← Ch.131 | Ch.133 → |
- Ngủ, ngủ...
Minh Diệu lắc đầu, hắn muốn xua tan ý niệm tà ác của mình ra khỏi đầu. Có lẽ Tiểu Manh không có tâm phòng bị trước mặt Minh Diệu. Hắn cảm thấy Tiểu Manh chỉ xem mình là anh hoặc là người thân thiết mà thôi, với tư cách là một người có sinh lý bình thường và cũng là nam nhân trưởng thành, có dục vọng là chuyện bình thường. Nhưng Minh Diệu cảm thấy loại dục vọng này không nên xuất hiện trên người của Tiểu Manh, nếu việc này đặt trên người Ada và Từ Mẫn, Minh Diệu sẽ cảm thấy loại chuyện này không có vấn đề gì, tối thiểu chứng minh thân thể của hắn có thể sử dụng bình thường, nhưng nếu loại chuyện này đặt trên người của Tiểu Manh, ách... Minh Diệu cảm giác mình chính là một tên thúc thúc biến thái thích tiểu loli, quá hèn hạ, quá vô sỉ...
Hắn càng muốn xua tan chuyện này ra khỏi đầu, nhưng nó không ngừng nhảy ra, vừa mới nhìn da thịt trắng nõn lóe lên, bờ eo bé bỏng tràn ngập sức sống, làm cho hắn suy nghĩ miên man, tiểu đệ đã ngóc đầu dậy, nó giống như một cảnh trong Diệp VCD, được chiếu đi chiếu lại nhiều lần.
- Ah, đáng giận.
Minh Diệu dùng sức ôm gối che lên đầu của mình.
- A...... Xem ra không phải không có phản ứng gì.
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Minh Diệu nhanh chóng chạy vào gian phòng của mình, biểu lộ có chút thất vọng, nàng lấy trong túi áo ngủ một quyển sách nhỏ ra, bắt đầu lật tới lật lui.
- Ta nhìn thấy, Ada tỷ nói cho ta biết bí quyết chinh phục nam nhân nằm ở bên trong cái gì... Lơ đãng cho hắn nhìn thấy khe hở hai ngọn núi, không tốt, chuyện này với ta độ khó quá lớn... Lộ bắp chân trơn bóng như ẩn như hiện trước mặt hắn, ân, cái này không tệ, lần sau sẽ dùng chiêu này.
Minh Diệu nằm trên giường hồi lâu, nhưng không ngủ được, vừa nhìn thấy kích thích thị giác có ảnh hưởng trí mạng với nam nhân. Đột nhiên hắn nhớ tới nên điện thoại tới cho Nghiêm Trọng, nói cho hắn biết nguyên nhân tử vong của Trần Viêm, đương nhiên là những chuyện ghi trên văn bản rồi, còn nữa, bảo hắn lưu ý kỹ lưỡng tình huống của nam nhân tên là Tống Tân kia. Nhưng Minh Diệu gọi tới số điện thoại của Nghiêm Trong, trong điện thoại chỉ truyền ra âm thanh điện tử, Minh Diệu lúc này mới nghĩ tới, thời điểm ở cục cảnh sát, Nghiêm Trọng cảm xúc rất kích động, ném điện thoại vỡ nát, mà Minh Diệu cũng không có phương tiện liên lạc khác với Nghiêm Trọng.
- Bỏ đi, đợi tới tối rồi nói sau.
Minh Diệu bất đắc dĩ ném di động qua một bên.
Nghiêm Trọng mang theo đủ loại nghi vấn, đi vào địa điểm hẹn gặp mặt với Tống Tân, đây là trung tâm tắm rửa, hơn nữa là nơi có giá không cao, nhiều lắm chỉ được xem là nhà tắm mà thôi. Nghiêm Trọng bình thời sẽ không tới địa phương này, hắn ngại loại địa phương này quá loạn, người bên trong rồng rắn lẫn lộn, quá ồn ào. Hắn cũng không hiểu, vì sao Tống Tân lại gọi hắn tới nơi này để gặp mặt, tại đây cũng không phải địa phương để bàn chuyện.
Xuống xe, Nghiêm Trọng muốn điện thoại cho Tống Tân, vừa sờ túi, điện thoại không còn, hắn nhớ tới thời điểm ở cục cảnh sát, điện thoại đã bị ném vỡ. Hắn nhìn bốn phía, trong góc cách đó không xa có một nam nhân đang đứng, ăn mặc bộ áo khoác ngoài dày, đội mũ len màu đen trên đầu, còn đeo khẩu trang và kính đen, che khuất cả gương mặt, cũng không thể nhìn ra tướng mạo, trên cơ bản, bộ dáng này giống như những kẻ hóa trang, sau đó đi tới trước mặt của các nữ sinh, cởi áo khoác ra, khoe của quý của mình cho nữ sinh xem, đây là những tên biến thái thích khoe hàng.
Làm cho Nghiêm Trọng cảm thấy ngoài ý muốn là, tên bệnh hoạn thích khoe hàng, đang đi về phía hắn, chẳng lẽ, thằng này không chỉ có sở thích bệnh hoạn, còn có biểu hiện đồng tính thích show cho nam nhân xem sao? Nghiêm Trọng rùng mình một cái, hắn đã làm tốt chuẩn bị, nếu thằng này dám cởi áo khoác ra, sẽ cho hắn một đấm vào mặt.
- Là ta.
Tên biến thái đi tới trước mặt của Nghiêm Trọng, sau đó nhìn chung quanh.
- Chúng ta đi vào trong thôi, bên ngoài quá nguy hiểm.
Nghiêm Trọng sững sờ một chút, đi theo tên biến thái này đi vào phòng tắm của nam nhân. Tuy hắn mang theo khẩu trang, giọng nói nặng nề, nhưng Nghiêm Trọng vẫn nghe ra, người này chính là Tống Tân.
Giao tiền, lĩnh nhãn hiệu, cởi quần áo. Tống Tân không nói câu nào. Nghiêm Trọng mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều bị Tống Tân ngăn lại. Hai người cởi quần áo đi tới một hòm giữ đồ, sau đó cầm khăn tắm, đi vào gian phòng.
Thẳng tới khi hai người ngâm mình trong một tắm lớn, Tống Tân mới thở dài một hơi, trầm tĩnh lại.
- Tốt, ở đây có lẽ đã an toàn, ta biết rõ ngươi có rất nhiều nghi vấn, hỏi đi.
Tống Tân làm ướt khăn mặt, che trên mặt.
Nghiêm Trọng một bụng nghi vấn, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Tống Tân biểu hiện có chút kỳ quái, tuy Nghiêm Trọng rất rõ ràng, Tống Tân vẫn là Tống Tân, nhưng Nghiêm Trọng cảm giác trên người của hắn có chút khác với trước kia, khí thế...
Đúng, chính là khí thế, vào trước kia, bất kể là từ lúc nào, Tống Tân luôn sợ hãi yếu ớt, bộ dáng như ngặp khốn cảnh. Cho dù là hai người bạn bè thân thuộc ở cùng một chỗ, Tống Tân luôn nghe nhiều, nói ít, nắm giữ chủ động là Nghiêm Trọng. Nhưng trong lần gặp mặt này, Nghiêm Trọng cảm giác mình đang bị Tống Tân dắt mũi kéo đi. Hơn nữa vừa mới đi vào phòng tắm, Tống Tân dốc sức liều mạng chà xát thân thể của mình, chà xuống một lớp bùn đất dày, giống như trong thời gian dài không được tắm rửa, mà bùn đất hắn chà xuống, nếu Tống Tân là Hàng Long La Hán chuyển thế, như vậy vắc-xin phòng H1N1 cũng không cần sản xuất nữa, đem thứ bùn đất này pha vào trong nước, phân phát cho nhân dân cả nước, có lẽ có thể còn dư nên phân phát cho người dân Châu Phi cũng đủ. Tống Tân đeo ngọc Phật trên cổ, nhìn ra không phải là loại cao cấp lắm, giống như hàng giả vỉa hè mười đồng một cái, nhưng trong lúc Tống Tân tắm rửa, cũng không có tháo nó xuống.
- Trần Viêm chết rồi... Ngay vào đêm qua... Bệnh tim...
Nghiêm Trọng nhớ tới lúc nhìn thấy thi thể của Trần Viêm vào hôm qua, cảm giác trong ngực có một ngọn lửa, muốn phát tiết ra ngoài, Tống Tân lại làm ra bộ dáng không có gì, càng làm cho lửa giận của hắn càng mạnh hơn, hắn cầm lấy tay của Tống Tân, kéo mạnh lại, hỏi:
- Ngày hôm qua ngươi ở đâu? Ngươi biết không? Nếu không phải chỉ có nàng ở nhà một mình, tại sao lại chết được, ngươi là đồ hỗn đản. Nàng là hôn thê của ngươi, tại sao ngươi không chiếu cố nàng cho tốt.
- Buông tay, như vậy rất đau.
Tống Tân chỉ nói một câu, con mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trọng, làm cho Nghiêm Trọng cảm thấy như có ai đang bóp cổ của hắn vậy. Nghiêm Trọng bị ánh mắt của Tống Tân hù sợ, hắn không rõ, Tống Tân luôn yếu đuối tại sao có thể dùng loại ánh mắt nhìn hắn chứ, tay của hắn không tự chủ mà buông ra.
- Trần Viêm chết, ta biết rõ.
Tống Tân cúi đầu, dùng tay dội nước lên người của mình.
- Ta đã cố hết sức, đáng tiếc nàng chạy không khỏi.
- Ngày hôm qua ngươi đi đâu?
Nghiêm Trọng bị Tống Tân nói càng thêm hồ đồ. Hắn cảm thấy, nếu đêm qua Tống Tân ở cùng với Trần Viêm khi nàng phát bệnh, như vậy Trần Viêm có phát bệnh, Tống Tân cũng có thể gọi xe cứu thương, như thế có lẽ Trần Viêm không chết.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |