử đã gọi điện thoại nói hắn đã tìm được nhân sĩ chuyên nghiệp đến giúp giải quyết chuyện này, nhưng người được xem là chuyên nghiệp nhân sĩ muốn chạy tới thành phố này cũng cần phải có thời gian.
- A Trạch, xác định phải làm sao?
Mặc dù Diệp Tiểu Manh đã bày ra khí thế đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.
- Chỉ có thể làm như vậy!
A Trạch thở dài một hơi:
- Phần lớn sinh viên đều là người bên ngoài, an bài chỗ ở khác cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa vì không muốn làm cho họ bị khủng hoảng, cho nên căn bản không thể trực tiếp đem sinh viên sơ tán ra ngoài. Bây giờ chỉ cầu mong có thể kéo dài thêm được một phút đồng hồ thì được một phút, xem như tranh thủ thêm thời gian cho người an bài sơ tán.
Ánh trăng đang dần dần thăng lên trời cao, bởi vì sinh viên ở gần bên đều đã được an bài đến đại lễ đường, cho nên bốn phía khắp nơi đều tối đen, chỉ có ánh trăng cùng vài đèn đường nơi xa chiếu sáng.
Diệp Tiểu Manh không ngừng hít sâu, không biết do tại sao, trong lòng Diệp Tiểu Manh cũng không quá sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, một loại hưng phấn thật khó hiểu, còn có chút tao động.
Di động của Diệp Tiểu Manh vang lên, là Lê bàn tử dùng điện thoại của Minh Diệu gọi tới.
- Nghe, một chút nữa tôi có phái một ít đồ vật đi qua hỗ trợ, chỉ cầu có thể kéo dài thêm một ít thời gian, cho nên lát nữa bất kể cô nhìn thấy cái gì cũng đừng nên sợ hãi, bọn họ không có ác ý.
- Một ít đồ vật? Là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh không hiểu lời của Lê bàn tử.
- Hô...
Lê bàn tử thở dài một hơi, thuận tiện sửa sang lại một chút ý nghĩ:
- Minh Diệu đã nói với tôi, cô rất sợ quỷ, nhưng tôi có thể phái người đi giúp cô cũng chỉ có quỷ, cho nên nếu như cô sợ thì không bằng nên tìm một chỗ trốn đi.
- Tôi không thể bỏ lại bạn của tôi một mình ở nơi này, tôi muốn ở cùng nàng.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Bất kể như thế nào cũng phải cảm ơn anh!
- Hy vọng có thể trì hoãn được tới lúc người đàn ông kia đến!
Giọng nói của Lê bàn tử cũng rất bất đắc dĩ:
- Nếu như bị Minh Diệu biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ giết chết tôi!
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lê bàn tử đầy vẻ u sầu, lần này Diệp Tiểu Manh gặp phải chuyện kia cũng khiến cho hắn vô cùng nhức đầu, nhưng bởi nguyên nhân thân thể hắn bất tiện, căn bản không thể đi hỗ trợ, chỉ đành phái ra tiểu quỷ mà hắn nuôi dưỡng.
- Tôi cũng muốn đi, cô bé này chính là sinh mạng của Minh Diệu!
Hoài Tố nói:
- Tôi đã khôi phục khá hơn rồi!
Lê bàn tử lắc đầu:
- Cô mới vừa khôi phục thôi, tôi không thể để cô mạo hiểm rời khỏi nhẫn ngọc.
Hoài Tố thở dài một hơi, nhìn năm tiểu quỷ hóa thành năm đạo lưu quang bay lên bầu trời đêm.
- Minh Diệu, anh nuôi ngụy la lỵ này thật đúng là người không làm cho người ta bớt lo chút nào a!
Lê bàn tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt cách đó không xa.
...
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên cơ thể hai người, A Trạch có chút bất an, hôm nay bộ dạng của Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái. Diệp Tiểu Manh đem lời của Lê bàn tử nói cho nàng nghe, nếu đặt ở bình thường, Diệp Tiểu Manh vô luận là muốn đứng lại nơi này làm trì hoãn con quái vật kia nhưng nếu nghe được tin có quỷ sắp tới, cũng sẽ sợ hãi tới mức núp sau lưng a Trạch mà lạnh run, bộ dạng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh. Nhưng nhìn hôm nay nhìn qua thấy Diệp Tiểu Manh không có vẻ sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn có chút mong đợi.
- Tiểu Manh, cô không sợ sao?
A Trạch không nhịn được hỏi một câu.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Không biết tại sao, mặc dù có chút sợ hãi nhưng lại càng thêm hưng phấn, có lẽ rốt cục tôi cũng có thể dũng cảm đối mặt những thứ dơ bẩn này đi.
- Người được gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp là ai cô biết không?
A Trạch hỏi.
- Không biết!
Lê bàn tử cũng không nói rõ ràng với Diệp Tiểu Manh, chỉ khi nhắc tới nhân sĩ chuyên nghiệp kia thì dùng khẩu khí có chút bất đắc dĩ:
- Bạn của Minh Diệu nói là một người đàn ông, hơn nữa còn có chút bệnh thần kinh, sẽ nhanh chóng chạy tới, chúng ta chỉ cần cố gắng dây dưa quái vật trước khi hắn kịp chạy tới là được.
A Trạch gật đầu, có hi vọng so sánh với không còn hi vọng vẫn tốt hơn.
Một mảnh mây đen che phủ ánh trăng, hai người hơi có chút thở phào nhẹ nhõm, không có ánh trăng phát sáng, quái vật kia hẳn không đi ra ký túc xá cũ.
- Tại sao cô nhất định cùng đi theo tới?
A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh:
- Một hồi tôi sợ không bảo vệ được cho cô.
- Yên tâm đi, tôi sẽ núp ở chỗ an toàn. Tôi không muốn để một mình cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Mặc dù tôi không thể giúp cô được gì, nhưng tôi muốn cho cô biết ở bên cạnh cô có một người bạn thân luôn ủng hộ cho cô!
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm lấy a Trạch.
- Rống...
Một tiếng gầm thét xé rách không gian yên lặng, A Trạch liền khởi lên tinh thần hoàn toàn.
Ngay khi ánh trăng chiếu rọi xuống đại địa, hai người theo ánh trăng nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng ngay cửa ký túc xá cũ không xa, nụ cười dữ tợn khiến Diệp Tiểu Manh không cách nào lãng quên.
- Trốn đi đi, nó lập tức sẽ đi ra!
A Trạch bắt đầu ngưng kết linh lực.
Cửa ký túc xá bị đánh vỡ, vụn gỗ văng khắp nơi, nhân viên quản lý quái vật kéo theo một cây rìu đi ra khỏi cửa, trên tay còn lại cầm thanh khai sơn đao khổng lồ. A Trạch huy băng kiếm nghênh đón, ban đầu muốn thử dò xét xem con quái vật kia rốt cục đã cường đại đến tình trạng gì.
Không có bất kỳ ngăn cản, A Trạch đem băng kiếm cắm xuyên vào thân thể con quái vật kia một đoạn. Một cảm giác trúc trắc từ tay phải truyền đến, không cách nào tiếp tục đâm vào sâu hơn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi quái vật này đã cường đại tới mức có thể dùng thật thể ngăn cản công kích, lần trước a Trạch thật nhẹ nhàng đã chặt đứt được tay của hắn.
Quái vật kia cười lạnh, cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách, phảng phất như đang cười nhạo a Trạch không biết tự lượng sức mình. Đối với công kích của a Trạch nó vốn không hề để vào trong mắt, bởi vì hắn biết nữ sinh này vốn không cách nào làm tổn thương được tới nó. Quái vật giơ lên tay phải, khai sơn đao khổng lồ mang theo tiếng gió rít hướng a Trạch chém tới, a Trạch nhảy ra phía sau, tránh thoát công kích. Khai sơn đao mạnh mẽ chém xuống mặt đất, mang theo một mảnh bùn đất văng lên tung tóe. A Trạch tin tưởng mới vừa rồi nếu mình bị chém trúng, nàng khẳng định ngay cả đau là gì cũng không biết thì đã bị chém thành hai nửa.
Thu hồi băng kiếm, a Trạch lại mở ra thức đầu tiên:
- Lôi!
Một đạo lôi quang trống rỗng nhấp nhoáng, điện xà lướt qua trên không trung đánh trúng thân thể con quái vật.
Phảng phất như chỉ bị nhẹ nhàng gãi ngứa một chút, quái vật vẫn lộ ra nụ cười dữ tợn, bước từng bước hướng a Trạch đi tới.
A Trạch lại ngưng kết băng kiếm một lần nữa, từ từ lui về phía sau. Lần trước khi giao thủ khi dùng Lôi quyết còn có thể đánh cho nó toàn thân thành khói đen, một lần nữa muốn ngưng kết thành hình người còn cần một khoảng thời gian, còn có thể trì hoãn thêm một chút, không nghĩ tới lần này đánh vào trên người của nó căn bản không hề có chút phản ứng.
- Rống...
Quái vật gầm thét lao đến, huy cây rìu trong tay hung hăng bổ tới a Trạch, a Trạch không dám khinh thường, lăn một vòng ngay tại chỗ tránh né công kích.
Phảng phất giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, quái vật không ngừng huy vũ cây búa trong tay, a Trạch không ngừng thối lui về phía sau, tỉnh táo tìm kiếm cơ hội khác.
- Hẳn là nơi này đi! Hắc hắc...
Một người đàn ông trung niên đeo kính râm đứng ngay cửa trường đại học, phía sau đeo một bọc hành lý khổng lồ.
Bởi vì bộ dạng khả nghi, bảo vệ cổng trường dù nói thế nào cũng không cho phép hắn đi vào, điều này làm người đàn ông trung niên có chút tức giận.
- Nè lão đầu, tôi là tới làm chính sự, làm trễ nãi công việc ông chịu trách nhiệm sao? Hay là muốn tôi dọn ông một bữa ông mới chịu cam tâm?
Người đàn ông trung niên cắn răng huy quả đấm.
Người gác cổng thấy người này bạo lực như thế cũng có chút sợ hãi, vừa định gọi điện báo cảnh sát, không ngờ từ sau gáy bị một cỗ lực mạnh đánh tới, lập tức ánh mắt tối sầm ngất xỉu.
- Md, bất kể đi tới chỗ nào luôn gặp phải loại người không có ánh mắt như vậy tồn tại!
Người đàn ông trung niên đánh người gác cổng té xỉu, sau đó kéo tới góc tối, còn nhổ một bãi nước bọt lên người hắn.
Đi qua vài tòa lầu dạy học trong trường, người đàn ông đi tới sân vận động, nhìn thấy một nữ sinh đang chật vật né tránh một người đàn ông đang cầm rìu chém tới.
- Hắc hắc, xem ra đánh còn rất vui vẻ!
Người đàn ông trung niên buông bọc hành lý xuống, bắt đầu lục lọi.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên dừng lại động tác tìm kiếm:
- Mùi vị này...chẳng lẽ là...
Trong bóng tối rừng cây gần bên, Lưu Thiên Minh lạnh lùng nhìn a Trạch cùng quái vật kia chiến đấu, nhưng không có ý tứ muốn đi hỗ trợ.
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính viền vàng, lắc đầu:
- Thật không muốn đi quản chút nào, nhưng xem ra không đi không được.
Đang khi hắn chuẩn bị đi ra rừng cây, một tia lạnh băng chĩa vào sau gáy của hắn.
- Hắc hắc, đúng thật là đã lâu không gặp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải ngươi, hôm nay là vận may của ta sao?
Người trung niên không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Lưu Thiên Minh, trong tay cầm một cây súng lóng lánh ánh bạc:
- Ta tìm ngươi đã lâu rồi, Lưu Vệ Đông!
Lưu Thiên Minh thở dài một hơi:
- Còn đưa cả ngươi tới, xem ra hảo tâm không được hảo báo, thùng cơm tiểu tử.
- Khốn kiếp!
Người trung niên bị gọi là "thùng cơm tiểu tử" liền phẫn nộ:
- Ta nói lại lần nữa, ta tên là Phạm Đồng, không phải thùng cơm, ngươi là đồ trời đánh!
- Ta bây giờ cũng không còn gọi là Lưu Vệ Đông!
Lưu Thiên Minh thản nhiên nhún nhún vai:
- Đã đi qua nhiều năm như vậy, còn nói cái tên này sẽ làm người hiểu lầm đấy, bây giờ ta gọi là Lưu Thiên Minh!
- Ai quản ngươi bây giờ tên gì, hôm nay ngươi chạy không thoát!
Phạm Đồng liếm liếm đôi môi:
- Hôm nay ngươi sẽ vĩnh viễn chết tại chỗ này, có tên mới hay không cũng không sao cả.
- Phải không?
Lưu Thiên Minh dùng miệng hất hất về phía sân vận động:
- Không phải ngươi muốn đến thu thập huyễn nhân kia sao? Tiểu quỷ kia sắp sửa không trụ được rồi!
- Những người đó chết hay sống không sao cả!
Phạm Đồng bởi vì hưng phấn có chút run rẩy:
- Ta đã chờ suốt ba mươi năm, chờ chính là hôm nay!
- Có lẽ hôm nay ngươi phải thất vọng rồi!
Lưu Thiên Minh cười lạnh một tiếng:
- Ba mươi năm trước ngươi giết không được ta, hôm nay cũng giống như vậy.
Lời còn chưa dứt, Lưu Thiên Minh đột nhiên xoay người, quyền trái mang theo hoàng sắc quang mang đánh bay cây súng trong tay Phạm Đồng. Phạm Đồng không nghĩ tới Lưu Thiên Minh lại đột nhiên công kích, nhưng hắn phản ứng cũng thật nhanh, trước một khắc Lưu Thiên Minh đánh tới một quyền hắn đã nhảy ra sau một bước dài, tránh qua công kích.
- Ba mươi năm, ngươi vẫn là thùng cơm như cũ thôi!
Lưu Thiên Minh lạnh lùng nhìn Phạm Đồng đang ôm tay phải, đẩy gọng kính viền vàng:
- Ngươi là thứ vô dụng nhất của gia đình các ngươi, ông nội ngươi, cha ngươi cũng không giết được ta, chẳng lẽ ngươi có thể sao?
Phạm Đồng ôm tay phải, tức giận trừng mắt nhìn thanh niên có gương mặt bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi đứng trước mắt.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |