← Ch.151 | Ch.153 → |
- Ta thật khó khăn.
Quỷ sứ thở dài.
- Ngươi nói chuyện rất có đạo lý, nhưng ngươi phải biết rằng, cho dù ta sửa sang ba hồn bảy vía của người này lại như cũ, chỉ sợ hắn sẽ biến thành quái vật nửa người nửa quỷ, không cách nào sinh hoạt bình thường tại dương gian. Ngươi biết đấy, quỷ bình thường không cách nào sinh hoạt vào ban ngày, mà nửa quỷ, chỉ có thể hoạt động vào ban đêm mà thôi, mặt trời với hắn mà nói, chính là thuốc độc, hơn nữa địa phủ chúng ta cũng không cho phép loại nửa quỷ này tồn tại, mà ở dương gian, hắn chính là công địch của cả linh giới các ngươi, như vậy, có thể nói, hắn sống không bằng chết.
- Ta không thích đi vòng vèo, cũng không thích thời gian cò kè mặc cả quá dài, biện pháp ta đã nghĩ ra rồi.
Minh Diệu lắc đầu.
- Thời gian của ngươi có hạn, những công ty khác có cùng nghiệp vụ có lẽ sắp đến, nếu đàm phán không ổn, ta có thể đàm phán với bọn họ.
- Ta chán ghét ngươi, thực sự đấy.
Quỷ sứ dùng tay xoa xoa huyệt thái dương.
- Được rồi, hắn có thể ở lại trên Hoàng Tuyền Lộ, thẳng đến khi dương thọ ngươi cấp hao hết thì thôi, chỗ đó chưa tính là khu vực của địa phủ, cũng không tính là dương gian, thuộc về một không gian đứt gãy không người quản lý. Người bình thường sau khi chết hồn phách đều đi qua Hoàng Tuyền Lộ, qua cầu Nại Hà mới tính là chính thức đi vào địa phủ. Cho nên nơi đó chính là địa điểm thích hợp nhất cho nửa người nửa quỷ như hắn.
- Có thể!
Minh Diệu gật đầu, nói:
- Như vậy chúng ta bàn xong rồi, có cần ký hợp đồng chính thức hay không?
- Có lẽ ngươi nên đi buôn bán đi!
Quỷ sứ lẩm bẩm một câu:
- Như vậy ngươi nhất định sẽ phát tài đấy!
- Xem và ký được chưa?
Minh Diệu nhìn quỷ sứ đang xem phần hiệp nghị của hắn đưa cho.
- Trên đây những thứ mà chúng ta ước định ta sẽ không ghi cái nào vào, chỉ viết ta và tiểu mập mạp sau khi chết, công tác chuyển sinh sẽ công ty các ngươi toàn quyền phụ trách mà thôi.
- Ngươi cho rằng ta không muốn chút ít sao?
Quỷ sứ lườm hắn một cái, đây cũng không phải là hiệp nghị bình thường, chỉ cần ký vào nó, tuyệt đối không thể đổi ý.
- Những thứ kia đều không tuân theo quy định, chỗ tốt đều bị ngươi chiếm cả rồi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy.
- Vậy được rồi.
Minh Diệu cười ký xuống.
- Dù sao tiểu mập mạp muốn ký tên cũng phải khôi phục bình thường mới có thể, ta không sợ ngươi đổi ý.
Sau khi hắn ký tên lên thẻ tre, đưa phần hiệp nghị này cho quỷ sứ, Minh Diệu cảm giác có chút không được tự nhiên, chuyện này hắn còn chưa có chết đã phải ký rồi, đúng là có chút không thoải mái.
- Ngươi có lẽ bắt đầu làm việc a.
Minh Diệu chỉ chỉ vào Lê mập mạp đang nằm trên mặt đất.
- Thời gian kéo càng lâu, càng dễ xảy ra vấn đề.
- Giúp ta một tay, hắn quá nặng!
Quỷ sứ đi qua, nâng Lê mập mạp dậy.
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì là sao? Đương nhiên là cứu hắn rồi!
Quỷ sứ cau mày, nói:
- Ngươi cho rằng ở chỗ này là có thể làm được những chuyện khác sao, xin nhớ, đây là dương gian, có rất nhiều con mắt đang nhìn đấy, lại nói hồn phách là thứ rất yếu ớt, có một số việc, phải tìm địa phương thích hợp cho hồn phách mới có thể làm được.
Minh Diệu đi qua, giúp đỡ quỷ sứ nâng thân thể Lê mập mạp lên.
- Đi theo ta, không được đi loạn.
Quỷ sứ nói ra.
- Trên đường xuống hoàng tuyền không quá an ổn, đặc biệt là những người dương thọ chưa hết như ngươi.
Minh Diệu gật đầu, ba người lập tức biến mất trong phòng.
Diệp Tiểu Manh nhìn tất cả cảnh này vào mắt, nhìn mà ngây ngốc, về Lê mập mạp tồn tại nàng cũng biết được một chút, Minh Diệu từng nói có một người bạn tốt họ Lê, Minh Diệu cũng thường xuyên sẽ đi tìm hắn, nhưng Diệp Tiểu Manh chưa từng nhìn thấy hắn, mà hôm quỷ sứ đi tới mang nữ quỷ đi, có nói Minh Diệu thiếu hắn một nhân tình. Nói như vậy, những chuyện này, hẳn đã xảy ra ở thời điểm trước khi nàng gặp được Minh Diệu.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ, vì cái gì Minh Diệu lại có bộ dáng không sao cả, chưa bao giờ đi để ý tới ánh mắt người khác. Một người biết rõ mình sẽ chết sớm khi còn tráng niên, thậm chí biết chính xác là bao nhiêu tuổi, nếu đã không sống lâu thì cần gì phải cố kỵ, cũng không cần phải làm bộ làm tịch.
Diệp Tiểu Manh mơ hồ nghe được bên ngoài có chút tiếng ồn ào, từ khi nàng xuyên việt tới nơi này, nhập vào thân xác của con chó nhỏ tên tiểu Tuyết, thính giác và khứu giác linh hoạt hơn con nhiều rất nhiều, xem ra làm động vật, cũng không phải không tốt, ở phương diện khác mà nói, ông trời rất công bình, hắn cướp đi của ngươi thứ gì, hắn sẽ đền bù tổn thất của ngươi bằng thứ khác. Tuy biến thành một con chó nhỏ, nhưng tối thiểu không cần phải kẹp đuôi làm người như lúc là con người, vì cuộc sống mà bôn ba. Cơm đến há miệng, không có việc gì thì đi bộ, còn có thể không có việc gì lại được Minh Diệu ôm, đối với Diệp Tiểu Manh mà nói, đây cũng không phải là chuyện không tốt.
Tiếng la hét ầm ĩ càng lúc càng lớn, Diệp Tiểu Manh không biết chuyện gì xảy ra, Minh Diệu không biết tung tích, nàng nhìn qua khe cửa, phát hiện ở bên ngoài có không ít người đi tới phòng của Minh Diệu, mà Tần Khai và một trung niên giống hắn đang ngăn cản, nhưng không ngăn được.
"Ba" một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám người đi vào phòng Minh Diệu.
Dẫn đầu là một người trẻ tuổi đầy tức giận, nhìn tuổi cũng không khác biệt với Minh Diệu lắm, Diệp Tiểu Manh cảm giác lông trên người dựng thẳng, sát khí trên người của người trẻ tuổi kia như hóa thành thực chất, làm cho người ta phát lạnh.
Nhìn thấy trong phòng không có người, người tuổi trẻ kia sững sờ một chút, sau đó tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Tần Khai, nắm chặt cổ áo của Tần Khai.
- Nói, tên mập mạp chết bầm kia, các ngươi giấu hắn ở đâu rồi!
- Trần Lam, không thể vô lý với trưởng bối.
Một âm thanh già nua từ ngoài cửa truyền tới, đám người tách ra, đi tới là một lão nhân già nua, nhìn hắn cũng chỉ sáu mươi tuổi, thân thể cường tráng, ánh sáng đỏ đầy mặt, trên mặt luôn mang theo nụ cười, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
- Hội trưởng.
Người tên là Trần Lam thấy lão già đi tới, không dám lỗ mãng, buông cổ áo của Tần Khai ra, có chút cúi đầu xuống.
- Cha ta bị người ta ám sát, có người nhìn thấy Lê mập mạp của Lê gia giết chết cha ta.
Lê gia và Tần gia nhiều thế hệ giao hảo, mập mạp kia nhất định là trốn tới chỗ này.
- Ngươi có chứng cớ không?
Lão nhân giương mắt nhìn Trần Lam, khuôn mặt hiền lành, đột nhiên lão nhân như biến thành người khác, Trần Lam không dám nhìn ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống.
- Không có... Nhưng mà...
- Không có là không có, không có thì nhưng mà cái gì?
Lão nhân phất tay với hắn.
- Đi ra ngoài đi!
Tuy không cam lòng, nhưng Trần Lam không dám cãi lời lão nhân, cúi đầu đi ra ngoài, nhưng Diệp Tiểu Manh lại có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Trần Lam có lửa giận đang thiêu đốt.
Tần Khai biết rõ lão nhân này có những lời đặc biệt muốn nói, cho nên nháy mắt với người trung niên đứng bên cạnh hắn, trung niên nhân kia gật gật đầu, cũng ra khỏi phòng, mà đám người ồn ào kia, cũng rời khỏi, hiện giờ trong phòng Minh Diệu chỉ còn lại Tần Khai và lão già, còn có Diệp Tiểu Manh.
- Tần Khai a, ta thật khó khăn ah.
Lão già mở miệng nói chuyện.
- Người chết là cha của Trần Lam, hơn nữa là phó hội trưởng hiệp hội. Mà giết người lại là người của Lê gia, nhưng Tần gia và Lê gia có quan hệ chém không đứt, chuyện này quá khó làm a.
- Chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ?
Tần Khai lắc đầu.
- Chúng ta không muốn dính vào vũng nước đục này.
- Ngươi đang thăm dò ta hay là cho rằng ta già hồ đồ?
Lão già pha trò.
- Một đại hài tử, có thể giết chết phó hội trường hiệp hội sao? Nếu không có người hỗ trợ, như vậy Trần Tùng Lâm làm sao có thể đi tới một nơi vắng vẻ. Hơn nữa ta đã nhìn thi thể của hắn rồi, tuy che dấu rất tốt, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được, hắn đã bị thương từ trước đó. Không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lại rất nặng, mà tên tiểu tử họ Lê kia, lại trùng hợp vào lúc đó đi ám sát hắn.
- Những điều này đều là trùng hợp.
Tần Khai lắc đầu, hắn cẩn thận hồi tưởng một lần, xác định là không có để lại bất cứ manh mối nào để có thể liên tưởng tới Tần gia, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của lão già này mà thôi, chỉ cần không thừa nhận, bọn họ cũng không có chứng cứ.
- Ta già, nhưng cũng đủ ngồi lên cái vị trí này.
Lão già không tiếp tục dây dưa vào chủ đề trên nữa.
- Đợi ta đi rồi, vị trí này sẽ là của Trần Tùng Lâm, hơn nữa hắn cũng đã đợi thật lâu rồi.
- Ta đúng là không có ưa hắn, rất không thích.
Lão già nói uyển chuyển, hai mắt híp lại.
- Hắn lộ phong mang quá nhọn, chẳng qua là một chuyện nhỏ, hắn lợi dụng lý do luận bàn thất thủ giết chết đương gia Lê gia. Chuyện này nếu truy cứu, cũng không có chứng cứ nói hắn giết người.
Lão già ngẩng đầu liếc nhìn Tần Khai.
- Có một số việc không cần chứng cứ, lòng dạ biết rõ là đủ rồi.
Tần Khai không nói gì.
- Chuyện này, ta cần một lời giải thích.
Lão già vỗ vai Tần Khai.
- Cho người Trần gia một lời giải thích. Ngươi làm cũng rất đẹp, trải đường cho thế hệ sau cũng tốt, đều phải làm một tư thái.
- Trải đường?
Tần Khai giật mình một cái.
- Ta già, vị trí này sớm muộn phải giao ra.
Lão già cười lên.
- Hơn nữa ta vốn không ưa thích Trần Tùng Lâm, hắn quá gấp, gấp đến độ hận không thể trù ta chết ngay lập tức.
Lão nhân cười rồi rời khỏi phòng, lưu lại Tần Khai sững sờ ở đó.
- Đại ca, ngươi thật muốn làm như vậy? Tần Diệu vẫn là trẻ con thôi.
Tần Lệ nhíu mày, nhìn qua Tần Khai.
- Không bằng để cho ta tới.
- Không, không có người nào phù hợp hơn Diệu nhi cả.
Tần Khai lắc đầu, nói:
- Ta còn có nhiều chuyện cần ngươi giúp ta, hơn nữa đây cũng là một cơ hội.
- Nhưng làm như vây, đời này của Tần Diệu có thể bị hủy!
Đương gia của Tần gia là Tần Khai, mà Tần Lệ là em ruột của đương gia, nhân khẩu của Tần gia thịnh vượng, nhưng huyết thống trực hệ, chỉ sợ còn lại hai người này, hai huynh đệ cảm tình rất tốt. Tần Lệ không kết hôn, với hắn mà nói, có rảnh đi tìm nữ nhân kết hôn sinh con, còn không bằng đem thời gian đó đi giúp đại ca làm nhiều chuyện khác, mà Tần Diệu, hắn cũng xem như con ruột của mình.
- Có lẽ sẽ như thế, có được hay không, phải nhìn chính nó mà thôi.
Tần Khai lắc đầu.
- Đợi hắn trở lại ta sẽ nói với hắn, ngươi động thủ đi.
- Không được, ta không thể hạ thủ!
Tần Lệ lắc đầu.
- Chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm.
Tần Khai ném một quyển sách cho Tần Lệ, đi ra khỏi cửa.
- Công lực của ta không tinh thuần như ngươi, ta sợ ta không làm đúng mực được.
- Đây là...
Tần Lệ nhìn quyển sách kia, mở một tờ ra, lông mày giãn ra.
- Ngươi tìm được từ nơi này?
- Ta cái gì cũng không biết!
Âm thanh của Tần Khai từ xa truyền tới.
Minh Diệu trở lại phòng của mình thì trời đã khuya, sau một chuyến đi Hoàng Tuyền Lộ, hắn cảm giác không thua gì chết một lần, quỷ sứ nói không sai, một người sống muốn đi trên Hoàng Tuyền Lộ, còn không bằng trực tiếp đi cắt cổ cho nhanh.
Nhưng có một chuyện may mắn là, Lê mập mạp đã tỉnh táo lại. Tuy hắn biết nguyên nhân là do Minh Diệu, ba hồn bảy vía trở về vị trí cũ, nhưng Lê mập mạp không thể nhúc nhích được, nhưng Lê mập mạp không trách Minh Diệu. Bởi vì hắn biết rõ, vì chính mình, bạn thân đã mất đi bốn mươi năm dương thọ, hơn nữa Lê mập mạp còn nói giỡn, tại đây kỳ thật rất tốt, tuy không thể tự do hoạt động như dương gian, cũng không đi địa phủ, nhưng trên Hoàng Tuyền Lộ cũng không có tịch mịch. Với tư cách là một dương quỷ, liên hệ với quỷ cũng không khó khăn gì, mà trên đường xuống hoàng tuyền, không thiếu nhất, chính là quỷ. Hơn nữa ở chỗ này, cũng không cần ăn cơm, cũng không cần ngủ, nhưng chỗ này cũng không có gì tốt, nhưng cho dù không đi cũng không sao cả.
Tuy mất đi bốn mươi năm dương thọ, nhưng Minh Diệu cũng không có hối hận. Sinh sinh tử tử kỳ thật không có gì, nhưng nếu vĩnh viễn không được gặp mặt, hoặc không có người mà mình ưa thích, đó mới là thống khổ nhất. Hiện tại loại trạng thái này, nếu Minh Diệu muốn tìm Lê mập mạp nói chuyện phiếm, có thể tùy thời đi gặp hắn, chỉ nhìn một lần, Minh Diệu đã học được phương pháp quỷ sứ dẫn quỷ hồn xuống Hoàng Tuyền Lộ thất thất bát bát, mà quỷ sứ này cũng không có ý muốn gạt Minh Diệu. Minh Diệu cảm thấy chỉ cần thực nghiệm mấy lần, có lẽ không thành vấn đề.
Hiện tại, Minh Diệu vẫn còn cảm thấy cao hứng đối với việc có thể thấy được Lê bàn tử. Bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, đối với một số việc, còn chưa hoàn toàn rõ ràng. Mãi cho đến nhiều năm sau này, hắn mới lĩnh ngộ được, việc làm của chính mình lúc đó thực ích kỷ.
Hắn chưa từng hỏi qua ý kiến của Lê bàn tử, cứ mạnh mẽ giữ hắn lại như vậy.
Tiếng đập cửa vang lên, Minh Diệu mở cửa, phụ thân của hắn đang đứng ở bên ngoài.
- Rốt cục thì ngươi đã trở lại, ngươi đi tới nơi nào vậy?
Tần Khai mỉm cười nhìn con trai.
- Đi một chuyến xuống hoàng tuyền.
Minh Diệu cười cười.
- Có một chút kích thích.
- Sao lại thế?
Đôi mày của Tần Khai cau lại, hắn vốn đang nghĩ đến bởi vì Minh Diệu biết Trần Lam tới bắt người nên mới đặc biệt mang theo thi thể của Lê bàn tử tránh đi. Nhưng thật không ngờ Minh Diệu lại đưa ra một đáp án như vậy.
Minh Diệu chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra cho Tần Khai nghe một lần, đôi mày của Tần Khai lại càng nhăn chặt lại.
- Ngươi thật đúng là...
Tần Khai cảm giác đầu của mình có chút đau.
- Ta cứ tưởng là ngươi sẽ không tin tưởng những thứ kia.
- Tuy rằng thất bại, hơn nữa còn tổn thất bốn mươi năm dương thọ, nhưng mà kết quả vẫn có thể chấp nhận được.
Minh Diệu cười cười.
- Ít nhất thì con vẫn có thể gặp lại tiểu bàn tử.
- Bốn mươi năm, ngươi có hiểu được bốn mươi năm dương thọ là loại khái niệm gì không.
Tần Khai xoa nhẹ huyệt thái dương.
- Ngươi quá nông nổi.
Minh Diệu nhún nhún vai, bộ dáng không sao cả. Đối với một thiếu niên mười tám tuổi mà nói, chuyện tình hơn hai mươi năm sau là một chuyện tình rất xa xôi.
- Quên đi, chuyện tình tuổi thọ, thể nào cũng sẽ tìm được biện pháp để sửa chữa.
Tần Khai thở dài.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |