← Ch.204 | Ch.206 → |
Mị ngồi ở đầu giường, cúi đầu, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên trán của Diệp Tiểu Manh,
- Tiểu tử đáng yêu kia, nhớ rõ em thiếu nợ ta một lần.
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Tiểu Manh theo bản năng thay đổi một cái tư thế càng thêm thoải mái ôm lấy chân của Mị. Dường như là cái tư thế này sẽ khiến cho nàng cũng có cảm giác an toàn.
- Là con đường này sao?
Minh Diệu quay đầu lại nhìn Vương Tĩnh.
- Đúng vậy, đi qua hai cái ngã rẽ nữa chính là trung tâm của thị trấn. Ở nơi đó nhất định có bản đồ của cả thị trấn.
Vương Tĩnh thở hổn hển nói.
- Hơn nữa A Trạch có nơi qua ở nơi đó còn có một cái cột tín hiệu truyền hình, có lẽ ở nơi này có thể dùng được điện thoại.
Trên đường ở trong thị trấn nhỏ, tuy rằng không có nhiều người đi đường lắm, nhưng nhìn kỹ lại đều có vẻ mặt ngây dại, vừa nhìn đã biết là không bình thường. Ba người Minh Diệu không dám trực tiếp nghênh ngang đi trên đường, chỉ có thể tìm những đường nhỏ, tránh né người dân đi trên đường.
- Không có đường khác sao?
Từ xa nhìn lại, có bốn người đàn ông đứng ở chỗ ngã rẽ, trong tay cầm xẻng, xiên cỏ, vài thứ đồ dùng linh tinh khác. Nhìn qua thì ý thức rất thanh tỉnh. Rất rõ ràng là cùng một loại hình với mấy người nông dân ở trên cầu kia.
- Từ phía sau cũng có thể vòng qua, thời gian trước tôi ở đó thì chỗ đó đã xây nhà rồi, con đường ở chỗ đó đã bị chặn lại.
Vương Tĩnh nói.
- Minh Diệu nhíu mày. Rất rõ ràng là bốn người đàn ông kia canh giữ cái ngã rẽ ấy. Nếu những người dân ánh mắt dại ra đi về cái hướng kia. Bốn người đàn ông kia sẽ sử dụng công cụ trong tay đuổi những người nông dân kia trở về, thủ đoạn tương đối thô bạo. Trực tiếp dùng công cụ trong tay hướng về phía người và đầu của những người nông dân kia. Đánh cho những người nông dân kia ngã lên trên mặt đất. Mà những người dân bị đánh kia không nói chuyện, cũng không đánh lại. Chỉ đứng lên, hướng về phương hướng ngược lại tập tễnh rời đi.
- Từ phía sau vòng qua.
Minh Diệu quay đầu lại nói.
- Chẳng qua chỉ là trèo qua tường và xuyên qua mấy gian phòng kia thôi. Còn hơn là nghênh ngang chạy đến chỗ mấy người kia. Rất rõ ràng ai đến gần mấy người kia đều sẽ ăn đòn.
- Đưa tay cho tôi.
Lưu Nhân đưa tay kéo Vương Tĩnh lên trên bờ tường. Nơi này chính là một cái sân được xây kín. Nếu muốn không làm kinh động bốn người đàn ông đang đứng ở ngã rẽ kia để tiến vào trung tâm thị trấn thì phải đi bằng con đường này. Thế nhưng mà con đường ban đầu lại mọc lên một tòa nhà, xung quanh có tường cao bao vây. Minh Diệu quyết định trèo tường chui vào bên trong ngôi nhà này. Đi đến chỗ trung tâm thị trấn để xem có phương pháp nào có thể liên lạc với bên ngoài hay không.
Vận khí không tệ, tòa nhà hai tầng này không có ai ở. Minh Diệu để cho Lưu Nhân và Vương Tĩnh ở lại chỗ này, tự mình đi vào trung tâm thị trấn nhìn xem. Từ nơi này đến chỗ trung tâm thị trấn chỉ là một đường thẳng, cho nên cũng không cần Vương Tĩnh phải tiếp tục dẫn đường, mà Lưu Nhân thì ở lại bảo vệ Vương Tĩnh.
Căn phòng hỗn loạn, xung quanh đều có thể thấy được vết máu, nơi này cũng không sai biệt lắm so với cái khách sạn bọn họ đang ở. Đều là một mảnh hỗ độn.
- Nơi này, rốt cuộc đã phát sinh qua cái gì...
Lưu Nhân ngồi xổm người xuống, cẩn thận xem xét vết máu trên mặt đất. Vết máu ở nơi này mới hơn nhiều so với ở trong khách sạn, dường như là không bao lâu trước kia mới lưu lại.
- Dường như là mọi người ở trong thị trấn đều không bình thường.
Vương Tĩnh đứng ở một bên nói.
- Có lẽ chúng ta là mấy người bình thường duy nhất ở đây.
- Đánh sập cây cầu duy nhất dùng để ra vào, che chắn tín hiệu điện thoại di động, cắt đứt đường dây điện thoại, cả thị trấn nhỏ đã bị cô lập rồi.
Lưu Nhân gật gật đầu.
- Ánh mắt của người dân du đãng trên đường đều dại ra, mà nhìn những người thanh tỉnh hơn thì lại rất hung dữ, có người đến gần là công kích. Dường như tất cả người dân trong thôn đều đã điên rồi.
Vương Tĩnh rụt rụt thân mình. Không biết là bởi vì cái trấn nhỏ quỷ dị này, hay là bởi vì có sương mù nên nhiệt độ xuống thấp. Nàng cảm thấy có chút lạnh. Lưu Nhân cởi áo khoác xuống, choàng lên trên người Vương Tĩnh.
- Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi.
Vương Tĩnh tự giễu cười cười.
- Là tôi liên lụy đến các anh.
- Hư, có tiếng động.
Lưu Nhân ý bảo Vương Tĩnh im lặng. Hắn lặng lẽ vươn nửa cái đầu ra, theo cửa sổ nhìn lại. Một người đàn ông dìu một người đàn bà hướng về phía căn nhà nhỏ này đi tới. Người đàn bà kia dường như đã mất đi ý thức, thân thể mềm oặt dựa ở trên vai người đàn ông kia.
- Có người đến đây, trốn đi.
Lưu Nhân kéo Vương Tĩnh đi.
- Tuy rằng không biết bọn họ đến để làm gì, nhưng mà nhìn qua cũng không giống như là đến mời chúng ta ăn điểm tâm.
- Nơi này.
Vương Tĩnh chỉ vào cái tủ quần áo đặt ở góc tường.
- Cái tủ quần áo này rất lớn, hai người chúng ta hắn là có thể trốn trong đó.
Lưu Nhân gật gật đầu, lôi Vương Tĩnh trốn vào trong tủ quần áo, đóng cánh cửa tủ quần áo lại. Trong tủ quần áo là một mảnh tối đen. Hai người ngừng thở, tiếng bước chân kia càng ngày càng tới gần, người đàn ông dìu người đàn bà kia tiến vào trong nhà.
Khẽ hé cánh cửa tủ quần áo ra một chút, Lưu Nhân theo khe cửa hướng ra ngoài nhìn lại. Người đàn ông thô bạo ném người đàn bà đã mất đi ý thức kia xuống đất. Dựa theo cách ăn mặc của người đàn bà kia, rất rõ ràng nàng không phải là người ở trong thị trấn này.
- Chẳng lẽ người đàn bà này cũng giống như chúng ta, từ bên ngoài đến cái thị trấn nhỏ này? Vì sao người đàn ông kia phải mang người đàn bà này đến đây?
Lưu Nhân còn chưa kịp nghĩ gì, liền chứng kiến người đàn ông kia bóp miệng của người đàn bà này ra, tiếp theo lấy cái thứ gì đó ở trong túi quần ra.
Đó là một bàn tay, một bàn tay con người. Trái tim của Lưu Nhân mạnh mẽ nhảy lên một chút. Đây tuyệt đối không phải là đạo cụ quay phim gì đó, hoặc là bàn tay bằng nhựa dẹo. Từ vết thương ở cổ tay kia, nhất định là chủ nhân của cánh tay đã phải nhận thống khổ tương đối lớn. Bởi vì vết thương kia cũng không phải là một vết đao chỉnh tề, mà là một vết thương do bị xé rách. Cánh tay kia là bị người ta dùng sức mà xé rách.
- Người kia, hắn lại có thể giết người...
Lưu Nhân cảm giác có một cỗ tức giận vọt thẳng lên đến đỉnh đầu. Vốn cho là người dân ở thị trấn này chỉ có chút quỷ dị, có tính công kích người tương đối mạnh mà thôi. Nhưng mà thật không ngờ, người đàn ông này lại có thể giết người, lại còn mang theo một cánh tay bên mình giống như mang theo một thứ đồ vật bình thường vậy. Hắn cảm giác mình không thể tiếp tục trốn ở chỗ này. Người đàn ông nguy hiểm kia mang người đàn bà đến nơi này, rất rõ ràng là muốn làm điều gì bất lợi đối với người đàn bà kia. Hắn rút một khẩu súng lục bên hông ra, hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy cái cửa ra.
- Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.
Lưu Nhân dùng súng chỉ vào người đàn ông kia quát lớn.
- Hai tay để lên trên đầu, cách xa người đàn bà kia ra một chút.
Dường như là sự xuất hiện đột ngột của Lưu Nhân dọa cho người đàn ông kia nhảy dựng lên. Động tác trên tay cung dừng lại, ngẩn người sững sờ nhìn Lưu Nhân. Đồng tử màu xanh biếc? Lưu Nhân thấy rõ ràng đôi mắt của người đàn ông kia cũng không phải là màu đen như những người Trung Quốc bình thường, mà à một loại màu xanh biếc quái dị.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, người đàn ông kia lại hồi phục tinh thần. Dường như hắn cũng không sợ hãi khẩu súng lục ở trong tay Lưu Nhân. Người đàn ông kia cũng không hề để ý đến lời cảnh cáo của Lưu Nhân, chậm rãi đứng dậy, tức bên hông móc ra một con dao thái lóng lánh.
- Bỏ vũ khí xuống, ta là cảnh sát.
Lưu Nhân lớn tiếng cảnh cáo.
- Bằng không ta sẽ nổ súng.
Người đàn ông kia lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, không hề để ý đến lời cảnh cáo của Lưu Nhân, chậm rãi hướng tới chỗ Lưu Nhân đi tới, dường như khẩu súng trong tay hắn chỉ là một khẩu súng bắn nước vô hại, không có bất cứ tính uy hiếp nào.
- Không được cử động, bỏ vũ khí xuống.
Lưu Nhân thấy người đàn ông này dường như không hề sợ hãi đối với khẩu súng trong tay hắn, hắn liền lui về phía sau vài bước. Làm sao bây giờ? Nếu quả thực là nổ súng thì sẽ rất phiền toái. Dù sao thì người kia cũng chỉ là một người dân bình thường mà thôi. Tuy rằng hắn cầm một cánh tay bị đứt, nhưng mà Lưu Nhân cũng không có thận mắt nhìn thấy hắn giết người. Lưu Nhân do dự một chút, giơ khẩu súng trong tay lên, hướng tới không trung bắn một phát súng.
- Tốt lắm, đây là cảnh cáo cuối cùng.
Lưu Nhân giơ họng súng về phía người đàn ông kia.
- Ta lặp lại lần nữa, bỏ vũ khí trong tay xuống, hai tay ôm đầu.
Tiếng súng thật lớn đối với người đàn ông kia mà nói thì không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn không để ý đến cây súng trong tay Lưu Nhân, tiếp tục hướng tơi Lưu Nhân đi từng bước một tới gần.
- Đáng chết, là không hiểu tiếng người hay là thật sự điên rồi.
Phía sau Lưu Nhân là cái tủ quần áo Vương Tĩnh đang trốn, đã không thể tiếp tục lui về phía sau nữa. Lưu Nhân cắn chặt răng, mặc kệ người này rốt cuộc có vấn đề gì, hiện tại dưới tình huống như vậy cũng coi như là hình thành uy hiếp đối với Lưu Nhân. Hắn nhằm ngay đùi người đàn ông kia, bóp cò.
Phanh.
Nương theo sau tiếng súng, viên đạn xuyên qua đùi người đàn ông kia, máu theo miệng vết thương chảy ra. Người đàn ông bị thương kia cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thương của mình, dường như có chút kinh ngạc.
A!
Một phát súng của Lưu Nhân dường như cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn khơi dậy dung tính của hắn. Người đàn ông cầm con dao thái không để ý đến viết thương trên đùi của mình, giơ con dao thái lên cao, hướng tới chỗ Lưu Nhân đánh tới.
- Chết tiệt cái thứ này chẳng lẽ không biết đau sao?
Lưu Nhân tránh sang một bên, thoát khỏi công kích của người đàn ông kia, cũng nhân cơ hội đạp cho người đàn ông kia một cái. Vốn tưởng dùng chiêu này có thể đánh cho người đàn ông kia bay đi, nhưng mà nó cũng không gây cho người đàn ông kia bao nhiêu thương tổn. Hắn chỉ lui về phía sau hai bước, tiếp tục hướng tới Lưu Nhân nhào tới.
Lưu Nhân thật không ngờ người đàn ông này lại có thể chịu đòn giỏi như vậy. Hắn hơi sững sờ, ngay tại lúc hắn ngây người, người đàn ông kia đã vung con dao thái lên, vọt tới trước mặt Lưu Nhân mà chém xuống. Lưu Nhân cũng không thể tránh được, chỉ có thể giơ cánh tay lên để đỡ. Cảm giác đau đớn khiến cho Lưu Nhân kêu lên. Tay trái của hắn bị con dao thái kia chém thành một vết thương lớn.
- Khốn kiếp.
Lưu Nhân tung một cước, dùng sức đá văng người đàn ông kia ra. Giơ khẩu súng lục trong tay lên ngằm ngực người đàn ông kia bắn ba phát.
Viên đạn chuẩn xác găm vào ngực người đàn ông kia, xung lực thật lớn đánh ngã hắn xuống mặt đất. Lưu Nhân cảm giác tay trái vô cùng đau đớn, nhưng mà xem ra dường như không thương tổn đến xương cốt.
- Anh thế nào?
Vương Tĩnh vội vàng từ trong tủ quần áo chạy ra, kiểm tra miệng vết thương của Lưu Nhân.
- Đau chết mất, mẹ nó.
Lưu Nhân nhổ một bãi nước miếng.
- Người này là người điên, ngay cả súng còn không sợ.
- Cũng may, vết thương không có sâu, không thương tổn đến xương cốt và động mạch chủ, nhưng mà cần lập tức cầm máu.
Vương Tĩnh không hổ là một bác sĩ ngoại khoa. Nhìn như một cô gái yêu đuối, mặc dù đối với chuyện vừa xảy ra còn có chút sợ hãi trong lòng, nhưng mà đối mặt với vết thương trên cánh tay của Lưu Nhân lại có thể bình tĩnh đưa ra kết luận.
Vương Tĩnh nhìn xung quanh một lần, không có tìm được thứ gì thích hợp dùng để băng bó. Không có cách nào, Vương Tĩnh xé chiếc áo thun Lưu Nhân đang mặc trên người ra, dùng để băng bó vết thương.
- Đây xem như là tai nạn lao động đi.
Lưu Nhân cố chịu đau đớn, vì không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Vương Tĩnh, liền cố ý nói đùa một câu.
- Trở về cô có thể viết hóa đơn cho tôi được không? Tôi sẽ thanh toán khi trở về cục cảnh sát.
- Băng bó xong rồi.
Vương Tĩnh nhẹ nhàng cười.
- Nhưng mà nhớ kỹ không được dính nước. Nơi này không có thuốc và băng gạc thích hợp, chỉ có thể làm như vậy.
- Như vậy là không tồi rồi.
Lưu Nhân thử cử động cánh tay. Hoàn hảo, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động, chỉ là có chút đau đớn.
- Đúng rồi, người đàn bà kia, đi xem người đàn bà kia thế nào.
Lưu Nhân và Vương Tĩnh đi đến bên cạnh người đàn bà kia. Vương Tĩnh nhìn thoáng qua người đàn bà kia, kinh ngạc kêu lên một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi.
- Lương Văn Văn?
- Làm sao, cô biết người đàn bà này?
Lưu Nhân hỏi.
- Biết.
Vương Tĩnh gật gật đầu.
- Nhớ rõ sự việc mười năm trước tôi đã kể với anh không? Nàng chính là người bạn kia của tôi.
- Chính là nàng?
Lưu Nhân cẩn thận nhìn lại cô gái nằm trên mặt đất một chút.
- Làm sao mà nàng lại tới nơi này?
- Không biết, tôi cảm thấy có lẽ là tới tìm tôi.
Vương Tĩnh cẩn thận kiểm tra lại cô gái nằm trên mặt đất một chút.
- Không có việc gì, không có bị ngoại thương, dường như là chỉ hôn mê bất tỉnh.
- Nhìn xem có thể đánh thức nàng hay không,
Lưu Nhân nói với Vương Tĩnh.
- Tôi đi xem người đàn ông điên kia.
Lưu Nhân vừa mới đứng dậy, lại phát hiện một cảnh tượng để cho lông tơ khắp người hắn dựng đứng lên. Người đàn ông bị trúng ba phát súng vào ngực kia lại chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên. Ngực áo đã bị dính máu tươi đỏ bừng, thế nhưng vết thương này đối với hắn mà nói, dường như không có bất kỳ tác dụng gì.
- Ta kháo, dùng súng bắn cũng không chết.
Lưu Nhân lại móc khẩu súng lục bên hông ra, nhằm về phía người đàn ông kia. Lần này Lưu Nhân không tiếp tục do dự nữa, bắn thêm ba phát súng, người đàn ông kia lại bị đánh ngã xuống mặt đất. Lưu Nhân không dám kinh thường, nhằm ngay vào trái tim người đàn ông đã nằm bất động trên mặt đất kia nổ một phát súng nữa. Mãi đến một lúc lâu sau, xác định nguời đàn ông này sẽ không tiếp tục đứng dậy nữa, Lưu Nhân mới thả lỏng thở phào một hơi.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |