← Ch.179 | Ch.181 → |
- Nơi này, một ngày chỉ có hai tuyến xe là có thể đi đến thành phố gần đây, nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp đâu.
Dương Nhan căn môi, có chút buồn rầu. Tuy rằng bình thường A Trạch có chút lạnh như băng, nhưng mà dù sao cũng là một người bạn cùng nhau đi tới. Để lại một mình nàng ở chỗ này thật có chút không đành lòng. Nhưng mà lòng quý trọng đối với tính mạng của mình đã chiến thắng cái tia không đành lòng nho nhỏ kia. Dương Nhan thở dài, không quay đầu lại nữa mà bước nhanh đi.
- Cần có một cái biện pháp...
A Trạch lấy từ trong hành lý ra hai quyển sách kỳ quái. Không ngừng tìm kiếm ở bên trong.
- Nếu như có thể biết quái vật này là chủng loại gì thì tốt rồi...
Ba người ngồi ở trên đường lớn chờ xe. Ba người hơi mệt một chút, nhưng mà có thể rời xa cái khách sạn quỷ dị kia, trong lòng của ba người vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Từ trên xe đi xuống, nhìn thấy bốn phía đều có đèn nê ông sáng lên. Có cảm giác dường như mình đã sang một cuộc sống khác.
- Rốt cục thì cũng đã về tới thành phố.
Đôi mày đang nhíu của Ngô Thanh Thanh rốt cục cũng buông lỏng ra.
- Đến cái địa phương nơi nơi đều là người này sẽ làm cho lòng càng thêm yên ổn một ít. Tôi thể không bào giờ...Đi đến bất kỳ cái thị trấn nhỏ hẻo lánh nào như vậy nữa.
- Trời đã sắp tối, chúng ta đi tìm một cái khách sạn trước đi.
Trần Tự Lực nói.
- Chờ đến khi trời sáng, chúng ta sẽ mua vé máy bay trở về.
- Cũng được.
Ngô Thanh Thanh duỗi lưng một cái.
- Mấy ngày nay đều ngủ không được ngon giấc, khuya hôm nay có thể an tâm ngủ một giấc.
- Tôi có chút bận tâm về A Trạch.
Dương Nhan ở một bên nhỏ giọng nói.
- Nàng là một cô bé, ở lại chỗ nguy hiểm như vậy...
- Chính là cô ta không muốn đi theo chúng ta.
Ngô Thanh Thanh cắt đứt lời nói của Dương Nhan.
- Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là nàng gây tội thì phải chịu tội mà thôi.
Khách sạn ba sao, các loại phương tiện so với cái khách sạn ở trong thị trấn nhỏ kia thì tốt hơn nhiều. Dương Nhan tử trong phòng tắm đi ra, lau khô tóc, lại mở máy tính ở trên giường ra, kết nối với mạng inte của khách sạn.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đêm hôm đó, trong lòng Dương Nhan có chút là lạ, dường như là toàn bộ đều không tầm thường. Từ ngày người đàn ông có ảnh hiển thị là con thỏ kia gửi tấm phùa qua. Trong óc của nàng thường xuyên nảy ra một số ý tưởng kỳ quái. Dương Nhan mở một trang wed ra, muốn xem các tin tức gần đây.
Thành phố xảy ra một vụ giết người, hai thanh niên ở trong nhà bị người ta dùng hung khí đâm từ phía sau lưng. Vụ án đang ở trong quá trình điều tra. Theo cảnh sát tiết lộ thì đây là một vụ án mạng trong phòng kín. Cửa phòng và cửa sổ đều bị khóa trái, không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ là có người tiến vào. Thủ pháp giết người của hung thủ vẫn đang trong quá trình điều tra của cảnh sát.
Tin tức thứ nhất cũng không gây được sự chú ý. Cái khiến cho Dương Nhan chú ý chính là bức ảnh khi còn sống của hai nạn nhân ở bên dưới dòng tin tức. Mà một người trong đó, Dương Nhan cảm thấy có chút quen mắt, hình như là đã gặp ở nơi nào rồi...!
Buổi tối ngày hôm đó, A Trạch không có tiếp tục trở lại căn phòng quỷ dị kia qua đêm, mà là về gian phòng của mình ngay từ đầu. Cuồng nhiệt không có nghĩa là lỗ mãng. Trước khi chưa nghĩ ra được phương pháp nào có thể đối phó với khả năng thôi miên của con quái vật kia. A Trạch sẽ không dễ dàng tiếp tục bước vào gian phòng kia.
- Dương Nhan mang cả máy tính đi, có chút phiền toái.
A Trạch nằm ở trên giường, có chút buồn bực.
- Nếu vẫn còn máy tính ở đây, có lẽ có thể tìm được đôi chút thông tin về con quái vật kia thông qua dấu vết để lại...
A Trạch đột nhiên nhớ tới một người, nếu là hỏi người đó, có lẽ sẽ biết được một ít tình huống về loại quái vật này. Nhưng mà A Trạch nghĩ nghĩ, lại bỏ qua quyết định này. Từ sau sự kiện ảo nhân ở sân trường lần trước, những lời quở trách của Minh Diệu vẫn còn khắc ghi ở trong lòng nàng. Không thể dễ dàng cúi đầu chính là nguyên tắc của A Trạch. Sau khi tu luyện theo quyển luyện khí thuật kia, lòng tin của A Trạch lớn mạnh lên, nàng muốn dựa vào lực lượng của chính mình để giải đáp cái bí ẩn này, bắt con quái vật kia để Minh Diệu không thể xem thường chính mình nữa.
Hiện tại trong cả khách sạn chỉ còn lại có một mình nàng, cái đối vợ chồng người kia vẫn chưa về. Mà bà chủ cũng bởi vì việc lạ phát sinh lần này mà không dám tiếp tục ở lại nơi này. Giao lại chìa khóa cho A Trạch, còn chính bản thân bà ấy thì đi ở nhờ nhà người thân. Cả khách sạn trống rỗng, một chút thanh âm cũng đều không có, im lặng giống như một cái tử thành.
Chi nha...Đông.
Ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa rất nhỏ, thanh âm này đã đánh vỡ sự yên lặng của cả khách sạn, vì vậy nghe có vẻ là rất rõ ràng. A Trạch nhíu mày, đôi vợ chồng ở đối diện này thật có chút cổ quái. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời khỏi khách sạn, mãi cho đến đêm khuya mới trở về. Hơn nữa mỗi lần đều không thể nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu của bọn họ. Xuất quỷ nhập thần cứ như là U Linh vậy, mãi cho khi đến mở cửa, mới có thể từ cái thanh âm phát ra khi mở cánh cửa phòng mà đoán ra được, người ở phòng đối diện quay về. Điều này cũng không phải là kỳ quái nhất, điều khiến A Trạch kỳ quái nhất chính là mỗi lần đối diện với người đàn bà kia, A Trạch đều cảm thấy nàng rất giống Diệp Tiểu Manh. Lại chưa từng gặp chồng của người đàn bà kia ở tầng hai, chỉ có sáng sớm mỗi ngày, mới có thể nhìn thấy người đàn ông có bộ mặt đáng khinh kia đứng ở cửa khách sạn, đợi người đàn bà kia từ trong khách sạn đi ra.
Chẳng lẽ quái vật kia xuất hiện có liên quan đến đôi vợ chồng kỳ quái này sao? Ý niệm này mới chỉ hiện lên trong đầu được một nháy mắt A Trạch liền bác bỏ khả năng này. Dựa theo lời bà chủ nói, việc lạ này từ mười năm trước đã có rồi, mà đôi vợ chồng kỳ quái này, chẳng qua là đến trước đám người Dương Nhan và nàng có mấy ngày. Hơn nữa, quái vật này hẳn là có liên quan đến người thiếu nữ bị mất tích từ mười năm trước, vì thế khả năng có liên quan tới hai người này không lớn.
Có lẽ nữ nhân này có thế giúp đượ cái gì. A Trạch từ trên giường đứng lên, đi ra cửa phòng.
Mặc kệ người đàn bà kia có thể giúp đỡ hay không, chuyện đã xảy ra thì vẫn cần phải nói rõ với nàng một chút, dù cho nàng không muốn giúp đỡ thì cũng không thể để nàng cứ thế ở lại đây dưới tình huống cái gì cũng không biết như vậy được. Sự tình này cần phỉa nói rõ ràng với nàng. Muốn ở lại hay là ra đi thì cứ để cho người đàn bà kia quyết định là được. A Trạch đã quyết định đi đến cửa phòng đối diện.
- Có chuyện gì sao?
Cánh cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, gương mặt của người đàn bà kia lộ ra ở cái khe hở đó, vẫn là diễn cảm cao ngạo và lời nói lạnh như băng.
*****
- Có thể nói chuyện được không?
A Trạch cũng không có để ý đến biểu tình không kiên nhẫn trên mặt người đàn bà kia, chậm rãi nói.
- Ta cần phải nói chuyện với cô sao?
Khóe miệng của người đàn bà kia hơi cong lên, thoáng hiện ra nụ cười mang theo một nét trào phúng.
- Cô thì có cái gì có thể bàn với tôi chứ?
- Đúng, là về khách sạn này.
A Trạch nói.
- Nơi này không quá an toàn, dường như là có thứ gì đó không sạch sẽ. Bạn của tôi và bà chủ của khách sạn đều đã đi rồi. Tôi cảm thấy cô cũng ở nơi này, có quyền được biết chuyện này.
- Ồ? Xem ra thì cô đang lo lắng cho tôi?
Người đàn bà kia nở nụ cười.
- Thứ gì đó không sạch sẽ? Trên đời này có thứ gì đó không sạch sẽ sao?
Người đàn bà này không đơn giản. Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu A Trạch. Nếu là một người đàn bà bình thường, khi nghe thấy loại lời nói này của A Trạch, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là thất kinh. Dù sao thì đối với những chuyện quỷ quái linh tinh gì đó, sức chống cự của phụ nữ tương đương với không có.
Đông một tiếng. Cánh cửa phòng đóng lại. A Trạch ngẩn người, đây là ý gì? Chẳng lẽ người đàn bà này đã sớm biết chuyện nơi này có quái vật, hơn nữa cũng không sợ hãi?
- Mời vào đi.
Thanh âm mở cái khóa an toàn vang lên, cửa phòng lại mở ra. Trên mặt người đàn bà kia mang theo một cỗ hứng thú, tươi cười xuất hiện ở cửa.
- Có lẽ chúng ta có thể tâm sự, ta thực sự có hứng thú đối với thứ gì đó không sạch sẽ mà cô nói tới.
- Tôi tên là A Trạch.
A Trạch ngồi ở trên ghế mở miệng nói.
- Chồng của cô đi vắng à, vẫn chưa về sao?
- Gọi ta là Mị được rồi.
Nữ nhân kia tươi cười rót cho A Trạch một chén nước, đưa cho nàng.
- Không cần để ý tới hắn, vẫn là nói đến cái chuyện tình không bình thường gì đó mà cô đã nói đi.
Tay của người đàn bà này... Tuy rằng nhìn qua thì rất nhỏ, nhưng mà dường như bên trong ẩn chứa lực lượng tương đối mãnh liệt...
Hay là nữ nhân này cũng là người có linh năng lực sao? Nhưng mà vì sao mà ta lại không cảm giác được cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì ta và nàng chênh lệch quá xa sao?
Trong lúc A Trạch tiếp nhân chén nước Mị đưa tới đã khẽ chạm nhẹ vào ngón tay của nàng. A Trạch cảm thấy cái ngón tay màu xanh nhạt mảnh khảnh kia, dường như không hề yếu nhược như cái vẻ ngoài mà nó biểu hiện ra. Hơn nữa, dường như...Có một mùi máu tanh nhàn nhạt. Đôi tay này, nhất định đã giết người...A Trạch thầm nghĩ trong lòng.
- Không sao cả chứ? Nhìn cô dường như có chút thất thần.
A Trạch đang xuất thần thì Mị nhẹ giọng nở nụ cười. Nụ cười kia ở trong mắt A Trạch có một loại cảm giác kỳ quái.
- Không quá giống nhau, tuy rằng bộ dáng có chút tương tự, nhưng mà nụ cười như thế này, liền giống với dã thú săn mồi ở ngoài thực tế. Còn nụ cười của Tiểu Manh thì rất hiền hậu, giòn vang như là thủy tinh vậy. Có lẽ chỉ là bộ dáng có chút giống nhau mà thôi...
A Trạch kể lại toàn bộ những việc lạ phát sinh trong căn phòng của khách sạn và đoạn băng quay được buổi tối hôm đó cho Mị nghe. Trong quá trình nói, A Trạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mị. Không có ngoài ý muốn, cũng không có kinh sợ. Biểu hiện như thế này...Giống như là đang phấn khích khi nghe một câu chuyện xưa vậy...Chẳng lẽ là vì người đàn bà này cảm thấy lời nói của mình không đáng tin sao?
- Tóm lại toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy. Cô cũng là một người thuê phòng ở chỗ này, tôi cảm thấy cô cùng có quyền lợi được biết chuyện này.
A Trạch nói.
- Như vậy mục đích của cô khi nói với tôi những chuyện này, chỉ đơn thuần là muốn nói cho ta biết ở nơi này có quái vật, muốn ta rời đi sao?
Mị nở nụ cười.
- Tiếp tục nói đi, ta nghĩ hẳn là cô vẫn còn có mục đích của mình, nếu không sẽ không kể lại toàn bộ mọi chuyện cho tôi nghe như vậy. Cô chỉ cần nói cho tôi biế nơi này có quỷ cần mau chóng rời đi là được.
- Không sai.
A Trạch gật gật đầu.
- Xem ra cô cũng là một người có linh năng lực, hơn nữa năng lực hẳn là mạnh hơn tôi nhiều lắm. Tôi cần sự trợ giúp của cô.
- Là người có linh năng lực sao? Cứ xem như thế đi.
Mị nở nụ cười khanh khách, giống như đang nghe một câu chuyện cười rất thú vị vậy.
- Cô cần ta giúp đỡ như thế nào.
- Con quía vật kia có thể bất tri bất giác thôi miên người ta. Tuy rằng tôi tin tưởng có thể chính diện giao phong để đánh bại nó. Nhưng mà đối với cái loại năng lực thôi miên này, tôi bất lực. Cho nên cần phải có người giúp tôi bảo trì thanh tỉnh, hoặc là có thể đánh thức tôi từ trạng thái thôi miên tỉnh lại.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nhưng mà ta vẫn còn một vấn đề.
Mị nghiêng đầu nhìn A Trạch.
- Vì sao ta lại phải giúp cô? Hoặc là nói vì sao cô phải giết con quái vật kia?
- Ừ?
A Trạch bị những lời này khiến cho sửng sốt.
- Con quái vật kia xúc phạm tới cô sao? Hay chỉ đơn thuần là chánh nghĩa của cô cảm thấy bị quấy phá?
Mị mang theo vẻ tươi cười nói.
- Tôi muốn biết.
- Tuy rằng bây giờ còn chưa có chứng cứ xác minh con quái vật kia có làm bị thương người hay không, nhưng tôi nghĩ đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
A Trạch nghĩ một chút nói.
- Ai cũng không thể xác định được một con quái vật có thể làm ra sự tình gì. Dù sao dùng suy nghĩ của con người để đi đoán hành động của quái vật, đây là chuyện không thể thực hiện được.
- Phương thức suy nghĩ của nhân loại sao? Nhân loại thật sự là rất thích làm ra vẻ mình là sinh vật khôn ngoan.
Mị nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Ta có thể giúp cô, giúp cô từ trạng thái thôi miên tỉnh lại, nhưng mà tôi cũng sẽ không ra tay giúp cô tiêu diệt con quái vật kia, có được không?
- Chuyện này không có vấn đề.
A Trạch gật gật đầu.
- Cái loại sự tình này để tôi làm làm được rồi. Dù sao thì chuyện thú vị như vậy, không thể để cho người khác tranh đoạt.
- Vậy được rồi, cô cứ về chuẩn bị đi, trước khi hành động cứ cho ta biết một tiếng là được.
Mị chậm rãi nói.
- Ngày mai, có được không?
A Trạch hỏi.
- Hôm nay hơi trễ rồi, hơn nữa tôi cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị.
- Có thể, ngày mai cô cứ chuẩn bị kỹ càng đi, khi nào cô cần tôi sẽ xuất hiện.
Mị gật gật đầu.
- Tốt lắm, cứ như vậy đi, đa tạ.
A Trạch đứng dậy, đi tới cửa, ngay tại lúc gần đi ra khỏi cửa thì đột nhiên dừng lại.
- Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?
A Trạch mở miệng nói.
- Vì sao mà tôi không thể cảm giác được cường độ linh lực trên người cô. Bởi vì là cô quá mạnh mẽ hay là vì tôi quá yếu?
- Cái này sao...Có lẽ là bởi vì linh lực của ta tương đối đặc thù.
Mị trầm ngâm một chút nói.
- Cường độ linh lực của ta không thể dùng phương pháp bình thường để cân nhắc, hơn nữa tôi cũng không phải là người có linh năng lực bình thường.
A Trạch gật gật đầu, rời khỏi phòng của Mị.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |