← Ch.166 | Ch.168 → |
- Nhưng mà tôi chưa nghĩ đến chuyện này.
-Ồ?
- Tôi đã không còn là người của Tần gia nữa, Tần Diệu kia đã chết rồi, tôi cần gì phải mặt dày mày dạn đi tranh giành cái dòng họ không phải của mình như vậy. Kia chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.
Minh Diệu nắm chặt tay lại.
- Hiện tại tôi đã không còn là một tên phế vật không có linh lực như trước kia nữa. Bằng vào đôi tay của chính mình làm sao tôi lại không tự tạo được một mảnh trời riêng chứ?
- Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, có hoài bão là chuyện tốt.
Hội trưởng nở nụ cười.
- Tốt lắm, không uống phí công sức ta chạy đến đây để gặp cậu.
- Hội trưởng, lần này ngài đến gặp tôi là...
- Thứ nhất, là vị sự tình của cậu và Tần Khai.
Hội trưởng nhẹ nhàng gõ nhịp ở trên thành ghế.
- Ta luôn luôn rất xem trọng câu. Từ sau lần gặp cậu ở đại hội của Tần gia, ta chỉ biết cậu tuyệt đối không phải là vật ở trong ao. Có thể chịu nhục mà vác một nỗi oan lớn như vậy gì gia tộc, ta thực sự tán thưởng cậu.
- Hội trưởng đã khen nhầm rồi, tất cả những chuyện kia đều là chuyện quá khứ.
Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi ra.
- Khi đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghĩ được phức tạp như vậy. Nếu mà đặt ở hiện tại, chỉ sợ tôi cũng không thể bình tĩnh mà đón nhận tất cả những chuyện này.
- Bất kể nói như thế nào, ta cũng đều tán thưởng cách làm người của cậu.
Hội trưởng gật gật đầu.
- Thứ hai là ta đã già rồi, cần phải bồi dưỡng một ít người mới mẻ, để thay một ít máu tươi trẻ trung cho hiệp hội.
- Sau này kính xin hội trưởng hãy chiếu cố nhiều hơn.
Minh Diệu cười híp mắt, hướng về phía hội trưởng vái một cái.
- Ha ha ha, tốt, không tệ, tuổi trẻ, thông minh, có năng lực, thức thời.
Hội trưởng gật đầu cười.
- Ta thực xem trọng cậu.
Phân hóa, mượn sức, chỉ có vài chiêu này nhưng lão nhân vẫn ngựa quen đường cũ sao. Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng. Đầu tiên là xuất lời dò xét, tiếp theo là nhắc tới chuyện cũ trước kia, sau đó là ném một miếng bánh mì lớn cho ta. Xem ra bây giờ hội trưởng đã không còn là một người đi đường nữa. Tính toán kỹ lưỡng để cột ta lên chiến xa của hắn, chỉ sợ là vì để sau này cha ta làm việc sẽ ném chuột sợ vỡ bình.
Minh Diệu cười thầm trong lòng, nếu mà không thừa dịp này để chiếm một chút ưu đãi, như vậy thì không phải sẽ uổng phí công sức diễn kịch kỹ càng như vậy với lão nhân này sao.
- Nhưng mà ở phân bộ này, dường như có rất nhiều người không hài lòng với tôi lắm.
Minh Diệu làm ra bộ dáng khó xử.
- Cho nên tôi sợ sẽ uổng phí sự kỳ vọng của hội trưởng.
- Là chuyện tình Trần Lam sao? Ta đã nói rồi, cái này không cần lo lắng.
Hội trưởng khoát tay áo.
- Không riêng gì Trần Lam.
Minh Diệu thở dài.
- Theo tôi được biết thì tôi bị phân công tới tổ sáu. Mà tổ trưởng tổ sáu là Phạm Đồng thì trước kia cũng có chút động chạm với tôi.
- Phạm Đồng?
Chân mày của hội trưởng cau lại, thoạt nhìn thì hắn cũng rất là đau đầu đối với Phạm Đồng.
- Cậu có quen biết hắn sao?
- Gặp qua vài lần.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Lần trước vì giúp một người bạn, tôi đã hại hắn bị cảnh sát bắt, cho nên ấn tượng của hắn đối với tôi rất không tốt, cho nên...
- Thì ra là chuyện này.
Hội trưởng cười cười.
- Đây chỉ là một chuyện nhỏ, còn có cái gì khó khăn nữa không?
- Còn một chuyện nữa.
Minh Diệu duỗi lưng một cái.
- Con người tôi có chút lười nhác. Ngài biết đấy, từ sau khi bị đuổi khỏi Tần gia, tôi tự mình mở một cái văn phòng thám tử, cho nên trở nên có chút* ba lăng nhăng.
- Cái này ta cũng nghe nói.
Hội trưởng mỉm cười gật đầu.
- Cậu vừa mới khôi phục linh lực, liền đã giải quyết được mấy vụ án mà chúng ta chưa kịp lo liệu. Cho nên ta mới đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu.
- Đa tạ hội trưởng đã xem trọng.
Minh Diệu cười cười.
- Cho nên tôi cần phải kiềm chế tâm tư, điều chỉnh lại trạng thái một chút, rồi mới có thể đến hiệp hội làm nhiệm vụ được. Như vậy mới không làm mất mặt hội trưởng.
- Thì ra là chuyện này.
Hội trưởng nở nụ cười,
- Vậy thì thôi, ta đã thông tri công việc bên ngoài tổ. Cậu trực tiếp điều phối hoạt động của các tổ, không cần tham gia vào các công việc thường lệ bên ngoài. Chỉ phải tuân theo mệnh lệnh của bộ trưởng của phân bộ mà thôi.
- Dạ!
Những lời này thật khiến cho Minh Diệu vui mừng ngoài ý muốn. Lão nhân này vì muốn lôi kéo ta vào, lại có thể trực tiếp thăng quan cho ta. Mới vừa trở lại làm việc ở trong hiệp hội, liền thăng hai cấp trở thành tổ viên tổ hành động đặc biệt. Điều kiện này cũng quá là ưu việt đi.
- Vậy thì thật đa tạ ngài.
Minh Diệu cười tỏ vẻ cảm tạ. Không cần làm việc, lại có thể thăng quan lấy thêm tiền lương, có thời gian nghỉ ngơi, còn được tự do, chuyện tình tốt như vậy mà còn không nhận thì đúng là ngu ngốc rồi.
- Làm rất tốt, ta rất coi trọng cậu.
Hội trưởng híp mắt cười, vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, đi ra khỏi phòng khách.
Chụp ảnh, viết hồ sơ, kí tên. Tất cả trình tự tuy rằng rườm rà nhưng mà Minh Diệu cũng không quá mức để ý. Dù sao cũng còn chưa bắt đầu làm việc mà đã thăng quan. Điều này khiến cho trong lòng Minh Diệu hơi có chút đắc ý. Tổ hành động đặc biệt không giống với những tổ hoạt động bên ngoài. Cấp bậc của họ cao hơn nhiều, tiên lương cũng cao hơn rất nhiều. Tổ hoạt động bên ngoài chẳng qua là cấp thấp nhất trong các phân bộ. Kỳ thật cũng tương đương với hình cảnh gì đó ở trong ngành cảnh sát vậy. Mỗi ngày làm việc cực khổ, lại không thể có bao nhiêu ưu đãi. Nếu mà thật sự xảy ra chuyện tình gì lớn, lại càng tương đương với vật hi sinh. Mà tổ hành động đặc biệt thì lại khác, họ chỉ chịu sự chỉ huy của bộ trưởng ở từng phân bộ. Bình thường nếu không có chuyện đại sự gì, thì cũng không làm gì cả. Thậm chí ngay cả đến hiệp hội cũng không cần. Nếu mà có chuyện thì chỉ cần gọi điện thoại thông báo một chút là được. Hơn nữa tiền lương thì gấp đôi so với tổ hoạt động bên ngoài. Những người có linh năng lực bình thường, căn bản là không thể nào được điều phối đến tổ hành động đặc biệt. Chỉ có những gia tộc có thể lực khá lớn, hơn nữa là những người có năng lực đặc biệt xuất sắc mới có cơ hội được phân phối đến tổ này. Hơn nữa trong tổ này, chủ yếu mà nói thì là để bồi dưỡng tổ viên trở thành cán bộ dự bị. Cho nên lão nhân này đã tương đối ưu đãi đối với Minh Diệu.
Hội viên phụ trách tiếp đãi chẳng qua chỉ là một người mới của một tiểu gia tộc mà thôi, tự nhiên là chưa từng gặp qua Minh Diệu. Cũng không biết một số chuyện của Minh Diệu và Tần gia. Nhưng mà có thể được hội trưởng trực tiếp gặp mặt, hơn nữa vừa mới tới trình diện liền được phân phối tới tổ hành động đặc biết. Hắn tự nheien cũng nhìn ra được Minh Diệu không phải là nhân vật tầm tường. Cho nên ở trong quá trình Minh Diệu trình báo, thái độ của hắn rất ân cần.
- Thứ này thật đúng là không tệ.
Minh Diệu tiếp nhận trang bị dành cho tổ hành động đặc biệt thì không khỏi huýt sáo.
*****
- Ta nhớ là trước kia trang bị của hiệp hội cũng không có tốt như vậy? Đồ dùng của nhân viên tổ hoạt động bên ngoài ta cũng đã mặc qua, mặc cái bộ tây phục kia trên người, so với thứ này còn kém xa.
Đây là một cái hộ tâm đặc chế. Nhìn qua thì rất bình thường, nhưng mà vừa sờ tay vào thì liền biết nguyên liệu của cái áo này. So với vải bông bình thường thì dầy hơn một ít, cũng nặng hơn một ít, nhưng tuyệt đối là sẽ không ảnh hưởng đến hành động. Hơn nữa Minh Diệu thậm chí có thể cảm thụ được ở bên trong cái áo này còn có linh khí phát ra.
- Đó là đương nhiên,
Nhân viên tiếp tân ở một bên cười híp mắt nói.
- Quần áo của tổ hành động bên ngoài tự nhiên là không thể tốt bằng tổ hành động đặc biệt được. Kia chẳng qua chỉ là tây phục bình thường mà thôi, chỉ là trong quá trình chế tạo có tăng thêm một chút kim chúc ti đặc thù. Có thể che chắn một ít thương tổn do công kích bằng linh khí, nhưng mà trên thực tế thì tác dụng không lớn. Mà tổ hành động đặc biệt thì lại bất đồng. Tuy rằng bộ dáng nhìn qua thì rất bình thường, nhưng mà bên ngoài chính là làm bằng da của chuột lửa, chống mài chống rách. Hơn nữa quan trọng nhất là không cần phải giặt, nếu mà bị bẩn, chỉ cần lấy lửa đốt liền trở nên sạch sẽ. Lớp ở giữa được dệt từ tơ của nhện núi, không những có thể ngăn cản được một bộ phận công kích của linh lực, hơn nữa mặc trên người còn có thể khiến cho linh lực trong cơ thể vận hành càng thêm lưu loát. Quan trọng nhất chính là nếu trong quá trình chấp hành nhiệm vụ mà bị ngoại thương, như vậy có thể cắt bỏ lớp vỏ bên ngoài, rút tơ của nhện núi ra đắp lên trên vết thương. Ngài cũng biết, tơ của nhện núi chính là linh dược có thể cầm máu.
- Thật tốt, thật là tốt.
Minh Diệu nghe thấy nói như vậy, thì không khỏi giãn lông mày ra.
- Vô luận là chuột lửa hay là nhện núi, đuề là linh thú không dễ dàng tìm thấy. Lại còn có thể dùng da linh thú và tơ nhện để chế thành trang bị, hiệp hội thật đúng là có tiền.
- Đây cũng đều là công lao của hội trưởng.
Nhân viên tiếp tân tỉnh bơ vuốt mông ngựa một cái.
- Hội trưởng có công nghiên cứu ra phương pháp, nuôi dưỡng ra những linh thú loại nhỏ như chuột lửa, nhện núi với số lượng lớn. Dùng để chế tạo trang bị cho nhân vien trong hiệp hội. Tuy rằng công hiệu so với linh thú hoang dã thì kém hơn mọt chút, nhưng mà lại hơn về sản lượng.
- Thứ tốt, đây thật đúng là thứ tốt.
Minh Diệu cở chiếc áo bành tô ra, mặc chiếc áo lót vào bên trong, nhất thời liền cảm giác linh khí trong cơ thể vận hành lưu loát không ít.
- Vì sao mà không may cái thứ này thành tây phục hay thứ khác?
- Tuy rằng có thể nuôi dưỡng một số lượng lớn linh thú theo phương pháp nhân tạo, nhưng mà số lượng vẫn còn thiếu mọt chút. Vì vậy chỉ chế tạo thành áo lót bên trong là để tiết kiệm thêm một ít nguyên liệu.
Nhân viên tiếp tân giải thích nói.
- Hơn nữa những thành viên của tổ hành động đặc biệt như ngài, phần lớn đều là người có bản lĩnh và cá tính. Nếu mà bắt mọi người đều mặc đồng phục giống nhay, chỉ sợ sẽ có người không thích. Như vậy thì không bằng làm thành loại áo lót này, có thể mặc ở bên trong còn bên ngoài thì mặc tùy tiện.
Minh Diệu ngẫm lại thì thấy cũng đúng. Nếu như đã là thành viên của tổ hành động đặc biệt, như vậy cũng chứng minh ít nhất là phải có chỗ dựa, hơn nữa còn có bản lĩnh không tệ. Những nhân vật như vậy, chỉ sợ đều là nhân vật hai mắt nhìn trời. Nếu mà phải mặc đồng phục giống nhau, nhất định là sẽ có người bất mãn. Chỉ cần nhìn bộ công an của người ta là thấy, chỉ có cảnh sát nhỏ mới phải mặc đồng phục, nhân viên cao tầng người ta đều mặc thường phục.
- Ngoài ra còn có những trang bị nào khác không?
Minh Diệu mặc cái áo lót kia vài, cũng không có cởi ra nữa mà trực tiếp mặc cái áo bành tô ra bên ngoài.
- Ngoài cái này ra, những trang bị khác thì phải đến lúc thi hành nhiệm vụ mới có thể phát.
Nhân viên tiếp tân giải thích.
- Trang bị của nhân viên của tổ hành động đặc biệt đều là những thứ rất quý, sản xuất không nhiều, cho nên chỉ có những lúc chấp hành nhiệm vụ mới có thể phát xuống.
- Ồ!
Minh Diệu có chút thất vọng, vốn đang muốn tiếp tục vơ vét những thứ khác một chút.
- Đúng rồi, nếu đánh mất cái áo lót này hoặc là bị phá hủy mất thì phải làm sao bây giờ?
- Nếu đánh mất?
Nhân viên tiếp tân sửng sốt.
- À, chỗ ta ở thường xuyên sẽ có tên biến thái trộm đồ lót của nữ sinh, ta sợ là hắn sẽ ăn trậm cái áo lót của ta.
Minh Diệu tùy tiện bịa ra mọt cái lí do.
Tuy rằng cái lý do của Minh Diệu có chút hoang đường, nhưng mà nhân viên tiếp tân vẫn giải thích nói.
- Nếu như là hư hỏng, thì phải mang trở về, viết đơn lên trên. Sẽ có nhân viên đặc biệt tới tiến hành sửa chữa lại. Nhưng mà nếu là đánh mất, như vậy thì có chút phiền phức. Cần phải viết một cái báo cáo, sau đó giao cho bộ trưởng xét duyệt. Thông thường là sau ba tháng thời gian. Nếu là tình huống đặc thù, ví dụ như chấp hành nhiệm vụ chẳng hạn, nếu như bộ trưởng xét duyệt thông qua, như vậy thì có thể cấp lại. Nhưng mà nếu là vì lý do cá nhân mà bị mất, chắc là sẽ không phát lại, nếu muốn phát lại thì cần phải trả tiền.
- Trả tiền? Bao nhiêu tiền?
- Tiêu chuẩn định giá là mười vạn, nếu như bộ trưởng có thể phê duyệt thì có thể giảm được vài phần.
- Đắt như vậy?
Minh Diệu lắc lắc đầu. Quên đi, vốn đang muốn kiếm cho Diệp Tiểu Manh một cái để mặc, không nghĩ tới lại có thể đắt như vậy. Ngẫm lại thì số tiến lấy được từ Nghiêm Trọng cũng chỉ đủ để mua được một cái áo lót này. Minh Diệu vẫn là bỏ qua cái ý nghĩ này. Tiền này còn chưa cầm nóng tay, chẳng thà cùng để cải thiện một chút hoàn cảnh cuộc sống trước thì tốt hơn.
Ở trong phòng của bộ trưởng phân bộ, lão nhân ngồi ở trên ghế san lon của bộ trưởng, mà Trần Lam là bộ trưởng của phân bộ thì đứng ở bên tay trái lão nhân. Cúi đầu xuống, giống như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì vậy.
- Lúc trước không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Không được tìm tiểu tử kia gây phiền phức. Hắn đối với chúng ta mà nói, rất có tác dụng.
Lão nhân nhắm mắt lại, không có nhìn Trần Lam, nhưng mà ngũ khí lại mang theo một cỗ uy nghiêm.
- Vì sao không nghe lời tôi.
- Thực xin lỗi. Tôi không nhịn được.
Trần Lam cúi đầu.
- Tuy rằng sự tình đã qua lâu như vậy, nhưng mà tôi vẫn không thể quên được. Thù giết cha, bất cộng đái thiên. Tuy rằng giết chết cha tôi chính là tên mập mạp kia, nhưng mà Minh Diệu này cũng đã chứa chấp tên mập mạp chết bầm kia, coi như cũng là tòng phạm. Cho nên vừa thấy hắn, tôi đã không thể nhịn được cơn phẫn nộ của mình, cho nên lời nói trong buổi sáng có chút quá khích.
- Ta không nói chuyện hồi sáng.
Hội trưởng mở mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Lam.
- Đừng tưởng rằng cái gì ta cũng không biết. Ngươi đừng có nói với ta là, ngươi dạy cho tên thường nhân kia cái phương pháp nuôi quỷ tà thuật chỉ là vì thích thú đấy.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |