← Ch.144 | Ch.146 → |
- Như thế nào, đột nhiên dừng lại không nói à!
Diệp Tiểu Manh xoa xoa chỗ đau nhức trên trán.
- Hắc!
Minh Diệu quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Manh và cười khổ.
- Tới chậm, nữ hài kia chết rồi.
- Ah, làm sao lại như vậy?
Diệp Tiểu Manh nghe xong lời này liền cấp bách. Trước khi đi Minh Diệu đã từng nói qua, muốn đi cứu nữ hài gặp nguy hiểm kia đi, nhưng bây giờ lại nghe nói nữ hài kia đã chết, cho nên khó hiểu.
- Làm sao ngươi biết?
Minh Diệu nhặt con hạc giấy trên mặt đất lên, đưa cho Diệp Tiểu Manh xem, con hạc giấy vốn màu vàng, dần dần biến thành màu đen.
- Con hạc tìm người biến thành màu đen, nói rõ từ trường của cô bé kia đã biến mất, tức là đã chết.
- Vậy làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Manh có chút ủ rũ, thời tiết lạnh như vậy, đi theo con hạc giấy lâu như thế. Nhưng không ngờ thất bại trong gang tấc.
- Tìm xung quanh đi, có lẽ cách nơi này không quá xa.
Minh Diệu thở dài.
- Tuy không cứu được người, nhưng bắt được hung thủ cũng được.
- Ngươi nhìn bên cạnh là cái gì?
Diệp Tiểu Manh chỉ vào nơi xa xa.
- Tại nơi này hoang vu như vậy, tại sao có thể có sân chơi?
Minh Diệu chỉ vào một nơi, Diệp Tiểu Manh nhìn về phương hướng đó, quả thật cách đó không xa có một tường vây cực lớn. Trên đỉnh tường vây, có thể nhìn thấy một ít phương tiện trò chơi cũ nát vứt đi. Minh Diệu nhớ rõ nơi đây trước kia là sân chơi nổi tiếng, nổi danh không phải vì nhiều người tới chơi, mà là vì lão bản sân chơi này thắt cổ trên chiếc thuyền hải tặc đồ chơi. TV cũng có đưa tin, mà giá đỡ cũng rất cao. Lúc ấy cảnh sát muốn đưa thi thể của lão bản xuống, cũng phải đi mượn xe thang của cứu hỏa mới có thể lên tới, không biết lão bản kia làm thế nào một mình leo lên cao như thế, lại buộc dây và tự sát được. Dù sao lúc cảnh sát nhận được báo động, đã trông thấy lão bản bị treo ở trung ương giá đỡ của thuyền hải tặc. Thi thể bất động trong gió, cảnh sát cũng điều tra qua, nhưng việc này quá mức không thể tưởng tượng được, cũng không có manh mối gì. Cho nên cuối cùng không điều tra nữa, bởi vì nơi này quá mức hoang vu. Giao thông không tiện, cộng thêm tin tức lão bản treo cổ tự sát, cho nên không ai nguyện ý đi tới nơi này. Chính phủ cũng không có mục đích khai phát nơi đây, cho nên nơi này đã vứt bỏ nhiều năm.
- Đi xem a.
Minh Diệu chỉ hướng đó, cười cười với Diệp Tiểu Manh.
- Đi xem Hồng Kông Disney.
- Ngươi sử dụng loại phương pháp này lừa gạt ta.
Diệp Tiểu Manh rất bất mãn quệt mồm ba cái.
- Hồng Kông Disney cũng không có bộ dáng tiêu điều như quỷ thành này.
Dùng côn sắt nạy nhẹ một cái, khóa sắt rỉ sét loang lổ đứt đoạn. Minh Diệu dùng sức kéo cửa sắt ra, bởi vì nơi này lâu ngày không người qua lại, cho nên phát ra âm thanh mài mòn chói tai.
- Ngươi đang làm gì thế?
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Minh Diệu mở cửa, từ trong lồng ngực lấy ra một cây bút, dùng bút vẽ lên cửa sắt mấy nét.
- Là pháp thuật khu quỷ sao?
- Không phải.
Minh Diệu cười, chỉ vài nơi hắn vừa viết.
- Hoan nghênh đi vào công viên Disneyland, ngươi là khách nhân đầu tiên, tất cả trò chơi trong nơi này ngươi cứ tận tình chơi đùa, không cần tốn hao bất cứ phí tổn nào.
Diệp Tiểu Manh lúc này mới nhìn rõ, Minh Diệu đã dùng bút viết lên trên cửa mấy chữ "Disney", xiêu xiêu vẹo vẹo, phối hợp với cửa sắt cũ nát, càng giống như quỷ thành hơn.
- Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao?
Diệp Tiểu Manh trợn mắt nhìn Minh Diệu.
Hai người đi vào trong sân chơi trống rỗng, bốn phía đều là các phương tiện trò chơi cũ nát, Diệp Tiểu Manh đã từng mộng tưởng trong đầu, bản thân mình và Minh Diệu hai người, cùng đi sân chơi, ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn ăn kem, ngồi trên thuyền hải tặc cáp treo mà hét lớn. Nhưng tất cả những thứ này, tuyệt đối sẽ không phát sinh ở một sân chơi giống như quỷ thành này.
- Vì cái gì không bảo Từ Mẫn tỷ dẫn người đi cùng chúng ta?
Diệp Tiểu Manh ở sau lưng Minh Diệu hỏi.
- Nhiều người không phải dễ tìm sao?
- Ngươi cảm thấy những cảnh sát kia sẽ nguyện ý đi theo một con hạc giấy bay chầm chậm như chúng ta sao?
Minh Diệu không quay đầu lại, hắn đang đánh giá các phương tiện trò chơi cũ nát không chịu nổi kia.
- Từ Mẫn tin tưởng lời ta nói, nhưng không có nghĩa là đồng sự của nàng sẽ tin tưởng, chỉ sợ còn cho người bắt ta đi bệnh viện tâm thần đấy. Lại nói, chuyện này chỉ sợ không phải chuyện cảnh sát có thể giải quyết, nhiều người càng dễ có sai lầm. Đây cũng là công tác chúng ta phải giải quyết, sau đó đem công việc còn lại giao cho cảnh sát giải quyết thì tốt hơn.
- Ngươi khẳng định này do Tống Tân làm?
Diệp Tiểu Manh tiếp tục hỏi.
- Chẳng lẽ không có khả năng kết tội hắn bình thường sao?
- Cũng có khả năng, nhưng Tống Tân là hiềm nghi lớn nhất.
Minh Diệu giải thích nói.
- Tuy không biết nguyên nhân, nhưng hiện tại có thể nhất định, nữ quỷ kia thật sự bị Tống Tân thao túng. Mà lần trước ngươi đánh nữ quỷ thảm như vậy, chỉ sợ thật lâu cũng không thể khôi phục nguyên khí. Cho nên chuyện này, chỉ sợ có tám phần là Tống Tân vì khôi phục lực lượng cho nữ quỷ, cho nên bắt cóc cô bé kia.
- Vì cái gì?
Diệp Tiểu Manh vẫn không rõ.
- Tên gọi là Tống Tân đã hại chết một người, hơn nữa cũng biết chúng ta đang tìm hắn, vậy hắn phải nhanh chóng chạy đi, tại sao còn bắt cóc cô bé kia, khôi phục lực lượng cho nữ quỷ.
- Lần trước Lê mập mạp không phải đã dạy ngươi phương pháp khống quỷ sao? Sau khi ngươi dùng có cảm giác gì?
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Cảm giác không tốt lắm, rất không thoải mái.
Diệp Tiểu Manh cau mày nhớ lại một chút.
- Dù sao ta cũng không muốn dùng.
- Ngươi là hảo hài tử.
Minh Diệu cười sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh, giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ.
- Nhưng đại bộ phận loài người không giống như ngươi, có thể khống chế quỷ, đại biểu cho một loại lực lượng. Một loại lực lượng người thường không thể đạt được, từ một người bình thường, đột nhiên có thể dùng lực lượng có thể khống chế sinh tử của người khác, thường thường tâm lý sẽ sinh ra biến hóa cực lớn. Mà loại lực lượng này đột nhiên biến mất, tâm lý cũng mất một khoảng thời gian mới hồi phục lại bình thường, mà càng thêm khát vọng loại lực lượng này, lực lượng càng cường đại hơn, mà khôi phục lực lượng của nữ quỷ kia, chỉ sợ chính là chuyện đầu tiên Tống Tân muốn làm.
- Vậy tại sao phải bắt cóc cô bé kia?
- Tuy không dám khẳng định, nhưng có lẽ cô bé kia là xử nữ.
Minh Diệu điềm nhiên như không có việc gì nói ra.
- Quỷ thật ra là một loại lực lượng, hơn nữa là loại năng lượng không ổn định, tùy thời có thể phát ra ngoài và tiêu tán, cho nên quỷ hồn càng ngày càng biến thành yếu hơn, mà muốn quỷ hồn trở nên mạnh mẽ, là một chuyện không có khả năng. Nhưng có một loại phương pháp có thể dùng được, là một loại phương pháp thương thiên hại lý. Trên cơ bản là dùng phương pháp này, cho dù là người hay quỷ, đều không có gì kết cục tốt, hơn nữa phương pháp này có tính đặc thù, người có thể sử dụng càng ngày càng ít.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |