← Ch.121 | Ch.123 → |
Sau khi sự tình kết thúc, tự nhiên Từ Mẫn sẽ không trả tiền công cho Minh Diệu. Mà là rất không trượng nghĩa mời Minh Diệu một bữa cơm, hơn nữa ngay cả nhà hàng cũng không tới mà là ăn ở nhà Từ Mẫn. Hơn nữa đồ ăn là do Từ Mẫn nấu. Tuy rằng đồ ăn cũng coi là phong phú, nhưng mà Minh Diệu ăn rất là khó chịu. Không phải vì cái gì khác mà chính là loại ánh mắt kia của Từ Mẫn khiến cho hắn có chút không chịu nổi. Ngươi ngồi ăn cơm, có một bà già ngồi cùng nhưng không ăn cơm mà lại dùng loại ánh mắt ấy nhìn người, dù là ai cũng sẽ thấy không thoải mái. Hơn nữa ghê tởm nhất chính là nha đầu Tiểu Quất kia, thừa dịp Minh Diệu không chú ý đã ăn mất hai cái cánh gà mà Minh Diệu thích ăn nhất. Làm hại Minh Diệu vây quanh con gà kia tìm cả nửa ngày, sửng sốt khi không phát hiện ra nó ở nơi nào. Mãi đến lúc ăn cơm xong, thu dọn cái bàn thì mới phát hiện ra xương của hai cái cánh gà nằm ở chỗ của siêu cấp ngụy lô ly chỉ mới có năm tuổi này.
Đương nhiên để trả thù, Minh Diệu thừa dịp Tiểu Mẫn ở trong nhà bếp rửa bát liền trả thù Tiểu Quất một chút. Văn vẹo khuôn mặt của Tiểu Quất như là bánh bao vậy, nhìn thấy ánh mắt muốn giết người kia của Tiểu Quất, tâm tình buồn bực của Minh Diệu cũng hóa thành hư không.
- Nếu chú còn dám động vào mặt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú.
Tiểu Quất cau mày, oán hận nhìn Minh Diệu. Nhưng mà những lời này được một cô bé năm tuổi có gương mặt béo mập, trên đầu buộc hai cái sừng, dùng thanh âm non nớt nói ra, lại không có chút lực uy hiếp nào.
- Ồ, ta sợ quá.
Minh Diệu khoa trương làm một cái biểu tình bị kinh sợ.
- Chẳng lẽ nhóc cắn ngược lại ta?
- Tôi...Tôi...Tôi.
Tiểu Quất nghĩ nửa ngày, nghẹn đỏ mặt nhớ lại một câu.
- Tôi đi nói cho bà với mẹ tôi biết là chú có ý đồ bất lương đối với tôi. Luôn hỏi tôi có muốn ăn kẹo que Xảo Khắc Lực hay không!
- Ừ, nhóc đi nói đi.
Minh Diệu không thèm để ý, châm điếu thuốc lên.
- Xem là bọn họ tin tưởng ta hay là tin tưởng nhóc.
Nghe thấy câu này, Tiểu Quất thực bất đắc dĩ cúi đầu. Không có biện pháp, địa vị của người này ở trong nhà bây giờ đang đi lên thẳng tắp. Bà ngoại thì không cần nói, lao thẳng đến tiểu tử này, đối đãi như con rể vậy. Còn mẹ thì sao, chỉ cần nhìn ánh mắt của mẹ trong lúc ăn cơm thì biết. Chỉ sợ hiện tại đã bị mê dược của Minh Diệu làm cho choáng váng đầu óc, tuyệt đối là hai người đã có gian tình.
Lật tới lật lui, cái tờ báo kia cũng nhanh chóng bị Minh Diệu làm nát vụn. Nhàm chán, Minh Diệu muốn tìm chút chuyện để làm.
- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc.
Minh Diệu hướng về phía buồng trong hô lên.
- Cô dùng máy tính xong chưa, cũng phải cho tôi chơi một lúc chứ. Cô nằm úp sấp ở đó đã ba ngày ba đêm rồi.
Từ khi Minh Diệu nối mạng ở trong phòng làm việc thì bộ máy tính kia giống như đã không thuộc về mình. Mỗi ngày Hoài Tố đều ngồi máy tính, không ngừng lên mạng xem phim. Hoài Tố là quỷ hồn, tự nhiên cũng không cần nghỉ ngơi, cũng không sợ cái gì cận thị hỏng mắt linh tinh. Dù sao, Minh Diệu mỗi ngày tiến vào phòng cũng đều thấy Hoài Tố ghé mắt vào trước cái màn hình kia, chăm chú vào nam nữ diễn viên mà khóc khóc cười cười. Minh Diệu có một dự cảm, chỉ sợ là chi phí tiền điện của tháng này cũng không phải là nhỏ. May mắn là lúc nối mạng đã trả tiền cả năm rồi. Nếu không cứ theo cách dùng này của Hoài Tố, chỉ sợ đến thời gian thu tiền cuối tháng, ngay cả cái quần Minh Diệu cũng phải mang đi cầm.
- Ồn ào cái gì hả.
Hoài Tố đưa một cái đầu từ bên trong vách tường trắng tinh ra, trên mặt mang theo bộ dạng không kiên nhẫn.
- Tôi đang xem phim hay, anh gọi tôi để làm gì?
- Cái kia...cũng phải cho tôi dùng chứ.
Minh Diệu thực sự không hiểu nổi, làm sao mà Hoài Tố lại cảm thấy hứng thú đối với xem phim như vậy.
- Cô đã chiếm cái máy tính ba ngày ba đêm rồi.
- Chờ đi.
Hoài Tố liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái, nhưng mà từ trong vách tường trống rỗng lại thò ra một cái đầu nữ nhân, như thế nào cũng cảm thấy thực quái dị.
- Tôi vẫn còn chưa xem đã, anh gấp cái gì? Hơn nữa tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu. Anh đã làm gì cái máy tính này, làm sao mà không thể vào được mấy trang web cấm?
- Hả? Trang web cấm sao? Tôi cũng muốn xem, làm sao lại không xem được.
Minh Diệu đứng dậy.
- Làm sao tôi biết được, cái gói mạng anh dùng kia căn bản là không dùng tốt được, có người nói cho tôi biết rất nhiều trang web, nói là có thể xem rõ ràng như là DVD, nhưng mà cái mạng này của anh, một trang web cũng không thể mở ra được.
- Cái này mặc kệ tôi.
Minh Diệu bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Mấy cái này đã bị cục quản lý mạng cấm rồi, sau này chỉ sợ không thể dùng được.
- A, vì sao, tôi còn chưa có xem hết mà. Tôi mặc kệ, tôi muốn xem, tôi muốn nhìn thấy tình hình thực tế của người tây sau khi phóng xuất. Anh dẫn tôi đến cái cục gì gì kia, tôi sẽ theo chân bọn họ, bắt bọn họ phải mở lại cho tôi.
- Ừ...
Minh Diệu có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
- Việc này...Tôi nói cũng không được, khóa nó lại là ý của người dân. Nghe nói có 87. 53% mọi người đều ủng hộ khóa nó lại.
- A, a, a, a.
Bộ dạng của Hoài Tố trở nên điên cuồng.
- Những người đồng ý đều là ngu ngốc sao? Như vậy thì cái cục gì gì đó vì sao lại khóa nó, nhân loại các anh đều là kẻ điên sao? Nói cho tôi biết, là ai bỏ phiếu đồng ý, tôi muốn nửa đêm đi tìm hắn để hỏi rõ ràng.
- Này...Này.
Minh Diệu cũng không biết làm thế nào.
- Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, tôi cũng không biết mọi người trong 87. 53% kia là ở chỗ nào, dù sao những người tôi quen biết cũng không có trong đó.
- Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, anh phải tìm cho tôi, tôi muốn nửa đêm đi đến nhà hắn để hỏi hắn cho rõ, xem rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào.
Bộ dạng của Hoài Tố giống như là phát điên. Một cái đầu nữ quỷ thò ra từ trên vách tường trống rỗng, vẻ mặt thì phát điên, cái đầu không ngừng lúc ẩn lúc hiện, khiến cho Minh Diệu cảm giác có chút quỷ dị.
Ngay tại lúc Minh Diệu đang cố gắng khuyên Hoài Tố không cần phải nửa đêm đi ra ngoài dọa người, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.
- Ha ha ha, không rảnh điên loạn với cô nữa, xem ra là có vụ làm ăn tới cửa rồi.
Minh Diệu phất phất tay, ý bảo Hoài Tố lui cái đầu trở về. Tuy rằng người bình thường không nhìn thấy Hoài Tố, nhưng mà cũng không dám nói là không có người có linh cảm đặc biệt tồn tại. Nếu mà khách hàng vừa vào trong nhà thấy được một cái đầu nữ quỷ treo ở trên tường, chắc sẽ bị dọa cho hôn mê bất tỉnh mất. Sau này Minh Diệu cũng không còn làm ăn được nữa.
Vẻ mặt của Hoài Tố không tình nguyện. Minh Diệu thật sự không có biện pháp, đưa tay đẩy cái đầu của Hoài Tố trở về.
Mở cửa, người đứng ở ngoài cửa là một thanh niên. Hắn mặc một bộ quần áo nhìn qua cũng biết là có giá trị xa xỉ, đeo một cái kính râm.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |