Vay nóng Tima

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 203

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 203: Đường ra bị chặn đứng
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


- Nàng lấy từ dưới gầm giường xuống một bộ trang bị kỳ quái, có ống, có kim tiêm, còn có hai cái bình nữa. mặt trên còn có cả thiết bị gì đó tương tự như là cái van hút không khí. Hai người chúng tôi dùng thứ này để rút tất cả máu trong thi thể ra. Anh biết không? Trong thân thể người, máu chiếm tám phần trăm trọng lượng cơ thể. Hai cái bình lớn đều tràn đầy máu. Khi đó căn bẳn là tôi quên cái gì gọi là sợ hãi, nhìn thấy thi thể khô quắt khi không còn máu, tôi còn có thể bảo trì được bình tĩnh không có nôn ra.

- Tiếp theo, người bạn kia của tôi không biết lấy từ chỗ nào ra một lọ giống như là mỡ lỏng, bôi lên toàn thân thi thể. Tôi đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn nàng làm việc này. Bây giờ hồi tưởng lại, dường như là nàng đã sớm lên kế hoạch việc này từ lâu rồi. Mấy thứ này không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn mà có thể kiếm được ở trong cái thị trấn nhỏ này. Ba người chúng tôi phát sinh mâu thuẫn, cùng lắm là sau khi đi vào trong thị trấn nhỏ này có mấy này mà thôi. Làm sao mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi nàng có thể chuẩn bị được mấy thứ này đây? Trừ phi là trước khi đi du lịch nàng đã lên kế hoạch giết cô bé kia từ trước rồi. Nhưng mà lúc đi tôi cũng không có thấy mấy thứ này ở trong ba lô du lịch của nàng. Tôi đã từng hỏi nàng vấn đề này, nàng chỉ mơ hồ nói một câu, là có người cung cấp cho nàng. Rốt cuộc là ai cho nàng thì nàng không có nói rõ.

- Toàn thân thi thể đều được bôi loại dung dịch này, có chút mùi tanh hôi. Nhưng mà không bao lâu sau, cái loại mùi hương này đã không còn chút nào. Mà lớp dung dịch quét ở bên ngoài thi thể cũng không thấy đâu, dường như là bị làn da và thân thể hấp thu vậy. Tiếp theo người bạn kia của tôi đưa cho tôi một con dao phẫu thuật, bảo tôi rạch lưng thi thể, tách toàn bộ xương cốt ra.

- Tôi có thiên phú, nhưng lại không có tiền. Cho nên tôi ở trong viện y học chỉ có thể nỗ lực học tập. Muốn dùng năng lực để người ta nhìn tôi bằng con mắt khác, sau này có thể tìm được một công việc tốt. Đối với việc giải phẫu tôi cực kỳ có tự tin. Không phải là tôi khoe khoang, tôi có thể tách toàn bộ xương cốt trong cơ thể ra, mà thi thể vẫn được bảo trì ở trạng thái nguyên vẹn. Chuyện này chỉ có mấy người có thể làm được, mà tôi cũng là một người trong đó.

- Sau khi làm xong chuyện này, trời cũng đã gần sáng. Hai người chúng tôi lặng lẽ đi xuống cầu thang, một người cầm hai cái bình lớn, còn một người cầm đám xương cốt chuồn ra khỏi khách sạn. Người bạn của tôi đưa tôi đi tới một chỗ, nói là nếu chôn những thứ đó ở đây thì sẽ tốt hơn. Hai nữ sinh chúng tôi cố sức đào một cái hố to, chôn hai cái bình và xương cốt vào bên trong. Thừa lúc mặt trời vẫn còn chưa mọc, chúng tôi trở về trong khách sạn.

- Sau khi trở lại khách sạn, dường như tôi đã hồi phục lại tinh thần, nhưng mà không ngừng khóc. Mà người bạn kia của tôi lại hung tợn nói với tôi. Sự tình đã làm rồi, có khóc nữa cũng vô dùng. Dù cho bây giờ tôi có đi báo công an, như vậy tôi cũng đã là đồng phạm, còn gánh thêm tội phá hỏng thi thể trên lưng. Lúc này tôi mới hiểu rõ, tất cả chuyện này nàng đã sớm nghĩ kỹ. Để cho tôi động thủ không phải chỉ vì trình độ của tôi giỏi, mà còn là vì muốn kéo tôi xuống nước để không bán đứng nàng.

- Tôi không có chủ ý, liền hỏi nàng, nếu cảnh sát thật sự tìm thấy thì làm sao? Nàng thề son sắt nói với tôi, cảnh sát chắc chắn không thể tìm được thì thể, sẽ cho rằng cô bé kia đã mất tích. Đợi đến khi sự việc lắng xuống thì chỉ cần làm như không có chuyện gì mà trở về là được rồi. Bây giờ tôi mới kịp phản ứng, thi thể vốn dĩ nằm ở trên sàn nhà, không biết đã biến mất từ lúc nào. Hơn nữa trong quá trình xử lý thi thể không cẩn thận làm dính mấy vết máu ở trên sàn nhà. Những vết máu này cũng đều biến mất không thấy đâu. Hết thảy mọi thứ đều đã khôi phục như bình thường. Tựa như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là do tôi nằm mơ, một giấc mơ chân thật.

- Tôi hoảng sợ hỏi nàng, thi thể đâu rồi, nàng chỉ đơn giản nói cho tôi biết là người kia đã biến mất. Mất tích, không thấy, vĩnh viễn sẽ không tái xuất hiện nữa. Trên thế giới sẽ không còn người nào liên quan đến người kia nữa. Trong lúc chúng tôi đi vắng, nhất định đã có người khác tới, dọn cỗ thi thể kia đi, còn lau dọn lại hiện trường. Thì ra nàng còn có tòng phạm khác. Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ, nếu tôi tiếp tục ở đây dây dưa với nàng về chuyện kia, như vậy người mất tích kế tiếp liệu có phải là tôi hay không?

- Từ đó về sau, tôi ngậm miệng của mình lại, giả bộ như sự tình gì cũng đều chưa từng phát sinh qua, tiếp tục sống cuộc sống của tôi. Tuy rằng ở bên ngoài tôi làm bộ như không có việc gì, nhưng mà bộ óc con người chứ không phải là máy tính, những chuyện tình đã xảy ra không phải cứ đơn giản như vậy là có thể quên đi.

- Bất an, sợ hãi, còn có tự trách. Suốt mười năm, trong mười năm này quả thật tôi đều sống trong bất an. Ở trên đường nhìn thấy cảnh sát tôi cũng sẽ chạy trốn theo bản năng. Tôi sợ là chuyện tôi giúp người ta giết người hủy thi thể đã bị bại lộ. Nhìn thấy cô gái tóc dài tôi cũng sợ tới mức phát run cả người, cảm giác như là người bạn đã chết kia của tôi biến thành ác quỷ, tới tìm tôi đền mạng vậy. Ngay cả lúc đi trên đường lớn, tôi cũng luôn cảm thấy có người đi ở phía sau tôi, sẽ bởi vì việc kia mà tới giết tôi để diệt khẩu.

- Mãi cho tới khi ở trên mạng ngày đó, tôi đọc được bài viết kia, còn cả đoạn phim ghi hình quỷ dị kia nữa. Căn phòng quen thuộc kia, địa danh quen thuộc, còn cả hình ảnh đáng sợ kia. Hết thảy những chuyện tôi không muốn nhớ tới đều xuất hiện ở trong óc của tôi. Tôi không chịu nổi, tôi muốn chấm dứt tất cả chuyện này, cho dù chết cũng tốt, để cho tôi giải thoát đi. Tôi không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.

Lưu Nhân đứng nguyên tại chỗ. Một câu cũng không nói nên lời, Hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào để an ủi cô gái trước mặt này. Đối với cuộc sống không yên tĩnh và hoảng sợ, loại cảm xúc này hắn đã gặp qua trên người rất nhiều tên có án hình sự hoặc tù trốn trại. Một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, thường thường là bởi vì loại cảm xúc này, chỉ trong vòng mấy tuàn, liền bị tra tấn biến thành một tên ăn mày thần sắc tiều tụy. Hắn thật sự không biết mười năm này Vương Tĩnh đã sống như thế nào. Có thể chịu đựng được đến bây giờ quả thực đã là một loại kỳ tích.

- Nghe phiền không.

Vương Tĩnh hít sâu một hơi, tiếp tục há mồm thở ra.

- Anh nói rất đúng, nói ra hết thảy mọi chuyện, sẽ thoải mái hơn không ít.

- Chúng ta...Trở về đi.

Lưu Nhân mở miệng nói.

- Sương mù dày như vậy không tốt cho thân thể.

Vương Tĩnh gật gật đầu, hai người đang muốn trở về, xa xa truyền lại một tiếng vang nặng nề, dường như là có đồ vật gì đó sụp đổ vậy.

*****

Đột nhiên một tiếng vang nặng nề truyền đến dọa hai người nhảy dựng lên. Nghe thanh âm, hẳn là còn cách rất xa, lúc này Lưu Nhân mới nhớ tới lời dặn của Minh Diệu, vội vàng kéo Vương Tĩnh trở về.

Vẫn là cái khách sạn nông thôn yên lặng như cũ, dường như hết thảy đều bình thường như vậy, chưa từng có sự tình gì phát sinh qua. Giống như sau khi tiếng động nặng nề kia vang lên thì thị trấn nhỏ lại trở về trong trạng thái ngủ say.

- Dường như là không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của anh dường như là rất căng thẳng, có chuyện gì sao?

Vương Tĩnh hỏi.

- Không có việc gì, Minh Diệu tiên sinh đã nói là tôi coi chừng cho hắn ngủ, nhưng mà nói chuyện phiếm với cô nên đã quên mất chuyện này.

Lưu Nhân xấu hổ cười.

- Nhưng mà xem ra là không có chuyện gì, có thể là tinh thần của tôi quá mức căng thẳng.

- Nếu đây là do Minh Diệu tiên sinh dặn, tôi nghĩ là chúng ta không nên khinh thường thì tốt hơn.

Vương Tĩnh nghĩ nghĩ, nói.

- Chúng ta vẫn nhanh chóng trở về phòng một chút thì tốt hơn. Cứ nghe theo lời nói của Minh Diệu tiên sinh hẳn là không có sai.

Lưu Nhẫn gật gật đầu, nhìn như là lơ đãng kéo cánh tay của Vương Tĩnh đi vào khách sạn. Vương Tĩnh đỏ mặt, nhưng mà không có giãy dụa, mặc cho Lưu Nhân kéo tay nàng như vậy.

- Tốt rồi.

Tuy rằng trong lòng bàn tay của Lưu Nhân có chút đổ mồ hôi, nhưng mà trong lòng ngầm thích.

- Xem ra bọn hắn nói rất đúng, nhất định phải da mặt dày mới có thể tán gái được.

Lưu Nhân đang âm thầm đắc ý ở trong lòng, Vương Tĩnh đột nhiên dừng bước kéo hắn lại.

- Sao vậy...

Không đợi Lưu Nhân mở miệng, Vương Tĩnh liền làm ra một cái động tác chớ có lên tiếng.

- Này, anh có nghe thấy thanh âm gì không?

Lưu Nhân vểnh tai lên cẩn thận nghe qua, dường như là có thanh âm nức nở trầm thấp. Giống như là tiếng kêu cứu của một người bị bịt miệng phát ra vậy. Hắn nhíu mày, thanh âm này là từ trong nhà bếp khách sạn vọng đến.

Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì? Trực giác của cảnh sát nói cho Lưu Nhân biết sự tình có chút không đúng. Hắn bảo Vương Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, không được phát ra tiếng động gì, hắn đi vào trong nhà bếp nhìn xem.

Nhẹ nhàng nép vào trong góc, Lưu Nhân chìa nửa cái đầu nhìn vào trong nhà bếp. Là một hình ảnh cực kỳ ghê tởm.

Bà chủ dễ thương ban đầu, không biết là đã trở nên điên loạn từ bao giờ. Nàng ngồi ở dưới đất, trước mặt là một túi thịt băm, nàng không ngừng bốc đám thịt băm kia cho vào miệng. Thanh âm kỳ quái kia cũng là bởi vì vừa nhai đồ ăn ở trong miệng vừa không ngừng than thở. Lưu Nhân cẩn thận nghe ngóng, cô gái kia dường như đang không ngừng nói hai chữ " Thật đói".

Đói? Lưu Nhân cau mày, nhìn nữ nhân kia điên cuồng bốc thịt băm bỏ vào trong miệng. Rốt cuộc là bao nhiêu ngày tháng không có ăn cơm mà người ta có thể đói đến mức này? Nhìn cái túi nhựa đựng thịt băm ở dưới mặt đất, Lưu Nhân cảm thấy một trận buồn nôn. Thứ này cũng có thể ăn sao? Không nói đến chuyện đám thịt băm kia vẫn còn sống, mà chỉ nói đến màu sắc thôi. Bởi vì đã để trong thời gian quá lâu mà nó đã bị biến chất. Thịt băm vốn dĩ là màu đỏ thì giờ đây đã chuyển sang màu đen, nhìn thấy đã khiến cho người ta ghê tởm một trận, càng không nói đến ăn vào miệng rồi nuốt xuống. Nhưng mà cái thứ ghê tởm này, dường như cô gái kia ăn đến rất thú vị.

Trên cánh tay của cô gái kia có mấy đạo vết thương khiến cho Lưu Nhân chú ý. Không biết là vì cái gì, thỉnh thoảng cô gái này sẽ dùng sức gãi gái cánh tay của mình. Nhưng mà khí lực lại rất lớn, gãi cho cánh tay kia cũng đều chảy ra máu. Vậy mà cô gái kia lại hồn nhiên không phát giác. Miệng vết thương bị rách chảy ra máu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà ở trên cánh tay tái nhợt lại rất thu hút sự chú ý.

- Cô gái này làm sao vậy?

Lưu Nhân nghĩ mãi mà không rõ, lúc mới đến nhìn qua còn rất bình thường. Nhưng mà bây giờ làm sao lại biến thành bộ dạng này? Lưu Nhân nghĩ nghĩ, quyết định đến hỏi người đàn bà kia một chút, rốt cuộc là bị làm sao, có cần giúp đỡ hay không.

Ngay tại lúc Lưu Nhân vừa định muốn lên tiếng đi vào trong phòng bếp, một cánh tay từ phía sau bắt được hắn, dùng sức bịt miệng của hắn, kéo hắn ra sau cánh cửa. Người đàn bà đang ngồi ở dưới dất dường như nghe được cái thanh âm gì, quay về phía cửa phòng bếp nhìn lại, nhưng mà không có nhìn thấy người nào. Liền không thèm để ý, tiếp tục ngồi xuống. Lại cho đám thịt băm kia vào trong miệng mà nuốt xuống.

Hư.

Lưu Nhân hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện người bắt lấy mình là Minh Diệu, lúc này trái tim mới được thả lỏng. Minh Diệu ý bảo Lưu Nhân không được lên tiếng, lặng lẽ đi cùng hắn. Tuy rằng Lưu Nhân không biết là có chuyện gì, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo Minh Diệu lên trên lầu.

Tới phòng ba cô gái đang ở, Minh Diệu đánh thức A Trạch đang ngủ trên giường dậy. Mà Diệp Tiểu Manh thì vừa mới uống thuốc say xe nên gọi nửa ngày cũng không tỉnh. Minh Diệu đành buông tha việc đánh thức nàng. Trong tình trạng này, dù cho có đánh thức Diệp Tiểu Manh dậy thì đầu óc của nàng cũng sẽ trở nên nặng trĩu, còn không bằng để cho nàng tiếp tục ngủ.

- Minh Diệu tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Lưu Nhân mở miệng hỏi.

- Vì sao mà người đàn bà kia...

- Cái gì cũng không nên hỏi, trước tiên cứ nghe ta nói đã.

Minh Diệu cắt đứt câu hỏi của Lưu Nhân.

- Kế hoạch thay đổi, lập tức thu dọn toàn bộ đồ đạc. Lưu Nhân cậu đi chuẩn bị ô tô. Hai người A Trạch và Vương Tĩnh bê đồ đạc của chúng ta. Ta cõng Diệp Tiểu Manh. Chúng ta nhẹ nhàng xuống lầu, không được kinh động người đàn bà kia. Mau, động tác nhất định phải nhanh.

Tuy rằng không biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình căng thẳng của Minh Diệu, nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Mấy người gật gật đầu, dựa theo chỉ thị của Minh Diệu, lặng lẽ đi xuống lầu. Sau khi mọi người tụ họp đông đủ, Lưu Nhân liền khởi động ô tô, nhanh chóng rời khỏi cái khách sạn kia.

- Bây giờ đi đâu?

Lưu Nhân nhìn Minh Diệu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế nói.

- Hướng bên kia đi, quay về cái cầu mà chúng ta đã tiến vào trong thị trấn nhỏ này đã rồi nói sau, hy vọng bây giờ còn chưa tính là muộn.

Minh Diệu cau mày nói.

Lưu Nhân gật gật đầu, đánh tay lái hướng về con đường ra khỏi thị trấn nhỏ.

Bởi vì có sương mù, tầm nhìn không phải là quá tốt. Lưu Nhân không dám đi quá nhanh, sợ sẽ không phanh kịp mà đụng phải người đi đường. Nhưng mà sau khi đi được một đoạn đường mới phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa. Bời vì trên còn đường này, một người đi đường cũng đều không có. Cả con đường trống rõ chỉ có chiếc Mercedes-Benz của bọn họ. Giống như là toàn bộ mọi người trong thị trấn đều đã về nhà ngủ rồi vậy.

- Dừng xe.

Minh Diệu hô lớn một tiếng, Lưu Nhân bị dọa cho hoảng sợ, mạnh mẽ giẫm phanh.

- Làm sao vậy? Không phải là muốn rời khỏi sao?

Lưu Nhân cau mày hỏi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-393)