← Ch.233 | Ch.235 → |
Năm nay mùa đông tựa hồ đặc biệt kéo dài, mà mùa xuân lại dị thường ngắn ngủi. Mấy ngày hôm trước vẫn là gió lạnh gào thét, thế nhưng hai ngày sau nhiệt độ không khí lại tăng lên thật nhanh. Mấy ngày hôm trước còn mặc áo lông thật dày, mà hai ngày nay chỉ mặc bộ áo len đan hơi mỏng cũng xuất mồ hôi. Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trán, Diệp Tiểu Manh thở dồn dập đi tới cửa chính.
- Tiểu Manh tỷ tỷ, chị đã về rồi!
Nghe được cửa phòng mở ra, Tiểu Quất từ trên đùi Minh Diệu nhảy xuống, hướng Tiểu Manh chạy tới.
- Hôm nay về trễ mười lăm phút, em đói bụng, mau nấu cơm cho em ăn đi!
- Tiểu gia hỏa, mỗi ngày chạy tới đây hết ăn lại uống, còn nhiều yêu cầu như vậy!
Diệp Tiểu Manh nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tiểu Quất, làm mặt quỷ.
- Tiếp tục hống quái thúc thúc vui vẻ đi, chị đi nấu cơm cho em ăn!
Bởi vì ánh mắt Minh Diệu không nhìn thấy nên đã ở nhà tu dưỡng suốt mấy tháng. Diệp Tiểu Manh vì muốn chiếu cố Minh Diệu đã xin với trường học không tiếp tục trọ tại trường, mỗi ngày tan học lại đi mua thực vật về nhà nấu cơm, trang nghiệm lộ ra bộ dáng bà chủ gia đình.
Lúc ban ngày Diệp Tiểu Manh sợ Minh Diệu ở nhà một mình sẽ không phương tiện, có chút không yên lòng. Nhưng về sau tiểu nha đầu Tiểu Quất mỗi ngày đều chạy tới trong nhà bọn họ, hết ăn lại uống không thì trêu chọc quái thúc thúc. Tuy tuổi của Tiểu Quất còn nhỏ, nhưng mặc kệ làm chuyện gì cũng thật làm người thấy yên tâm, một bộ dạng như lão thành, cho nên mỗi ngày có con bé nói chuyện phiếm giải buồn cho Minh Diệu nên Diệp Tiểu Manh cũng an tâm hơn.
- Chị Tiểu Manh, em cảm giác mấy ngày gần đây Minh Diệu có điểm gì là lạ!
Tiểu Quất liếc mắt nhìn Minh Diệu đang ngồi trong phòng khách, ghé vào bên tai Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng nói:
- Thường xuyên sẽ ngẩn người, hơn nữa còn ngẫu nhiên đứng lên hoạt động tay chân, giống như chuẩn bị làm chuyện gì đó!
- Vậy sao? Chẳng lẽ anh ấy ở nhà lâu quá nên buồn bực, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút?
Diệp Tiểu Manh ngẫm nghĩ, nói:
- Có lẽ đó là một cơ hội, không bằng hai người chúng ta nghĩ biện pháp lừa ảnh đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt đi!
- Chỉ sợ rất khó!
Tiểu Quất phe phẩy hai bím tóc lắc lắc đầu:
- Minh Diệu cũng không phải là chị, không dễ dàng mắc mưu như vậy!
- Nói cũng phải...
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Tiểu gia hỏa, dám cười chị ngu ngốc sao, một lát không cho em ăn cơm!
- Chị không ngu ngốc!
Tiểu Quất thở dài:
- Chỉ là chị quá ngây thơ một chút thôi. Chị là dạng tiểu la lỵ rất dễ dàng bị quái thúc thúc lừa gạt đem đi bán vào vùng núi xa xôi nhất!
Diệp Tiểu Manh tức giận dùng sức nắm lấy khuôn mặt Tiểu Quất. Tiểu Quất bất quá chỉ là một cô bé, nhưng ngẫu nhiên còn thốt ra những lời còn thành thục hơn cả nàng, điều này làm cho tâm lý của Diệp Tiểu Manh không được thăng bằng. Chẳng lẽ mình là một sinh viên đã hai mươi tuổi còn không thông minh bằng một đứa bé chỉ có năm tuổi hay sao?
- Thành thành thật thật đi ra phòng khách ngồi chờ, bằng không lát nữa mẹ em tới đón em chị sẽ để mẹ em đánh mông em cho xem!
Đuổi Tiểu Quất đi ra phòng bếp, Diệp Tiểu Manh bắt đầu rửa rau nấu cơm.
Thái độ của Minh Diệu thật lãnh đạm đối với nàng, Diệp Tiểu Manh lại đem tất cả chuyện này quy kết cho ánh mắt không nhìn thấy của Minh Diệu. Thân thể không tốt nên tâm tình tự nhiên không tốt, Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy mình cần cố gắng nhiều hơn một chút, nhất định có thể làm cho Minh Diệu cao hứng trở lại. Đợi đến khi nào tâm tình của Minh Diệu tốt hơn một chút là có thể khuyên hắn đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt, nói không chừng đôi mắt của hắn có hi vọng phục hồi.
Tiểu Quất ôm theo một quả dưa chuột thật lớn, một bên gặm một bên đi ra phòng khách. Minh Diệu im lặng ngồi trên sô pha, dùng lỗ tai lắng nghe ti vi. Nếu ánh mắt đã nhìn không tới, như vậy lỗ tai hưởng thụ nhiều hơn một chút cũng tốt. Diệp Tiểu Manh sợ ban ngày Minh Diệu ở nhà một mình sẽ buồn, cho nên nghĩ biện pháp luôn mở ra ti vi để Minh Diệu có thể lắng nghe ti vi giải buồn.
- Ân?
Tiểu Quất cảm giác Minh Diệu có điểm gì là lạ, cô bé tựa hồ nhìn thấy đồng tử trong mắt Minh Diệu khẽ nhúc nhích. Thế nhưng khi cô bé cẩn thận đi quan sát thì ánh mắt Minh Diệu đã khôi phục lại vẻ mờ mịt như trước. Có lẽ là do ảo giác, Tiểu Quất nghĩ thầm, vừa rồi còn cách nhau khá xa, hẳn do mình đã nhìn lầm.
- Minh Diệu đại phôi đản, chị Tiểu Manh về nhà mà chú cũng không chào hỏi với chị ấy, uổng phí chị ấy vất vả chiếu cố chú như vậy!
Tiểu Quất nhảy lên sô pha, đem quả dưa chuột bị cắn quơ quơ trước mắt Minh Diệu:
- Không cho chú ăn đâu!
- Khi chỉ có hai người chúng ta cô có thể đừng giả vờ nói chuyện theo giọng điệu đứa con nít được không!
Minh Diệu dở khóc dở cười nói.
- Tôi nghe thật sự khó chịu!
- Lão nương thích, anh có ý kiến gì sao!
Tiểu Quất quyệt mồm, liếc mắt lườm Minh Diệu. Nhưng tiếp theo nàng lại nghĩ đến Minh Diệu cũng không nhìn thấy, có liếc cũng vô ích, vì thế huy quả dưa chuột trong tay.
- Ai bảo anh nhiều tật xấu như vậêu nghiệt, ăn lão nương một gậy!
Nói xong liền đem quả dưa chuột trong tay hướng đỉnh đầu Minh Diệu đánh tới.
- Uy uy, cẩn thận một chút!
Minh Diệu nhẹ nhàng lách đầu tránh.
- Quả dưa chuột này chỉ dùng để ăn, cũng không phải cho cô dùng đánh tôi đâu!
- Cắt, lão nương cao hứng, dùng để bạo cúc hoa của anh còn được!
Tiểu Quất chống nạnh nói, chỉ là còn chưa nói hết nàng đã cảm thấy có điểm gì là lạ.
- Anh vừa nói cái gì?
- Tôi nói cô nên ngoan ngoãn một chút đi, ngoan ngoãn ăn cây gậy của cô!
Minh Diệu đưa tay vỗ lên mông Tiểu Quất:
- Con nít không nên mở miệng xưng lão nương, phải có chút tố chất chứ!
- Không đúng, vừa rồi anh không phải nói như vậy!
Tiểu Quất kề sát mặt đến trước mặt Minh Diệu:
- Lúc tôi vừa mới đánh anh, anh lại có thể tránh thoát. Còn nữa, làm sao anh biết trong tay tôi cầm quả dưa chuột?
- Làm ơn đi, chỉ cho phép cô đánh mà không cho phép tôi trốn sao!
Minh Diệu thở dài.
- Mỗi ngày cô đều ôm một quả dưa chuột còn muốn lớn hơn người cô cắn tới cắn lui, không cần đoán cũng biết!
Một tiểu la lỵ năm tuổi ôm một quả dưa chuột còn muốn lớn hơn mình bỏ vào trong miệng nhỏ táp tới táp lui...ngẫm nghĩ hình ảnh này cũng cảm thấy thật tà ác...
- Chỉ cần bổn nữ vương nguyện ý, hết thảy đều là có thể!
Tiểu Quất nhảy xuống sô pha, đem quả dưa chuột quơ lên cao cao:
- Nhân sinh có hạn, dục vọng vô hạn. Bổn nữ vương một ngày nào đó muốn dùng nhân sinh có hạn này vì chính mình tạo ra một hậu cung vô hạn!
Ngay khi Tiểu Quất còn đang vô hạn (tự sướng), chuông cửa đột nhiên vang lên.
- Sau sau cái đầu của cô!
Minh Diệu dùng sức gõ lên đầu Tiểu Quất mắng:
- Sau này không cho phép lên mạng đọc tiểu thuyết trên inte, cho mẹ cô biết đánh mông cô. Mau đi mở cửa!
- Minh Diệu bại hoại, nhìn không thấy mà cũng đánh chuẩn như vậy!
Tiểu Quất nhu nhu đỉnh đầu bị đánh, nhảy dựng chạy ra cửa:
- Là ai đó, nơi này không có đồng ruộng, cũng không có trộm đào mồ!
- Tiểu Quất, đừng nói nhảm, mở cửa nhanh lên!
Thanh âm Ada từ ngoài cửa truyền vào:
- Em còn tiếp tục trộm dùng máy tính của Minh Diệu lên mạng đọc tiểu thuyết, sẽ nói với mẹ cháu đập nát cái mông của em!
- Nguyên lai là dì sao, dì Ada!
Tiểu Quất mở cửa ra, đem chữ "dì" gằn thật nặng.
- Lặp lại lần nữa, cần kêu là chị, kêu lại một lần!
Ada ngồi xổm người xuống, dùng hai tay nắm lấy mặt Tiểu Quất véo mạnh.
- Ada...chị...
Tiểu Quất dùng sức giãy dụa khỏi tay Ada, xoa mặt mình.
- Những bại hoại như các người, luôn nắm mặt của cháu. Cháu mạn phép kêu dì, dì, dì...
- Là chị, chị, chị!
Trên trán Ada nổi gân xanh, có dấu hiệu tùy thời bão nổi.
- Cắt, Tiểu Manh là chị, Ada là dì!
Tiểu Quất nói nhanh câu đó, lại chạy vào phòng khách tránh trong lòng Minh Diệu.
- Sao cô lại tới đây?
Minh Diệu mỉm cười nói:
- Hôm nay rảnh rỗi sao?
- Xem như thế đi, tới thăm anh một chút!
Ada cau mày, trong nháy mắt lại giãn ra:
- Gần đây cảm giác thế nào?
- Cũng không tệ lắm!
Minh Diệu cười cười:
- Nước đến tay cơm đến miệng, những ngày ngồi yên há mồm thật thoải mái!
- Chị Ada, chị tới rồi.
Trong tay Diệp Tiểu Manh cầm chén bát, từ trong phòng bếp nhô đầu ra:
- Buổi tối ở lại ăn cơm đi!
- Được, để chị giúp em.
Ada buông túi xanh trong tay, kéo tay áo muốn đi giúp đỡ, kết quả Minh Diệu đưa tay giữ nàng đứng lại.
- Làm ơn đi chị cả, cấp cho con đường sống đi thôi!
Minh Diệu làm như buồn rười rượi nói:
- Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thật ngon mà thôi, lão nhân gia ngài ngồi nghỉ một chút đi.
Tiểu Quất cũng lộ ra thần sắc kinh khủng, từ sau khi Ada tự xưng muốn vào phòng bếp thể hiện tài năng, bóng ma trong lòng mọi người đều không cách nào xóa bỏ. Từ sau khi trải qua trải qua cảm giác về miếng thịt bò tản ra ánh sáng năm màu cùng cảm giác như miếng cao su kia, tâm linh bé nhỏ của Tiểu Quất liền nhận lấy tổn thương nghiêm trọng, thường xuyên nằm thấy ác mộng. Ở trong mộng, Ada đeo tạp dề, trong tay cầm ma trượng, dáng tươi cười chẳng khác gì lão vu bà, bưng một mâm cao su tản ra mùi thịt bò bắt buộc nàng phải ăn cho hết.
Một đĩa thức ăn tản ra hương thơm được đặt lên bàn, khiến người vừa ngửi được đã cảm thấy ngón trỏ động đậy. Nhi đồng khổ sớm đương gia, trình độ làm thức ăn của Diệp Tiểu Manh đúng là nhất lưu, so sánh với vũ khí sinh hóa của Ada đúng là cách biệt một trời, thậm chí còn giỏi hơn Từ Mẫn, chỉ là còn thiếu chút độ lửa so với mẹ của Từ Mẫn mà thôi.
- Ân, ăn ngon, ăn ngon!
Không đợi đồ ăn mang lên đầy đủ, Tiểu Quất đã đưa tay cầm một đùi gà cắn lên.
- Cô nhỏ này, không phải vừa mới ăn hết một quả dưa chuột lớn hay sao?
Minh Diệu cau mày nói:
- Tôi thật sự hoài nghi bụng của nha đầu ngươi làm sao chứa được nhiều thực vật đến như vậy!
- Hiện tại bổn nữ vương đang tới thời gian phát triển cơ thể, tự nhiên phải ăn nhiều một chút.
Tiểu Quất liếm liếm bàn tay bóng loáng, ngửa đầu nói:
- Nếu hiện tại không đánh cho tốt trụ cột, thật dễ dàng ngày sau khi dậy thì sẽ biến thành dáng người sân bay như chị Tiểu Manh!
- Chết tiểu quỷ, em nói ai là sân bay?
Diệp Tiểu Manh từ phòng bếp lao ra, hai tay chống nạnh oán hận nói:
- Hiện tại chị đã có A+, A+, biết chưa? Bổn tiểu thư ước chừng đã lớn hơn nửa Cup đâu!
- Cắt, có khác nhau sao?
Tiểu Quất làm như không nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán Tiểu Manh, tiếp tục khí thế nói:
- Chỉ cần chen chúc chen chúc một chút là em đã dư sức rồi!
- Tiểu Quất!!!
Diệp Tiểu Manh nắm lấy mặt Tiểu Quất, không ngừng chà đạp.
- Hôm nay không chỉ đơn giản tới thăm tôi đi!
Không để ý tới Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Quất đang đùa giỡn ầm ĩ, Minh Diệu dùng đũa gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng, hướng Ada nói:
- Cô tựa hồ có sự tình gì thì phải!
- Làm sao anh biết?
Ada nghe được lời nói của Minh Diệu, như có chút kinh ngạc kỳ quái hỏi.
- Cô cứ xem như trực giác của đàn ông là được!
Minh Diệu cười cười:
- Ánh mắt nhìn không thấy, nhưng có chút cảm giác ngược lại càng thêm linh mẫn!!!
- Kỳ thật hôm nay tôi tới là để tạm biệt!
Ada buông chén cơm trong tay xuống, diễn cảm có chút vắng vẻ.
- Tôi cần phải quay về Anh quốc!
- Quay về Anh quốc? Khi nào thì đi?
Minh Diệu thoáng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có cảm giác thoải mái. Quan hệ ám muội không rõ của Ada đối với hắn làm cho hắn luôn có chút không được tự nhiên. Nếu đặt ở trước kia còn hoàn hảo, dù sao hai người vẫn duy trì quan hệ vượt hơn bạn bè nhưng người yêu thì chưa tới, ngẫu nhiên liếc mắt đưa tình cũng gia tăng thêm hương vị cho tình cảm đôi bên. Nhưng từ sau khi từ tiểu trấn trở về, loại quan hệ này lại làm Minh Diệu có chút không thoải mái. Giữa hai người khác giới nếu không nói đến tình yêu, ngay cả tình bạn cũng không được tự nhiên, Minh Diệu đối với loại tình cảm không rõ ràng này luôn luôn không biết nên làm sao xử lý. Mà bây giờ Ada phải về Anh quốc, ít nhất hắn có chút thời gian thả lỏng, không cần phải đi phiền não tình cảm vướng mắc rối loạn giữa hắn cùng Ada.
- Chuyến bay ngày mốt!
Ada nói:
- Tôi đã thu thập xong hành lý, hôm nay tới là vì muốn cáo biệt với anh. xem chương mới tại tunghoanh(. )com
- Vậy sao?
Minh Diệu mỉm cười, cầm chén canh cà chua trứng đưa lên nói:
- Lấy canh thay rượu, mời cô một chén, chúc cô thuận buồm xuôi gió!
Ada cười khổ đem chén canh trong tay uống cạn sạch. Gần đây Minh Diệu nhìn qua như thật lơ đãng mất đi vẻ thân mật với nàng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được. Tuy rằng Minh Diệu luôn luôn không chịu nói thẳng ra, mà Diệp Tiểu Manh cũng không giải thích được rõ ràng, nhưng Ada biết về chuyện của nữ ác ma Lilith, chuyện gì xảy ra với Minh Diệu nàng đại khái cũng suy đoán được một chút.
- Chị Ada, chị phải về Anh quốc sao?
Diệp Tiểu Manh khi đấu tranh thể lực với Tiểu Quất luôn luôn duy trì được thân phận của người thắng, lần này cũng không ngoại lệ, không hề có chút hổ thẹn vì mình dùng bạo lực chiến thắng một cô bé năm tuổi.
- Nhớ rõ khi quay lại phải mang theo lễ vật cho em nha, em thật thích một chú gấu Teddy lắm đó!
- Em cũng muốn, em cũng muốn!
Hai má Tiểu Quất đỏ hồng, bên trên còn dấu ngón tay của Diệp Tiểu Manh, cô bé từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới trước mặt Ada lắc lắc tay nàng làm nũng.
- Em cũng muốn chú gấu Teddy, em còn muốn túi xách Burberry, em còn muốn...
- Quỷ tham lam!
Diệp Tiểu Manh học theo Minh Diệu gõ lên đầu Tiểu Quất.
- Nhỏ như vậy đã muốn đòi đồ chơi hàng hiệu nổi tiếng, khi trưởng thành em nhất định là một cô gái ham giàu sang!
- Cắt, ham giàu sang thì có sao đâu.
Tiểu Quất lắc lắc đầu nói:
- Nam nhân hiện tại nếu bản thân cùng gia tài không đủ bảy con số đều xem như người nghèo. Nữ nhân đối với bản thân mình tốt hơn một chút có gì là sai!
- Còn nhỏ đã quỷ lớn!
Ada trạc lên gò má tròn trịa của Tiểu Quất nói:
- Khi nào cần lễ vật mới biết kêu chị, không phải vừa rồi còn gọi dì hay sao?
- Hắc hắc...
Tiểu Quất thè lưỡi:
- Chị Ada, nhớ rõ nga, em muốn túi xách Burberry, đương nhiên cả nước hoa cũng có thể!
- Được, đã biết rồi, chị sẽ từ Anh quốc gởi qua đường bưu điện cho em.
Ada cười vuốt vuốt đầu Tiểu Quất:
- Tiểu Manh cũng như vậy, chị sẽ gởi một con gấu Teddy lớn cỡ như em làm lễ vật.
- Không cần gấp, em cũng không nóng nảy.
Diệp Tiểu Manh ngượng ngùng cười cười:
- Khi nào chị trở lại mang cho em là được mà.
- Lần này chị trở về, rất có thể sẽ không trở lại.
Ada cười khổ nói.
- Nga, vậy không sao cả...Di?
Diệp Tiểu Manh mở to hai mắt, kéo tay Ada kinh ngạc nói:
- Chị Ada, chị về Anh quốc sẽ không trở lại nữa sao?
- Ân, không trở lại!
Ada gật gật đầu:
- Trong nhà có chút chuyện cần phải làm, rất có thể sau này phải ở lại Châu Âu.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |