← Ch.206 | Ch.208 → |
- Ách...
Lưu Nhân rụt rụt cổ. Vừa rồi bởi vì thái độ của Lương Văn Văn đối với Vương tĩnh, hơn nữa theo thói quen nghề nghiệp, hắn gần như quên mất một chuyện là bọn hắn vẫn còn đang ở trong hiểm cảnh.
- Tôi đang ở đâu đây?
Lương Văn Văn cũng phục hồi lại tinh thần.
- Làm sao tôi lại ở chỗ này? Tôi nhớ là bởi vì lái xe quá mệt mỏi cho nên tôi liền ngủ gật ở trong xe, tại sao tỉnh lại đã ở nơi này rồi?
- Cô không nhớ rõ sao?
Lưu Nhân và Vương Tĩnh liếc mắt nhìn nhau một cái.
- Tốt nhất là cô kể lại toàn bộ mọi chuyện cho chúng tôi nghe, chuyện này rất quan trọng.
- Cô có thể không nói, nhưng mà tôi có biện pháp bắt cô phải mở miệng.
A Trạch ở một bên, mặt không chút thay đổi nói.
- Muốn một người bình thường mở miệng nói, thật ra cũng không khó.
- Cô...Cô muốn tôi nói cái gì...
Nhớ tới thanh kiếm băng vừa từ trong không khí xuất hiện, Lương Văn Văn biết người thiếu nữ trước mặt này tuyệt đối không phải là người thường.
- Còn phải hỏi sao?
Lưu Nhân ở một bên nói.
- Đương nhiên là sự việc mười năm trước.
- Anh câm miệng lại.
A Trạch liếc mắt nhìn Lưu Nhân một cái.
- Nơi này không có chuyện của anh. Không phải là anh còn phải đi giúp Minh Diệu sao? Còn không mau đi.
Nhưng mà con quái vật kia...
- Không nhưng gì cả.
A Trạch nói.
- Hiện tại quan trọng nhất chính là mấy người chúng ta đều bị vây trong cái thị trấn nhỏ này. Mà người dân ở trong đây thì đều trở nên không bình thường. Cô gái này tiến vào trong thị trấn nhỏ như thế nào càng thêm quan trọng.
- Tôi nhớ là...Tôi đang lái xe tới...
Lương Văn Văn cố nhớ lại.
- Ngày hôm đó tôi không thấy Vương Tĩnh đâu, liền đoán là có thể nàng rời đi vì chuyện kia, cho nên tôi cũng đi tìm nàng. Tôi lái xe một mạch tới đi, khi tới cái thị trấn nhỏ này tôi đã mệt gần chết. Cho nên tôi muốn tìm một cái khách sạn nghỉ ngơi trước một đêm...Sau đó có một số việc...Dường như tôi không nhớ rõ lắm...Tôi chỉ nhớ được là đã mơ một giấc mộng rất đáng sợ...Lúc tỉnh lại thì đã ở chỗ này...
- Ác mộng?
A Trạch tiếp tục hỏi.
- Là ác mộng như thế nào, có thể kể ra được không?
- Cái này sao...Còn có chút ấn tượng.
Lương Văn Văn nói.
- Nhưng mà có liên quan sao?
- Có liên quan hay không thì tôi sẽ tự định đoạt.
A Trạch nói với Lưu Nhân.
- Anh không còn chuyện gì ở nơi này nữa, anh đi tiếp ứng cho Minh Diệu đi, đi ngay đi.
- Được!
Lưu Nhân bất đắc dĩ gật đầu. Hiện tại Minh Diệu không có ở đây. Chỉ có A Trạch là người duy nhất có bản lĩnh đặc thù, vì thế người bình thường như bọn hắn tự nhiên là phải nghe theo sự sắp xếp của A Trạch.
- Cẩn thận một chút, không nên tiếp tục làm rách vết thương.
Vương Tĩnh đi qua, nhỏ giọng nói với Lưu Nhân.
- Không thành vấn đề, ha ha.
Lưu Nhân cười vỗ vỗ ngực.
- Một chút vết thương nhỏ này với ta mà nói...
- Bớt nói nhảm, đi nhanh đi.
A Trạch mặt không đổi sắc, cắt đứt lời nói của Lưu Nhân.
Lưu Nhân chán nản rời đi. Không biết tại sao, Lưu Nhân rất sợ cô gái luôn lạnh như băng này. Dường như trên người cô thiếu nữ này có một loại cảm giác ưu việt. Có lẽ đó là do nàng không giống như người thường.
Đi ra khỏi khách sạn, sương mù vẫn bao phủ thị trấn nhỏ, làm cho người ta không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Lưu Nhân cẩn thận đi xuyên qua cây cối ven đường, cố gắng không để lại dấu vết, đề phòng bị người dân trong thị trấn phát hiện.
Mùi máu tươi, Lưu Nhân ngửi thấy một mùi tanh nồng. Mùi kia dường như truyền tới từ chỗ bụi cây cách cái khách sạn không xa.
Chẳng lẽ...Có người nào đó bị giết ở chỗ này sao? Mẫn cảm nghề nghiệp khiến cho Lưu Nhân không nhịn được mà muốn đi đến xem cho rõ ràng. Vừa đẩy cây cối hai bên ra, một cảnh tượng khó mà tin được xuất hiện trước mắt hắn.
Thi thể, không phải là một cỗ thi thể mà là năm cái. Lưu Nhân cẩn thận kiểm tra năm cỗ thi thể này, đều cùng một kiểu chết. Dường như năm người này đều là bị vũ khí sắc bé chọc thủng huyệt thái dương. Dựa theo cách ăn mặc thì năm người này đều là dân ở trong thị trấn. Mà cách đó không xa còn có một vìa thứ vũ khí linh tinh như dao thái, xẻng. Lưu Nhân sờ sờ làn da của thi thể, dường như mấy người này mới chết không lâu. Hẳn là trước khi hắn quay về không lâu thì bị người ta giết chết.
Theo cách ăn mặt và vài món vũ khí kia thì mấy người dân này hẳn là thuộc loại thần trí thanh tỉnh, là đám người có hành vi năng lực. Giấu thi thể trong bụi cây cách khách sạn không xa, nói như vậy chẳng lẽ là muốn đi vào khách sạn để đối phó với A Trạch và Diệp Tiểu Manh sao? Nhưng mà ai đã giết chết bọn họ? Là A Trạch sao? Lưu Nhân cẩn thận nhìn kỹ miệng vết thương trên mấy cỗ thi thể này, gọn gàng, không sai tý nào. Trên huyệt thái dương của mỗi một cỗ thi thể, đều có một cái lỗ lớn bằng đầu ngón tay. Từ bỏ cái vết thương ở đây ra thì toàn thân không còn vết thương nào nữa. Hơn nữa dựa theo hiện trường thì dường như mấy người này cũng không có giãy dụa, giống như là bị giết chết trong nháy mắt.
Thì ra A Trạch lợi hại như vậy. Lưu Nhân cảm thán một tiếng. Lực lượng này quả nhiên là không thuộc về nhân loại. Lúc trở về A Trạch không có nói chuyện này, có lẽ là bỏi vì nàng tương đối có tự tin đối với việc ứng phó với người dân trong thị trấn.
- Không kiên trì nổi, vẫn là trở về thôi.
Ở một bụi cây cách đó không xa, một cái bóng dáng phụ nữ mơ hồ hiện ra.
- Như vậy hẳn là không sai biệt lắm, còn lại phải nhờ vào chính em và người bạn của em thôi, em gái thân yêu.
Bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ kia chậm rãi lui về nhập vào trong cái bóng đen, biến mất không thấy gì nữa. Giống như là cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
- Rất kỳ quái, tôi nhớ rất rõ cơn ác mộng kia.
Lương Văn Văn chậm rãi nói.
- Cơn ác mộng kia thật sự là quá chân thực, giống như là sự thật đã từng xảy ra vậy.
- Kể lại cho tôi nghe một chút, không được bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
A Trạch nói.
- Tôi nhớ là tôi tìm được một cái khách sạn. Tuy rằng cái khách sạn kia chẳng ra gì, hơn nữa lại còn có một cái mùi rất kỳ quái, nhưng mà tôi thật sự đã quá mệt mỏi rồi nên không quá mức để ý. Chẳng qua chỉ là ở đó một đêm mà thôi, sau khi trời sáng tôi sẽ vào thị trấn tìm Vương Tĩnh đưa nàng trở về.
Lương Văn Văn nhớ lại nói.
- Bà chủ khách sạn là một cô gái xinh đẹp, có nụ cười rất dễ thương, nhưng mà trên người có một cái mùi rất khó ngửi, khóe miệng còn có chút vụn gì đó. Lúc ấy tôi nghĩ là bởi vì bà ta là nông dân, nên cũng không có để ý.
- Tôi thuê một căn phòng, cũng không tệ lắm, trong phòng chỉnh tề, coi như là sạch sẽ. Tôi quá mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng chưa cởi, liền nằm ở trên giường, rất nhanh đã thiếp đi.
- Tôi mơ thấy một giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ chân thực. Tôi mơ thấy tôi đang ngủ say, cửa phòng đột nhiên được mở ra, hai người đàn ông đi vào. Hai người đàn ông kia dường như là người dân ở trong thị trấn, nhưng mà trên mặt lại có một nụ cười quỷ dị, hơn nữa ánh mắt của bọn họ thật đáng sợ. Đôi mắt của họ màu xanh biếc.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |