← Ch.140 | Ch.142 → |
Chú ý tới Minh Diệu đang ngó trừng mình, mặt của Diệp Tiểu Manh đỏ lên, trong nội tâm âm thầm cao hứng, xem ra phương pháp kia đã có tác dụng.
- Nhìn ta làm gì.
Diệp Tiểu Manh cắn môi dưới một cái, cúi đầu xuống, có chút thẹn.
- Ta... Ta...
Minh Diệu nuốt nước bọt một cái, hình như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói:
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Chuyện gì?
Âm thanh của Diệp Tiểu Manh nhỏ tới mức như muỗi kêu, mặt cũng đỏ bừng, nói.
- Ta chuyện này... Thật ra ta không dám nói...
- Nói đi.
- Ta hỏi ngươi có tức giận gì hay không?
- Không biết...
- Vậy thì tốt, nếu đã không tức giận, ta hỏi nhé?
Minh Diệu hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi có bị lạnh hay không?
- Ân?
Minh Diệu hỏi vấn đề này Diệp Tiểu Manh sững sờ.
- Bây giờ đang là mùa đông, cho dù trong nhà có bật điều hòa, cũng chỉ được hai mươi độ thôi, ngươi mặc phong phanh như thế không sợ cảm lạnh à?
Minh Diệu cau mày, nói:
- Đều nói cái mông của tiểu hài tử không sợ lạnh, nhưng ngươi không được tính là tiểu hài tử.
- Ai cần ngươi lo!
Diệp Tiểu Manh thở phì phì, quệt mồm ba cái rồi rời đi.
- Chờ một chút a, ta còn chưa có nói xong a.
Minh Diệu ở phía sau hô lên.
- Còn có chuyện gì à?
Diệp Tiểu Manh cũng không nhìn Minh Diệu, quệt mồm ba cái bỏ đi tương đương với việc bất mãn lời nói của Minh Diệu.
- Cơm hơi nhiều nước nên ảnh hưởng tới hương vị, cơm chiên để qua đêm phải xào qua.
Minh Diệu lắc đầu.
- Có ăn hay không tùy ngươi, hừ...
Diệp Tiểu Manh đóng cửa phòng thật mạnh.
- Hô...
Minh Diệu buông lỏng một hơi, đối với nam nhân vừa mới rời giường mà nói, gặp loại chuyện kích thích thị giác này quá mức cường liệt, Minh Diệu có cảm giác đệ đệ của mình đang ngóc đầu dậy.
- Chuyện này nói rõ sinh lý của ta vẫn bình thường nha, cũng không phải là đồ bỏ đi.
Minh Diệu trong lòng vẫn mặc niệm đĩa cơm chiên vừa rồi.
- Hương vị không tệ, chỉ hơi nhiều nước.
Diệp Tiểu Manh thở phì phì ngồi trên giường, nói:
- Minh Diệu chết tiệt, đồ đầu đất.
- Nhiều phương pháp như vậy, đã để bắp chân như ẩn như hiện như thế này, sau khi tắm xong còn mặc áo sơ mi của nam nhân, ngủ dậy còn được ăn ngon miệng, đã dùng đủ chiêu như thế, tại sao không có tác dụng?
Nàng cầm một quyển sách trên giá sách xuống.
- Nhìn ghi chú cho tỷ mỉ, ân... Lúc ẩn lúc hiện tốt nhất là lúc trời tối, nếu không sẽ bị người ta cho là đồ đần... Vì cái gì vừa rồi ta không nhìn thấy câu này.
Minh Diệu cơm nước xong xuôi gọi điện thoại cho Nghiêm Trọng, đêm qua có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Trọng không nhớ rõ ràng lắm, hình như bị Minh Diệu đánh ngất xỉu, Minh Diệu cũng lười giải thích nhiều như vậy, bịa đặt lung tung để biện hộ cho chuyện đêm qua. Đêm qua nữ quỷ bị thương rất nặng, cho nên trong thời gian ngắn chắc không tái xuất hiện. Đương nhiên Nghiêm Trọng không cần lo lắng an toàn tính mạng của mình.
Sau này Minh Diệu lại điện thoại cho Từ Mẫn một câu, Tống Tân chạy trốn, nữ quỷ kia lại được cứu đi, toàn bộ manh mối đã đoạn. Tuy quỷ sứ đã cam đoan, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy không yên lòng. Dù sao quyền chủ động đang ở trong tay người khác, nữ quỷ lại không tình nguyện nói chuyện cho hắn. Hiện tại Minh Diệu có chút bội phục Tống Tân. Có thể khiến cho quỷ cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện, đây không phải người dưỡng quỷ nào cũng có thể làm được. Tối thiểu tên mập mạp lại không có bổn sự này, có thể trao đổi với quỷ hồn, hơn nữa Tống Tân dùng phương pháp rất kỳ quái, ngay cả Hoài Tố cũng chưa từng nghe qua, cho nên Minh Diệu cảm thấy phải sớm tìm được Tống Tân, miễn cho đêm dài lắm mộng, lại xảy ra chuyện khác.
Dùng phương pháp bình thường không tìm thấy người, vậy chỉ có thể nhờ Từ Mẫn, dù sao phương diện tìm người của cảnh sát còn cao minh hơn Minh Diệu nhiều. Minh Diệu nói chuyện của Tống Tân cho Từ Mẫn nghe, Từ Mẫn sững sờ.
- Ngươi muốn cảnh sát chúng ta giúp đỡ tìm người?
- Ân, ta cũng không có biện pháp.
Minh Diệu nói ra.
- Tống Tân là nhân vật nguy hiểm, ta rất khẳng định Trần Viêm là bị người ta giết.
- Như vậy, tại sao tên Tống Tân kia không có ở nhà? Cũng không có đến hiện trường vụ án!
Từ Mẫn không rõ.
- Ta hoài nghi, Tống Tân này, lợi dụng quỷ hồn giết người.
Minh Diệu giải thích, nói:
- Hình như hắn có thể sai sử một nữ quỷ, dựa vào ảo giác giết người, tuy ta không biết tại sao hắn giết vị hôn thê của mình, nhưng ta rất khẳng định, người này nhất định sẽ động thủ tiếp.
- Được rồi, ta thử xem.
Từ Mẫn thở dài một hơi.
- Ngươi biết, cảnh sát chúng ta dựa vào bằng chứng nói chuyện, tên Tống Tân và Trần Viêm chết không có liên hệ với nhau, chỉ sợ không có hiệu quả gì.
- Ta biết rõ, ngươi hết sức là được, dù sao cảnh sát các ngươi nhiều người, nếu so với một mình ta thì mạnh hơn nhiều.
Minh Diệu nói xong, cúp điện thoại.
Minh Diệu hô một câu với Diệp Tiểu Manh ở trong phòng, Diệp Tiểu Manh cũng không có đáp ứng. Minh Diệu không có để ý, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đối với việc dưỡng quỷ, Minh Diệu là gà mờ, nhưng mập mạp là chuyên gia, tuy Hoài Tố nói không rõ phương pháp Tống Tân dưỡng quỷ, Minh Diệu cảm thấy mình phải đi tìm mập mạp để thử thời vận.
- Không có khả năng.
Nghe Minh Diệu nói xong, mập mạp lắc đầu đầy khẳng định.
- Không có người nào dùng hòm gỗ để dưỡng quỷ, tuyệt đối không có khả năng.
- Nhưng mà Hoài Tố rất khẳng định, nữ quỷ được tên kia đưa tới, thả vào rương hòm.
Minh Diệu nói ra.
- Ngươi cũng biết, Quỷ Hồn là một loại từ trường, dùng hòm gỗ, căn bản không cách nào ngăn cách quỷ hồn với ngoại giới được, như vậy chẳng bằng trực tiếp thả quỷ hồn ra bên ngoài còn tốt hơn, cũng không cách nào giúp quỷ hồn khôi phục.
Lê mập mạp giải thích.
- Chỉ có thể dùng bình sứ tím, tuyệt đối không có người nào dùng hòm gỗ để dưỡng quỷ.
- Vậy thì kỳ quái.
Minh Diệu xoa đầu, nói:
- Như vậy thì cái hòm đó được làm bằng cái gì, chẳng lẽ bỏ bình sứ tím trong hòm gỗ sao?
- Ta cảm thấy ngươi chỉ để tâm tới những chuyện vụn vặt.
Lê mập mạp hừ một tiếng, nói:
- Con nữ quỷ kia cũng đã nói, là nó tự nguyện. Ngươi có nghĩ tới hay không, tên Tống Tân kia chẳng có phương pháp dưỡng quỷ gì, mà là quỷ hồn kia tự nguyện giết người vì hắn.
- Tự nguyện?
Nghe được Lê mập mạp nói thế, Minh Diệu sững sờ một chút, nói:
- Còn có quỷ như vậy sao? Không biết giết người là tăng thêm oan nghiệt cho bản thân sao?
- Có khả năng a.
Lê mập mạp để tay trên mặt bàn.
- Loại vật như quỷ hồn, đều là hoang tưởng, nói không chừng nữ quỷ kia ưa thích nghe Tống Tân nói chuyện, hoặc ưa thích giết người, cũng không phải là chuyện không được. Hoang tưởng nói trắng ra chính là bệnh tâm thần, bệnh tâm thần thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Minh Diệu gật đầu, không thể phủ nhận, Lê mập mạp nói cũng có đạo lý. Trước kia Minh Diệu cho rằng Tống Tân có phương pháp dưỡng quỷ, sai sử quỷ đi giết người, cho nên đi sai đường. Nói như vậy, cái hòm gỗ kia, không phải dùng để dưỡng quỷ, mà cái hòm gỗ đó được nữ quỷ chiếm dụng, rất có thể giống như Hoài Tố, có cha nàng ở bên trong.
← Ch. 140 | Ch. 142 → |