← Ch.235 | Ch.237 → |
Ngồi trên phi cơ, Minh Diệu híp mắt nhìn chằm chằm cặp đùi không mặc tất chân của nữ tiếp viên hàng không không hề dời mắt.
- Đừng nhìn, còn xem sao, tử sắc lang!
Ada đưa tay đánh Minh Diệu:
- Cài dây an toàn đi, sắp bay lên rồi!
- Cô cho tôi xem thêm chốc lát thôi!
Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu:
- Thật vất vả có thể nhìn thấy được đồ vật, tôi muốn bồi thường mấy tháng nay luôn sống trong bóng đêm được chứ!
Chuyện ánh mắt của Minh Diệu đã khôi phục bị Ada xé toạt, Diệp Tiểu Manh vốn nhảy lên cao hứng tiếp theo liền nổi trận lôi đình, hận không thể đi lên trực tiếp đem Minh Diệu cắn chết. Chuyện Minh Diệu khôi phục ánh mắt lại gạt nàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này lại để cho Ada là người đầu tiên phát hiện làm Diệp Tiểu Manh rất không vui. Tuy rằng bình thường nàng có chút ngây thơ, nhưng đối với tính mẫn cảm trong cảm tình Diệp Tiểu Manh cũng đã đạt tới tiêu chuẩn của một nữ tính trưởng thành.
Tuy rằng lúc ban đầu ánh mắt còn có chút mơ hồ, giống cảm giác bị cận thị, nhưng ngày hôm sau khi ngủ dậy Minh Diệu lại cảm giác hai mắt của mình đã hoàn toàn khôi phục trở lại. Tuy rằng không thể nói hai mắt thật rõ rệt, nhưng tuyệt đối không có dấu hiệu bị bệnh tăng nhãn áp hay đục tinh thể. Tuy rằng không thể tiếp tục sử dụng linh lực mở ra Thiên Nhãn, nhưng chỉ cần không bị biến thành người mù Minh Diệu vẫn thật sự rất vui vẻ. Xem ra Lilith thật sự còn có chút đạo đức chức nghiệp, chỉ tước đoạt đi năng lực đặc biệt của đôi mắt Minh Diệu mà không trực tiếp làm cho hắn bị biến thành kẻ mù.
Hiện tại ánh mắt đã khôi phục, Minh Diệu tự nhiên cũng đáp ứng đề nghị của Ada cùng nàng quay về Anh quốc xử lý một sự tình, mà Diệp Tiểu Manh bởi vì phải đi học nên không chút tình nguyện quay trở về ký túc xá trong trường.
Trước khi lên phi cơ, Minh Diệu đã tranh thủ thời gian đi tới chỗ ở của Lê bàn tử một chuyến, hắn có một số việc luôn muốn tìm hiểu thật rõ ràng, bởi vì trước đó ánh mắt không phương tiện nên vẫn không thể đi được.
- Ánh mắt anh có thể nhìn thấy được đồ vật rồi sao?
Lê bàn tử liếc mắt nhìn nhìn Minh Diệu:
- Người tốt sống không lâu, tai họa lại ngàn năm. Ông trời thật đúng là không có mắt!
Tuy rằng ngoài miệng Lê bàn tử nói chuyện thật không dễ nghe, nhưng Minh Diệu vẫn có thể nhìn thấy được nét tươi cười không muốn lộ ra trên khóe miệng Lê bàn tử. Tuy rằng mỗi lần Lê bàn tử gặp mặt Minh Diệu đều tranh cãi ầm ĩ vài câu, nhưng hai người là bạn thân chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, thân thiết không còn cách nào thân thiết hơn được nữa.
- Một lúc nữa tôi phải đi rồi, đi qua Anh quốc một chuyến!
Minh Diệu móc ra một viên đạn màu đỏ trong túi áo:
- Vật này tôi luôn muốn mang đến cho anh xem thử, nhưng thời gian trước không quá thuận tiện.
Viên đạn màu đỏ này chính là viên đạn bắn trúng Diệp Tiểu Manh ngày đó, bên trong chứa linh lực phá hư kinh mạch của yêu quái. Sau khi miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh giống như gặp được kỳ tích phục hồi, viên đạn này cũng từ trong vết thương chen chúc rơi ra ngoài, Minh Diệu vẫn luôn cất giữ nó, hắn cảm thấy được có lẽ thân phận của người nổ súng có thể từ viên đạn này mà tìm được manh mối.
- Vật này...
Lê bàn tử đem viên đạn cầm trong tay, lật qua lại nhìn một chút.
- Thật đặc biệt, mặt trên có khắc chữ, hợp thành một trận pháp thật đặc thù. Nếu như tôi đoán không sai, bên trong trận pháp này trước khi phát động hẳn còn tồn tại một ít linh lực, là loại linh lực khá đặc thù, linh lực dao động thật kỳ lạ, chưa từng gặp qua bao giờ!
- Thứ này tựa hồ đặc biệt thiết kế ra dùng để đối phó yêu quái.
Minh Diệu nói.
- Nguyên lý công tác cụ thể đại khái là sau khi nổ súng, viên đạn bắn trúng thân thể yêu quái, sau đó trận pháp bên trong bắt đầu phát động, tản mát ra loại linh lực kỳ quái này, từ bên trong bắt đầu phá hư kinh mạch yêu lực của Yêu tộc. Yêu tộc bị bắn trúng dù không bị bắn chết tại chỗ, cũng sẽ bởi vì yêu lực bị khô cạn mà biến thành một khối thây khô.
- Thứ này đúng thật là chưa từng gặp qua!
Lê bàn tử cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu:
- Tuy rằng theo kỹ thuật mà nói không có gì đặc biệt khó khăn, nhưng người có thể nghĩ ra cách này cũng xem như là thiên tài. Hơn nữa nhìn theo tình huống viên đạn người này hẳn có sự oán hận rất lớn đối với yêu quái, không chỉ muốn đẩy họ vào chỗ chết mà còn nguyện ý chứng kiến bọn họ chết trong thống khổ. Theo tôi phỏng chừng kẻ này nhất định là một kẻ tâm lý biến thái!
- Anh vừa nói như thế, tôi lại chợt nhớ tới một người...
Minh Diệu sờ sờ cằm nói:
- Tên họ Phạm kia tựa hồ đối với loại đạo thuật truyền thống kết hợp sử dụng cùng vũ khí hiện đại có vẻ si mê, hơn nữa trong số những người tôi quen biết chỉ có hắn thích dùng súng hơn hết!
- Ân, đích xác có thể là người kia làm!
Lê bàn tử gật gật đầu:
- Tôi nghe nói kể từ sau khi Phạm gia bị diệt môn, Phạm Đồng đã thật bài xích đối với yêu ma quỷ quái, hận không thể đem bọn họ hoàn toàn diệt sạch. Nhưng do tư chất của hắn không được tốt lắm, cho nên đối với đạo thuật gia truyền vẫn không hề có tiến bộ gì quá lớn, vì vậy vẫn luôn nghiên cứu cách đem linh lực kết hợp sử dụng cùng vũ khí hiện đại!
- Nhưng nếu là như vậy, lại phát sinh thêm vấn đề mới!
Minh Diệu cau mày nói:
- Thứ nhất nếu người nổ súng là hắn, như vậy đã nói hắn nhất định cũng ở trong thị trấn kia. Vì sao hắn lại ở nơi đó? Nơi đó cũng không phải phạm vi quản hạt của hắn, cho dù hắn biết được chuyện trong thị trấn, cũng không thể tự mình đi đem La Sát bên trong trấn giải quyết, mà hẳn nên cùng phân bộ hiệp hội tại địa phương xin trợ giúp. Thứ hai tựa như lời anh đã nói, hắn đối với sinh vật yêu ma có thâm cừu đại hận, như vậy vì sao trước đó hắn vẫn luôn luôn không nổ súng? Cả trấn nhỏ đều là La Sát mà không còn nhân loại, vì sao hắn lại không nổ súng? Mà vì sao cuối cùng hắn cố tình bắn Tiểu Manh mà không bắn con La Sát khổng lồ kia? Thứ ba, kỳ quái nhất, Phạm Đồng tựa hồ mất tích, tôi cũng từng có hiềm nghi là hắn làm, đã nhờ người âm thầm điều tra nhưng lại không tìm được hắn, giống như hắn đã bốc hơi biến mất khỏi nhân gian. Như vậy hắn rời khỏi tiểu trấn lại đi đâu?
- Vấn đề khác tôi không biết, chẳng qua nếu như người nổ súng thật sự là hắn, như vậy đã chứng minh được một việc!
Lê bàn tử gõ bàn, gằn từng chữ nói:
- Có người muốn giết tiểu la lỵ trong nhà của anh, hơn nữa chuyện này còn rất có thể là nhắm vào anh mà tới!
- Có quan hệ tới tôi sao...
Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát:
- Như thế có nhiều khả năng. Ở mặt ngoài Tiểu Manh bất quá chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, căn bản không chen chân vào vòng luẩn quẩn này, hơn nữa có rất ít người biết chân tướng nàng là nửa yêu nửa người, tự nhiên cũng không thể kết thù với người khác. Như vậy dĩ nhiên là nhắm vào tôi mà tới...Biết tôi đi trấn nhỏ kia cũng không có nhiều người, trừ mấy người mà tôi tin tưởng được...
- Còn có tên khốn kiếp Trần Lam!
Lê bàn tử nhổ một bãi nước bọt:
- Tên khốn kia lúc trước có mâu thuẫn với chúng ta, hơn nữa còn có thù giết cha, nếu thật sự có người cố ý đem hành tung của anh lộ ra cho Phạm Đồng, như vậy liền nhất định là hắn!
- Nói như vậy...ngay từ đầu người mà Phạm Đồng muốn giết là tôi sao?
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:
- Tuy rằng trước kia có chút qua lại, nhưng còn chưa tới nông nỗi muốn giết tôi đi. Tuy rằng con người của Phạm Đồng không quá thông minh, nhưng còn chưa ngu ngốc tới mức lại bị Trần Lam sai sử đi giết tôi. Chẳng lẽ bởi vì hắn nhìn thấy được bộ dạng bạo tẩu của Tiểu Manh cho nên mới nổ sung? Nói vậy thật sự có điểm khó giải quyết, chuyện Tiểu Manh là nửa người nửa yêu càng ít người biết càng tốt!
- Bất kể là như thế nào, anh tốt nhất nên cẩn thận một chút!
← Ch. 235 | Ch. 237 → |