← Ch.230 | Ch.232 → |
- Như thế nào lại bị như vậy...
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đưa tay phủ lên đôi mắt Minh Diệu:
- Xảy ra chuyện gì, vừa rồi không phải còn hoàn hảo sao?
Vài người bên cạnh đều không ai lên tiếng, Minh Diệu vì cứu Diệp Tiểu Manh đi vào lục mang tinh trận kỳ quái kia, sau khi Diệp Tiểu Manh gặp được kỳ tích đột nhiên lành lại vết thương, khi hắn quay trở về đôi mắt đã không còn nhìn thấy. Rất rõ ràng, ánh mắt của Minh Diệu là vì cứu Diệp Tiểu Manh nên mới biến thành như thế.
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.
Minh Diệu nhìn qua như thật lơ đãng nhẹ nhàng đẩy tay Diệp Tiểu Manh rời ra.
- Lưu Nhân, tình huống chiếc thuyền thế nào?
- Không có vấn đề, tùy thời đều có thể rời đi nơi này.
Lưu Nhân hồi đáp.
- Tốt lắm, chúng ta rời khỏi thị trấn này rồi nói sau.
Minh Diệu hài lòng gật gật đầu. Nhưng tựa hồ hắn thật sự không thích ứng vì đôi mắt không nhìn thấy đường đi, dưới chân thoáng lảo đảo một chút, nhưng hoàn hảo vẫn còn có Diệp Tiểu Manh đứng một bên, tay mắt thật lanh lẹ đỡ lấy hắn không đến mức ngã sấp xuống.
- Anh cũng muốn theo chúng tôi đi sao?
Minh Diệu không cần dùng ánh mắt nhìn cũng có thể nghe được mùi vị huyết tinh trên người Lưu Thiên Minh, hắn quay đầu hỏi.
- Các vị cứ đi thôi, tôi còn một chút việc riêng chưa làm xong.
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu:
- Vốn tôi ngửi được hương vị có vẻ đặc thù của nơi này, muốn đi tới tìm kiếm đồng bạn của tôi, kết quả lại phát hiện không phải trạng huống mà tôi nghĩ. Ta muốn lưu lại nhìn kỹ xem một chút, có lẽ sẽ còn có phát hiện nào khác.
- Nơi này cũng không phải là thắng cảnh gì để thưởng thức hay ngắm cảnh, nếu anh muốn du lịch qua trấn nhỏ này thì tốt nhất tranh thủ nhanh một chút đi, bởi vì chỉ cần chúng tôi vừa rời khỏi đây sẽ tìm được chỗ có thể thu được tín hiệu di động, sau đó còn phải gọi điện thoại cho hiệp hội, cho bọn họ phái người đến xử lý chuyện nơi này, tôi nghĩ anh cũng sẽ không thích giao tiếp với những nhân sĩ quan lại bên trong hiệp hội đi!
Ngữ khí Minh Diệu mang theo hàm ý nói.
- Anh đang sợ hãi người của hiệp hội gây thương tổn cho tôi, hay là đang sợ hãi tôi sẽ thương tổn đến người của hiệp hội?
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính, nhẹ nhàng cười:
- Yên tâm đi, tôi còn muốn tiếp tục cuộc sống tự do, cho nên tạm thời còn chưa muốn phát sinh xung đột với người trong hiệp hội.
- Nga, đúng rồi, còn có một việc nữa.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa, Minh Diệu đột nhiên quay đầu lại hướng Lưu Thiên Minh nói:
- Nếu anh ở trong thị trấn này phát hiện được có một người sống sót tên Vương Hiệp mà vẫn chưa bị lây nhiễm, hi vọng anh có thể giúp đỡ hắn một chút. Có thể ở trong loại hoàn cảnh như địa ngục này mà vẫn kiên trì được quan niệm thiện ác căn bản nhất của nhân loại, là đáng giá giúp đỡ!
- Có cơ hội tôi sẽ lưu ý!
Lưu Thiên Minh gật gật đầu.
Minh Diệu được Diệp Tiểu Manh dìu đỡ ngồi lên trên thuyền mà Thiên Tướng lưu lại. Động cơ máy nổ phát ra tiếng vang thật lớn, bây giờ nghe thật êm tai, có thể rời khỏi thị trấn như địa ngục đối với năm người trên thuyền hiện tại mà nói là chuyện mà họ chờ đợi nhất trong suốt mấy ngày nay.
- Có thể dừng ở nơi đó một chút thời gian được không?
Thuyền nhỏ chạy dọc theo bờ sông đi tới một rừng cây nhỏ, Vương Tĩnh đột nhiên mở miệng nói:
- Tôi nhớ được chỗ này...xương cốt của tiểu Vũ...mười năm trước là chúng tôi chôn xác nàng bên trong khu rừng cây này.
- Dừng thuyền đi!
Minh Diệu thở dài:
- Ân oán mười năm trước hãy chấm dứt vào hôm nay luôn đi, đây cũng là mục đích ban đầu của chúng ta!
Do Vương Tĩnh nhận xét phân biệt, Lưu Nhân dùng xẻng đào ra hai cái hòm bên dưới gốc đại thụ. Bên trong hai hòm gỗ, có một hòm chứa hai bình lớn, bên trong chứa đầy máu. Không biết đã dùng phương pháp gì suốt mười năm trôi qua mà máu vẫn tươi diễm như vừa mới chảy ra. Mà trong một hòm gỗ khác lại chứa đựng xương trắng bị tách ra từ trong thân thể của Quỹ Linh năm xưa.
- Trần về trần, đất về đất, ở dương gian bị khốn trụ thời gian dài như vậy, cũng là lúc cô nên rời đi!
Minh Diệu đem Quỹ Linh đưa ra khỏi bình sứ nhỏ, dùng kết giới đem nó cùng hai hòm gỗ vây chung một chỗ.
- Đi thôi, đi tới địa phương cô nên đi, một lần nữa bắt đầu đi!
Một tia Ly Hỏa đánh vào kết giới, ngọn lửa thật lớn phóng lên cao. Trong hỏa diễm Quỹ Linh cũng không hề giãy dụa, mặc cho Ly Hỏa thiêu đốt hừng hực trên thân thể nó, biểu tình nguyên bản vô cùng dữ tợn cũng chầm chậm trở nên bình thản, tựa hồ còn mang theo một loại vui sướng được giải thoát.
- Hết thảy đều đã xong...
Nhìn lửa đỏ chậm rãi tắt dần, a Trạch có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Tất cả chuyện này bắt đầu bên trong trấn nhỏ từ mười năm trước, mà mười năm sau vào hôm nay lại ở nơi này chấm dứt, đây vốn là kết cục không thể tốt hơn được nữa. Chỉ là trong quá trình giải quyết chuyện này, lại có rất nhiều chuyện không nên xuất hiện lại xảy ra. Nguyên bản lữ trình vốn thoải mái lại trở nên giống như cơn ác mộng. Bọn họ đều hoàn toàn kiệt lực, ở trong trấn gặp phải nữ nhân Lương Văn Văn biến thành quái vật, chết, cả Diệp Tiểu Manh cũng suýt bị giết chết, mà ánh mắt của Minh Diệu đã không còn nhìn thấy. Nếu không phải lúc ấy do chính mình cứ liều lĩnh đòi đi tìm hiểu chân tướng về Quỹ Linh, tất cả chuyện này có lẽ cũng đã không hề phát sinh.
- Không cần quá mức để ý!
Tựa hồ đã phát giác ra tâm sự của a Trạch, Minh Diệu cười vỗ vỗ đầu nàng.
- Dù cho cô không quyết tâm tìm hiểu sự kiện kia, thị trấn này cũng sẽ biến thành kết cục như thế. Nhưng cô có thể hiểu ra được sự liều lĩnh của chính mình, cũng không uổng phí chuyến lữ hành lần này của chúng ta.
Đoàn người ngồi lên thuyền nhỏ, cánh quạt vẩy ra bọt nước, thuyền nhỏ dọc theo đường sông chậm rãi rời khỏi thị trấn ác mộng phía sau.
...
- Xuất hiện đi!
Đợi cho năm người Minh Diệu rời khỏi, Lưu Thiên Minh quay đầu lại nói:
- Không cần trốn, mùi vị trên người ngươi đã sớm đem ngươi bán rẻ. Đối với hương vị của máu ta luôn là người mẫn cảm nhất!
Thân ảnh một nữ nhân nơm nớp lo sợ từ sau một tảng đá bên cạnh một ngôi nhà nhỏ bước ra. Thân thể của nữ nhân kia không ngừng run rẩy, đối với nam nhân đeo mắt kính gọng vàng bề ngoài thật nho nhã trước mặt, nàng có một cỗ cảm giác sợ hãi bẩm sinh ẩn trong đáy lòng.
- Lại là nữ nhân sao?
Lưu Thiên Minh cẩn thận đánh giá nữ nhân từ sau tảng đá đi ra.
- Thật vô cùng thú vị, có lẽ có chút tác dụng đi!
Nữ nhân kia có mái tóc màu đỏ, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên mặt cũng không còn bộ dáng dễ thương, mà đổi thành vẻ mặt thất kinh. Nữ nhân này là con La Sát nữ tính duy nhất mà Minh Diệu đã nhìn thấy nơi cơ quan chính phủ trong trấn, thật không ngờ nàng vẫn còn sống.
- Đừng...xin đừng...
Có lẽ do nguyên nhân huyết mạch khá tương tự, nữ La Sát có thể rõ ràng cảm giác được cỗ lực lượng khiếp tâm hồn người trên thân thể Lưu Thiên Minh. Đối với một người cường đại hơn mình, La Sát có sự phục tùng bẩm sinh.
Chương 235 (b)
- Không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi!
Lưu Thiên Minh chậm rãi đi tới trước mặt nữ La Sát, lấy tay phủ lên mái tóc màu đỏ của nàng:
- Ta đã tịch mịch quá lâu, huyết mạch của ngươi mặc dù bị nhân tạo cấy ghép, nhưng cũng có chỗ tương đồng với huyết mạch của ta, cho ngươi sống sót có lẽ có thể thay đổi một chút cuộc sống buồn tẻ của ta đi!
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi chính là sủng vật của ta!
Lưu Thiên Minh nói:
- Xem ra ta phải đặt cho ngươi một cái tên...không bằng gọi ngươi là tiểu Bạch tốt lắm!
- Vậy...chủ nhân...
Nữ La Sát đổ mồ hôi:
- Tên này tựa hồ không thích hợp với ta đi...
- Ân? Vậy sao?
Lưu Thiên Minh nhìn mái tóc màu đỏ đôi mắt xanh biếc cùng làn da màu đen của nữ La Sát, gật gật đầu:
- Vậy gọi là tiểu Hắc? Cũng không dễ nghe...tiểu Hồng? Tiểu Lục? Tiểu Thúy? Kim Liên? Sư Sư? Tiểu Tiểu? Viên Viên? Thật khó khăn a, ta quen biết không được nhiều người cho lắm...
Trán nữ La Sát đã tuôn đầy mồ hôi, vị chủ nhân tự nói mình không quen biết quá nhiều người này đọc ra một loạt tên...đều là tên của kỹ nữ đi...
Nằm trên giường trong khách sạn, Minh Diệu châm một điếu thuốc. Trước mắt là một mảnh tối đen, trong lòng hắn có chút buồn bực. Tình yêu là vật gì? Không rõ. Ở thật lâu phía trước Minh Diệu cũng đã biết mình nhất định sẽ chết khi còn trẻ tuổi. Tuy rằng bên cạnh hắn luôn có nữ nhân vây quanh, nhưng hắn chưa bao giờ dám đi yêu bất cứ người nào, cũng không dám làm cho bất luận người nào yêu chính mình, chỉ sợ sẽ liên lụy tới người khác. Hắn đem lòng mình giấu đi, mỗi ngày đều làm ra bộ dáng cà lơ phất phơ lôi thôi lếch thếch, là vì bảo vệ mình, cũng là vì muốn bảo hộ người khác.
Mà bây giờ cái thứ mà gọi là tình yêu kia, lại bị Lilith cầm đi, cùng lấy đi còn có ánh mắt của hắn. Tuy rằng không biết rốt cục tình yêu lại là thứ gì, nhưng Minh Diệu vẫn cảm giác được chính mình đã thiếu thốn một thứ gì đó, đáy lòng có chút trống rỗng. Bớt đi thứ gì đây? Dù là nghe lời nói ôn nhu của Diệp Tiểu Manh truyền vào trong tai, ngón tay mềm mại của nàng phủ lên trên mặt, hắn cũng không có loại cảm giác nhịp tim đập nhanh. Tựa hồ hết thảy đều thật bình tĩnh, vô dục vô cầu.
- Đông đông đông...
Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông đi vào.
- Minh Diệu tiên sinh, chào anh, tôi là người phụ trách bản địa của hiệp hội, có một số việc cần anh hiệp trợ một chút!
- Chào anh!
Minh Diệu ngồi dậy.
- Tôi đã bị thương, có chút không tiện, bỏ qua cho!
Sau khi Minh Diệu rời khỏi trấn nhỏ, lập tức liền dùng điện thoại thông tri phân bộ của hiệp hội khu vực này kể rõ tình huống. Phân bộ lập tức phái người đến trấn rửa sạch những người bị lây nhiễm còn lại, giấu diếm chân tướng. Việc này không thể công khai xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng, nếu đoán không lầm ngày mai trên báo chí sẽ xuất hiện tin tức bên trong thị trấn hẻo lãnh đột nhiên xuất hiện bệnh truyền nhiễm cấp tính, qua không được bao lâu sẽ bị mọi người quên mất trên bản đồ vẫn có một trấn nhỏ từng tồn tại.
- Anh muốn nói không tìm được người nổ súng sao?
Nghe được lời nói của người phụ trách phân bộ hiệp hội, Minh Diệu có chút kinh ngạc. Hắn cũng hướng hiệp hội báo cáo chuyện bị đánh lén ngay tại trấn, nhưng sau khi người của hiệp hội thanh tẩy khắp thị trấn cũng không phát hiện ra người đã nổ súng.
- Phải!
Người phụ trách gật gật đầu.
- Chúng tôi tìm được trên đỉnh núi cách ngôi nhà trong trấn một ngàn năm trăm thước mà các vị miêu tả, đã phát hiện một cây súng ngắm, nhưng lại không tìm được người nổ súng. Trên mặt đất có chút dấu vết thật kỳ quái, tựa hồ là vết trảo do dã thú nào đó lưu lại. Chúng tôi sơ bộ suy đoán có người bị lây nhiễm cường đại đã phát hiện ra người nổ súng, hơn nữa còn công kích hắn, nhưng kỳ quái là cũng không tìm thấy vết máu, phụ cận cũng không hề phát hiện được thi thể!
- Được, đa tạ!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Có dấu vết nói người nổ súng là ai không?
- Tạm thời còn không có!
Người phụ trách lắc lắc đầu:
- Số serie của súng ngắm bị phá hư, không thể tìm được nguồn gốc. Loại súng ngắm này không phải người bình thường có thể lấy được, chúng tôi sẽ tiếp tục tra xét!
- Đa tạ, nếu có tin tức gì phiền toái anh báo cho tôi biết một tiếng.
Đưa tiễn người phụ trách phân bộ, Minh Diệu lâm vào trầm tư. Đến tột cùng lại là ai, vì lý do gì mà muốn dồn Tiểu Manh vào chỗ chết? Chiếu theo thời gian đến suy tính, người kia chỉ sợ thấy được bộ dáng Tiểu Manh lúc bạo tẩu, đây cũng là vấn đề lớn.
Dưới sự trợ giúp của Tiểu Manh, Minh Diệu nhanh chóng hoàn thành xong công tác báo cáo, sau khi trở lại thành phố hôm sau hắn liền đem chuyện gặp tại thị trấn đăng báo lên hiệp hội. Hiệp hội đối với chuyện xảy ra tại trấn nhỏ khá coi trọng, phái người đến hỏi thăm những gì Minh Diệu bọn họ đã gặp được trong trấn, cho nên dù Minh Diệu ở lại nhà nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể cũng thỉnh thoảng bị người của hiệp hội đến quấy rầy.
Minh Diệu đã trở lại, Diệp Tiểu Manh cũng đã trở về, những người cần về đều đã về, chỉ riêng Phạm Đồng thì không thấy mặt. Theo báo cáo của Minh Diệu đưa lên cùng phân bộ hiệp hội địa phương điều tra ra kết quả đến xem, Phạm Đồng đích thật dựa theo mệnh lệnh đi theo Minh Diệu tới thị trấn kia, hơn nữa còn nổ súng bắn Diệp Tiểu Manh. Tuy rằng Minh Diệu ở trong báo cáo không kể chi tiết là có ai bị bắn bị thương, nhưng điều này có thể xác thực chứng minh Phạm Đồng từng xuất hiện qua trong thị trấn kia, cũng đã nổ súng. Chỉ là sau chuyện đó Phạm Đồng giống như biến mất trong nhân gian, không nhìn thấy, sống không thấy người chết không thấy xác, mà Diệp Tiểu Manh lại vẫn còn vui vẻ sống khỏe mạnh như không có việc gì. Trong lòng Trần Lam luôn thấy bất an, cho dù có thể tìm được thi thể của Phạm Đồng cũng tốt, nhưng lại không hề có chút tin tức gì khiến cho hắn phải luôn luôn đề phòng lo lắng.
Trên bàn đặt một lư hương nho nhỏ, bên trong cắm ba cây đàn hương. Đem ngày sinh tháng đẻ của Phạm Đồng viết lên một tờ giấy Tuyên Thành, trong miệng Trần Lam lẩm bẩm, khắp bốn phía lư hương bày ra rất nhiều quẻ tượng, nội dung bên trên hoàn toàn khác nhau. Đây là bí thuật gia truyền của Trần Lam, dùng quẻ tìm kiếm hành tung của một người, những gì trên quẻ viết chỉ lập lờ nước đôi chỉ e rằng có mỗi Trần Lam mới biết được đại biểu cho ý tứ gì.
- Ha...
Trần Lam đánh một chưởng vào trên lư hương, những quẻ tượng vây quanh lư hương như có sinh mệnh dựng đứng trên bàn, trong đó có một quẻ cao cao bắn lên bay lên giữa không trung. Ngay khi quẻ tượng còn chưa rơi xuống, Trần Lam đã đưa tay ra tiếp lấy nó.
- Lần thứ ba, vẫn là quẻ xăm này, giả bất giả mà chân bất chân, đạt phiến phiến phi hoa bàng thủy sinh. Rốt cục là ý gì đây?
Nhìn vào quẻ xăm trong tay, Trần Lam thì thào lẩm bẩm.
- Không sống không chết, giống như người lại giống như quỷ. Đây là ý gì? Chẳng lẽ hiện tại hắn lại biến thành kết cục nửa chết nửa sống hay sao? Nhưng hiện tại hắn đang ở địa phương nào đây chứ?
← Ch. 230 | Ch. 232 → |