← Ch.136 | Ch.138 → |
Nữ quỷ kia cũng bị tấn công bất ngờ khiến cho hoảng sợ. Nó liều mạng lùi lại về phía sau. Tia điện quang màu lam kia lóe lên bay sát qua thân thể của nó. Nữ quỷ kia cảm giác trong thân thể dường như có đồ vật gì đó bị lấy đi, tương đối không thoải mái.
- Tiếp tục đánh cho ta.
Minh Diệu ngồi chổm hổm trên mặt đất, làm ra biểu tình bộ dáng xem kịch vui.
- Quỷ hồn, cũng đâu phải là cô chưa từng gặp qua, cô gặp quỷ so với người cô quen biết còn nhiều hơn cả người.
Lúc này Nghiêm Trọng mới nhìn rõ cô bé nhỏ xíu kia. Cô bé có mái tóc đuôi ngựa, cánh tay cầm đèn pin còn không ngừng run rẩy. Cô bé này, không phải là trợ thủ vị thành niên Diệp Tiểu Manh của Minh Diệu hay sao?
- Chú nói thì thật đơn giản.
Thanh âm của Diệp Tiểu Manh mang theo một cỗ nghẹn ngào.
- Người ta sợ hãi mà, thấy nhiều hơn nữa cũng vẫn sợ hãi.
- Bên trái một chút, đúng rồi, lại dùng thêm chút sức, tại sao giống như chưa ăn cơm thế, chẳng phải buổi chiều đã cho ngươi ăn Pizza Hut rồi sao?
Minh Diệu khoa tay múa chân một hồi, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, nhìn Nghiêm Trọng đang trợn mắt há hốc mồm, nói với hắn một câu:
- Hút một điếu đi!
- Cái kia... Minh tiên sinh...
Hiện tại Nghiêm Trọng chẳng quan tâm tới sợ hãi nữa, nói:
- Không phải ngươi sắp đi hỗ trợ sao? Ngươi có nhìn thấy trợ thủ của ngươi rất cố sức không?
Có lẽ đã tiếp xúc thời gian dài, hiện tại tay của Diệp Tiểu Manh đã không còn run như trước nữa, nhưng trong lòng vẫn nhớ cảm giác khủng bố khi gặp quỷ, cho nên nàng có cảm giác bó tay bó chân, động tác cầm đèn pin dò đường không còn linh hoạt nữa.
Nghiêm Trọng cảm thấy Minh Diệu là người có phong phạm của cao thủ, là cao nhân nha, chuyện hắn làm người ta đều không nhìn thấu, hắn lại để trợ thủ tiểu loli của mình đánh sống đánh chết với quỷ, mà bản thân của hắn đang ngồi xổm xuống đất, hút thuốc, lên tiếng chỉ đạo ở bên ngoài, giống như đang nhìn người ta thi đấu biểu diễn.
- Nhìn không thấu a, ta thật sự không nhìn thấu ngươi nha...
Nghiêm Trọng tiếp điếu thuốc Minh Diệu đưa qua, cũng ngồi xổm bên cạnh Minh Diệu.
- Không có việc gì, nữ quỷ kia không dám tới gần nàng ta.
Minh Diệu chỉ chỉ vào Diệp Tiểu Manh, nói:
- Trước khi đi ta đã cho nàng mặc nguyên bộ đồ phòng hộ, cam đoan quỷ quái dưới năm trăm năm, không cách nào tiếp cận người của nàng.
- Mạnh như vậy à?
Nghiêm Trọng nghe xong lời này, mặt mũi tràn đầy hâm mộ, nói tiếp:
- Thứ này không rẻ phải không?
- Coi như cũng được, chỉ hơi tốn điện thôi!
Minh Diệu không thèm để ý mà nói một câu.
- Hao tốn điện?
Nghiêm Trọng nghe nói như thé, sững sờ một chút, nói:
- Xin hỏi ngươi có nói là nguyên bộ đồ phòng hộ sao?
- Dùng đèn pin số 1 và áo ba lỗ.
Minh Diệu nhàn nhã thả vòng khói, nói tiếp:
- Cũng không khác áo chống đạn cho lắm, nhưng bên trong đã có cải biến, đem tấm thép đổi thành cuộn dây điện tử, dùng pin, có hai cục pin số 1, có thể sử dụng được một giờ a.
- Cho nên nó rất tốn pin.
Nghiêm Trọng gật gật đầu, nói:
- Còn tốn pin hơn việc mang pin theo.
- Hai nam nhân các ngươi không thể tới giúp đỡ hay sao?
Cái áo ba lỗ kia rất nặng, sau khi Diệp Tiểu Manh mặc vào, có cảm giác như lưng của mình đang mang theo cục chì nặng. Minh Diệu và Nghiêm Trọng hai người lại rất tốt, chẳng những không đến hỗ trợ, còn ngồi xổm hút thuốc lá nói chuyện phiếm, điều này làm cho Diệp Tiểu Manh cảm thấy rất tức giận, cảm giác sợ hãi đối với quỷ hồn cũng giảm đi, vung vẩy đèn pin, mang theo tiếng gió liên tục công kích nữ quỷ kia.
- Đã nói lần này diễn tập thực chiến rồi, đương nhiên là ngươi phải tự mình giải quyết nó.
Minh Diệu ngồi chồm hổm trên mặt đất, trả lời một câu.
- Bằng không ta đi đâu tìm được cơ hội tốt cho ngươi tự thể nghiệm và cảm nhận được niềm vui khi bắt quỷ chứ. Khó có được cơ hội bồi luyện như vậy, lại không sợ bị thương, nguơi nên buông tay mà đánh đi.
- Ngươi nói chuyện rất dễ dàng nha.
Diệp Tiểu Manh dùng sức vung vẩy đèn pin, đèn pin mang theo ánh sáng màu xanh da trời công kích thân thể nữ quỷ, xuyên thấu qua người, thân ảnh của nữ quỷ kia ảm đạm đi rất nhiều, mỗi lần Diệp Tiểu Manh công kích, đều làm cho nữ quỷ kia có loại cảm giác khó chịu không nói thành lời, giống như có một loại đồ vật gì đó lọt vào trong cơ thể mà không thấy được vậy.
Nữ quỷ kia muốn phản kích, nhưng mỗi lần nữ quỷ khẽ chạm vào thân thể Diệp Tiểu Manh, sẽ gặp một loại năng lượng cường đại bắn ngược trở lại, mang theo cảm giác rất đau đớn. Mấy lần như thế, nó cũng không công kích Diệp Tiểu Manh nữa, chỉ có thể bị động né tránh qua lại.
Nữ quỷ cũng từng muốn chạy trốn, nhưng không biết bị Minh Diệu động tay động chân gì, cho dù nó chạy qua cửa sổ, cửa ra vào hay là vách tường, đều không ra được, bị một loại lực lượng kỳ quái ngăn cản, nữ quỷ hiện tại, giống như một sinh vật bị cầm tù.
Đánh lại không đánh được, chạy cũng không chạy thoát, nữ quỷ đã sợ hãi.
- Bây giờ làm thế nào?
Nghiêm Trọng tìm ghế đẩu, đưa cho Minh Diệu.
- Như vậy là có thể diệt quỷ hay sao?
- Không thể.
Minh Diệu lắc đầu, nói:
- Trông thấy đèn pin kia không? Quỷ là một loại năng lượng từ trường, mà đèn pin cũng thế, mỗi lần công kích sẽ trung hòa một ít năng lượng của nữ quỷ, khiến nó trở nên suy yếu hơn, ta vốn muốn nói chuyện với nó, xem thử có thể hóa giải ân oán giữa các ngươi hay không, nhưng không ngờ nữ quỷ kia lại ngoan cố như thế, không giết người không dừng tay, ta chỉ còn cách đánh cho nó tàn phế, sau đó từ từ nghĩ cách.
- Tại sao thời gian dài như thế, ta thấy thế nào thì nữ quỷ kia giống như đang vui vẻ vậy?
Nghiêm Trọng chỉ chỉ vào Diệp Tiểu Manh.
- Là vì năng lực của trợ thủ không đủ sao?
- Cũng không phải.
Minh Diệu cảm thấy hơi xấu hổ nhìn Nghiêm Trọng cười cười, nói:
- Cái đèn pin kia là loại rẻ tiền, công suất quá thấp, cho nên phải phí một chút thời gian.
- Nói đi, chúng ta và nữ quỷ kia có thâm thù đại hận gì, ta cũng không biết vì cái gì mà nó nhất định phải dồn ta vào chỗ chết.
Nghiêm Trọng đem lời của Tống Tân hỏi Minh Diệu một lần.
- Tâm trả thù của nữ quỷ kia quá mạnh a.
- Không có khả năng.
Minh Diệu lắc đầu, nói rất chắc chắn.
- Nếu chiếu theo lời của ngươi nói, cho dù có quỷ khí cũng không đến tìm ngươi trả thù, nhiều lắm chỉ làm cho ngươi đái dầm, xô cửa các loại, nhưng cũng không lấy mạng của ngươi.
Minh Diệu nói rất chậm rãi.
- Phải biết rằng, cho dù là quỷ, cũng có quy củ, bất kể là quỷ gì. Cuối cùng cũng phải đi địa phủ báo danh, nhưng vấn đề chỉ là thời gian dài hay ngắn, sau khi trả hết toàn bộ oan nghiệt trên người, mới có thể đầu thai chuyển thế làm người lần nữa. Nhưng nếu thời điểm thành quỷ lại làm chuyện xấu, như vậy đến khi chuộc tội, sẽ bị trừng phạt gấp bội, cho nên các quỷ hồn không có thâm thù đại hận gì, sẽ không tìm ngươi để giết đâu.
- Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ chính miệng nữ quỷ kia vừa nói là gì?
Nghiêm Trọng quay đầu lại, nói:
- Đúng không, Tống Tân?
- Ồ?
Nghiêm Trọng quay đầu lại mới phát hiện, không biết lúc nào, Tống Tân đã không thấy. Nghiêm Trọng đến phòng ngủ và buồng vệ sinh tìm, nhưng không phát hiện thân ảnh của Tống Tân.
- Người vừa rồi là Tống Tân?
Minh Diệu cũng đột nhiên phát hiện tên đứng cùng Nghiêm Trọng đã không thấy, lúc vừa mới tiến vào, bởi vì không có mở đèn, trong phòng rất tối, hơn nữa lực chú ý của Minh Diệu đặt lên người của Nghiêm Trọng và nữ quỷ, cho nên Minh Diệu chỉ thấy còn một bóng người tối om, chứ không có nhận ra người nọ là Tống Tân, hắn còn tưởng là bạn bè được Nghiêm Trọng mời tới tăng thêm lòng dũng cảm. Khi hắn phá giải ảo thuật của nữ quỷ, đã phát hiện bóng người kia biến mất. Lúc ấy Minh Diệu còn tưởng rằng tên kia sợ hãi trốn đi, nhưng không ngờ người nọ là Tống Tân, nhân lúc hắn không chú ý đã chuồn đi rồi.
- Đáng chết!
Minh Diệu thở phì phì, quẳng điếu thuốc lá trong tay xuống đất, nói:
- Không ngờ lại để cho hắn trốn thoát!
- Ân? Như thế nào?
Nghiêm Trọng nhìn thấy Minh Diệu có phản ứng rất với Tống Tân, có chút khó hiểu.
- Ta hoài nghi, người bạn Tống Tân này của ngươi, có chút quan hệ với nữ quỷ này, rất có thể chính hắn đã sai sử nữ quỷ này tới giết ngươi và nữ hài tên là Trần Viêm.
Minh Diệu cau mày giải thích.
- Làm sao có thể?
Nghiêm Trọng nghe xong liền chấn động.
- Đó là chuyện không có khả năng.
- Rất có thể.
Minh Diệu nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trọng, nói ra.
- Ta đã đi tới chỗ ở của Tống Tân và Trần Viêm, chỗ đó thật sự có dấu vết quỷ hồn chiếm giữ trong thời gian dài, mà Trần Viêm đã chết. Tống Tân chính là người bị hoài nghi lớn nhất, ta hoài nghi hắn dùng loại phương pháp không biết tên nào đó nuôi nữ quỷ này, sau đó sai sử nó đi ra giết người.
Minh Diệu lại đem chuyện quản lý Từ Mẫn ở công ty của Tống Tân bị nổi điên, kể lại cho Nghiêm Trọng nghe.
- Không không không, không thể nào là như vậy.
Nghe Minh Diệu nói xong, Nghiêm Trọng không ngừng lắc đầu.
- Ta rất hiểu Tống Tân, hắn là người có bị khi dễ tới cùng cực cũng không bao giờ phản kháng, làm sao có thể giết người, hơn nữa còn dùng loại phương pháp không thể tưởng tượng này nữa. Lại nói, Trần Viêm là hôn thê của hắn, ta là bạn hắn, hắn có lý do gì giết ta chứ?
Nghiêm Trọng đem chuyện Tống Tân kể lại cho Minh Diệu nghe một lần.
Nghe Nghiêm Trọng nói Tống Tân bị quỷ dây dưa, sau đó có thời điểm đi ra ngoài nhờ cao nhân giúp đỡ, Minh Diệu lại nhíu mày. Không thể phủ nhận, chiếu theo lời Minh Diệu nói, quản lý nổi điên, hù chết vị hôn thê và dấu vết quỷ hồn chiếm giữ trong phòng thời gian dài, nhưng không biết tại sao, Minh Diệu có cảm giác trong này lại có vấn đề, nhưng vấn đề ở đâu thì hắn không rõ.
Minh Diệu nhặt một khối Phật ngọc trên đất lên xem, theo lời nói của Nghiêm Trọng, đây là thứ cao nhân đưa cho Tống Tân, nói là có thể tránh quỷ.
Lật qua lật lại, Minh Diệu ném Phật ngọc cho Nghiêm Trọng, nói:
- Giữ đi! Cẩn thận bị giáo huấn đấy!
- Như thế nào?
Nghiêm Trọng luống cuống tay chân, tiếp Phật ngọc, nói:
- Nhưng cái này là cao nhân cho mà!
- Cao nhân gì? Gặp ở đâu?
- Tống Tân nói gặp được một vị Lạt Ma ở Càn Thanh Cung cho hắn.
- Ngươi ngốc à?
Minh Diệu nhìn Nghiêm Trọng, nói:
- Rõ ràng là gạt người, trong đạo quán có Lạt Ma sao?
...
- Nói như vậy vật này là giả?
Nghiêm Trọng cau mày, nói:
- Tống Tân lừa gạt ta sao?
- Hắn có lừa không ta không biết, nhưng ta biết ngươi bị lừa.
Minh Diệu trả lời.
- Thứ này, không phải là ngọc, là nhựa plastic nhuộm màu ngọc. May mắn thứ này hắn cho ngươi đeo trên cổ, nếu cho ngươi ngậm vào miệng, chắc chắn đầu lưỡi của ngươi sẽ xanh lại.
- Nhưng mà... Nhưng mà...
Nghiêm Trọng vẫn không tin tưởng chuyện Tống Tân lừa gạt mình.
- Còn chưa hiểu sao? Có phải ngươi bị đau đầu và đau lưng không? Có nó ngươi không bị ảo giác của nữ quỷ kia mê hoặc có phải không?
Minh Diệu thở dài.
- Thắt lưng linh lực của ngươi đâu?
- Đây!
Nghiêm Trọng đưa thắt lưng đưa cho Minh Diệu.
- Ta cũng rất buồn bực, tại sao buổi tối hôm nay nó lại mất linh.
- Rất đơn giản.
Minh Diệu dùng tay bẻ một cái, cái thắt lưng vốn có linh lực bên trong, nhưng không ngờ bị bẻ cong rất dễ dàng.
- Thứ này cũng bị người ta đánh tráo, đây là hàng nhái, tuy cũng giống như cái trước, nhưng ngươi muốn trông cậy vào nó để tránh quỷ, vậy ngươi nên dùng nó thắt cổ cho xong.
Nghe Minh Diệu nói như vậy, Nghiêm Trọng cảm giác mình đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thắt lưng bị người ta đánh tráo? Điều này sao có thể, cái thắt lưng này luôn là vật bất ly thân của hắn nha, làm sao có thể bị người ta đánh tráo?
Đúng, tắm rửa tại trung tâm! Nghiêm Trọng nhớ lại, trong lúc tắm rửa ở trung tâm, quần áo của hắn và Tống Tân đặt cùng một chỗ, mà Tống Tân trên đường đi tới hòm chứa đồ trước, nếu như hắn đánh tráo, cũng chỉ có thể là khi đó, chẳng lẽ, chuyện này là do Tống Tân làm thật sao?
- Nếu như chuyện này là do hắn làm, tại sao hắn lại muốn giết ta?
Nghiêm Trọng lại hỏi Minh Diệu, sau đó lại tự lẩm bẩm.
- Tại sao hắn muốn giết Trần Viêm?
- Chuyện này, chỉ sợ phải đứng ở trước mặt hỏi hắn mới rõ.
Minh Diệu lại đốt một điếu thuốc khác, đặt lên môi.
- Lòng người khó dò...
Chỉ trong chốc lát, Minh Diệu đã không nhận ra đó là Tống Tân, còn để hắn chạy đi nữa chứ, chuyện này làm cho Minh Diệu rất ảo não, tâm tình không tốt, đương nhiên sẽ bắt bẻ động tác của Diệp Tiểu Manh rồi. Lúc thì chê bai động tác của nàng quá chậm, một lát lại nói nàng đánh không được, tóm lại cho dù Diệp Tiểu Manh làm như thế nào, hắn cũng có thể từ đó bắt lỗi.
- Không đánh.
Mình ở đây đánh tới đánh lui tới mức đổ mồ hôi khắp toàn thân, mà Minh Diệu lại đang hút thuốc lá xem náo nhiệt, còn bất chợt nói này nói kia, Diệp Tiểu Manh tức giận không có chỗ phát tiết, ném đèn pin xuống đất, tức giận ngồi dưới đất, cũng mặc kệ nữ quỷ kia.
- Mệt mỏi?
Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh ngồi dưới đất, Minh Diệu sững sờ.
- Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ đi, xem hiệu quả không tệ, cảm giác sợ hãi quỷ hồn của ngươi đã giảm đi không ít rồi đấy.
- Hừ!
Diệp Tiểu Manh quay đầu qua một bên, cũng không để ý tới Minh Diệu.
- Quả nhiên, các ngươi không phải là thứ tốt lành gì.
Hiện tại nữ quỷ vô cùng suy yếu, mỗi lần Diệp Tiểu Manh công kích, đều trung hòa một bộ phận từ trường của nó, hiện tại nó đã không đứng vững nữa.
- Khi dễ một cô gái yếu ớt như ta, không biết xấu hổ.
- Này, nói phải rõ ràng nhé.
Nữ quỷ vừa nói lời này, Minh Diệu không thích nghe.
- Chúng ta cũng không có khi dễ ngươi, ngươi khi dễ ngươi vừa rồi chính là cô gái yếu ớt này nè, hai đại nam nhân chúng ta không có động thủ. Lại nói, ngươi còn được tính là cô gái yếu ớt sao? Ngươi là nữ quỷ, nhưng đã giết người, không nên ở chỗ này làm ra bộ dáng trói gà không chặt, thời điểm ngươi giết người, tại sao không nói mình yếu ớt đi.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |