← Ch.239 | Ch.241 → |
Cũng giống như Ada hoàn toàn dốt đặc về đạo thuật phương Đông, Minh Diệu đối với những hành động hiện tại của Ada cũng không giúp đỡ được chuyện gì. Hắn đi tới góc phòng châm một điếu thuốc. Sương khói lượn lờ từ trong miệng hắn phun ra, chậm rãi tiêu tán bên trong không khí. Cho dù còn có tình yêu thì lại thế nào đây? Đã sớm biết được mình sẽ chết yểu vậy mình còn tư cách đi đàm luận tình yêu nữa hay sao? Huống chi là với một cô gái ưu tú như Ada?
Ada mở mắt, nhìn cảnh tượng bên trong thủy tinh cầu mà chỉ có nàng xem hiểu được, diễn cảm có chút ngưng trọng.
Quang mang thủy tinh cầu dần dần tán đi, Ada thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Wiln tiểu thư, xin hỏi H thiếu gia rốt cục là bị...
Chứng kiến diễn cảm ngưng trọng của Ada, quản gia mở miệng hỏi.
- Có thể nhìn thấy được cảnh tượng thật hỗn độn bên trong thủy tinh cầu này!
Ada cau mày nói:
- Thậm chí thật có chút hoang đường, căn bản không phân rõ được hình ảnh nào là hắn nhìn thấy được tận mắt, hình ảnh nào là cảnh tượng trong mộng của hắn. Tựa hồ toàn bộ yêu ma được ghi chép lại trong truyền thuyết đều xuất hiện qua trong đầu của hắn, quỷ hút máu, lang nhân, ác ma đến từ địa ngục, u linh, quái nhân ngành nghiên cứu, dị hình, thậm chí cả Phất Thụy Địch lẫn Trinh Tử cũng đều có, tôi căn bản không thể xác định được rốt cục hắn bị hình ảnh nào làm biến thành như vậy!
- Phất Thụy Địch?
Minh Diệu gãi gãi đầu:
- Đây không phải là nhân vật chỉ xuất hiện bên trong phim hay sao?
- Phải!
Ada gật gật đầu:
- Đầu óc của hắn đã vô cùng hỗn loạn, căn bản không cách nào phân biệt được đâu là sự thật đâu là cảnh giả thuyết trong mơ!
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Minh Diệu ném mẩu thuốc lá xuống đất, hỏi:
- Tiếp tục như vậy căn bản không có đầu mối!
- Nếu hắn phân không rõ, vậy chúng ta đành giúp hắn đi xác nhận!
Ada nói:
- Từng bước từng bước tra xét, ngoại trừ cách này, căn bản không có khả năng có sự tồn tại của quái vật nào đó, chúng ta từng bước từng bước bài trừ dần dần!
- Từ loại hình ảnh nào bắt đầu đây? Lang nhân? Ác ma? Hay nữ yêu?
- Chúng ta bắt đầu từ quỷ hút máu đi!
Ada nghĩ nghĩ nói:
- Tựa như lời anh nói, tình hình hiện tại của H thật giống như bệnh chứng khát máu, mà quỷ hút máu đã từng xuất hiện bên trong trí não hắn. Tuy rằng bên ngoài cùng trong hiện thực Huyết tộc có điều chênh lệch, nhưng rất có thể bởi vì H bị kinh hách quá độ sau đó đã khuếch đại hình tượng quỷ hút máu trong trí nhớ của hắn. Chúng ta trước hết từ trên thân Huyết tộc nhúng ta vào điều tra đi!
- Được rồi, nơi này cô tương đối quen thuộc, chúng ta đi trảo một con quỷ hút máu đến nghiên cứu một chút cũng tốt!
Minh Diệu cười nói:
- Tôi cũng chưa từng thấy qua loại sinh vật trong truyền thuyết gì đó đâu!
- Burrell, phiền ông giúp tôi chuẩn bị xe, khi trời tối chúng tôi phải đi bái phỏng một người bạn!
Ada nhìn quản gia nói:
- Một người bạn cũ, nàng hẳn sẽ xem ở mặt mũi của tôi, cho tôi một ít trợ giúp!
- Được, Wiln tiểu thư!
Quản gia xoay người hành lễ:
- Còn cần tôi làm những việc gì không? Tỷ như trợ giúp cô chuẩn bị một phần lễ vật gì đó cho người bạn?
- Giúp tôi chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho người đó!
Ada nghĩ nghĩ nói:
- Tôi nghĩ hẳn nàng sẽ thích!
Xe chậm rãi lăn bánh trên đường lớn London, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng. Minh Diệu nhìn nhìn lễ vật ở băng ghế sau xe, diễn cảm có chút phức tạp.
- Nói thật, cô thật sự đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.
Minh Diệu nhìn qua Ada nói:
- Cô xác định chúng ta đang cần đi gặp mặt một con quỷ hút máu hay sao?
- Đương nhiên! Anh không phải có hứng thú nồng hậu đối với Huyết tộc hay sao?
Ada khẽ cười nói:
- Hiện tại tôi mang anh đi gặp một Huyết tộc, chân chính Huyết tộc. Huyết tộc là một tập thể đoàn kết, đại bộ phận trưng cầu ý kiến đều là dùng chung, cho nên có lẽ nàng sẽ có thể giải đáp được một vài vấn đề cho chúng ta!
- Lễ vật này thật không giống như đang chuẩn bị cho một con quỷ hút máu!
Minh Diệu không giải thích được nói:
- Có quỷ hút máu sẽ thích loại lễ vật kỳ quái như vậy hay sao?
- Anh cũng biết sinh mệnh của Huyết tộc vô cùng lâu dài buồn chán!
Ada cười nói:
- Những người nếu quá lớn tuổi thường thường luôn có chút dở hơi, Huyết tộc càng không ngoại lệ!
- Tôi thật sự không biết loại sinh vật này cũng có tính dở hơi!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Quỷ hút máu sưu tầm thú nhồi bông hay sao? Trời ạ, là tôi điên rồi hay thế giới này đã điên rồi?
- Vì muốn vượt qua những năm tháng thật buồn chán, sưu tầm một ít đồ vật gì đó để xem như giết thời gian cũng là một lựa chọn rất tốt!
Ada nói:
- Thời gian đầu nàng thu thập thú nhồi bông Mickey, kế tiếp là Snoopy, bây giờ nghe nói là Sponge Bob!
- Con quỷ hút máu kia bao nhiêu tuổi?
Minh Diệu thật không biết nói gì lắc đầu hỏi:
- Sao tôi lại có cảm giác nó không giống một con quỷ hút máu mà là giống một đứa bé!
- Không sai!
Ada gật gật đầu:
- Tuy rằng nó đã năm trăm tuổi, nhưng khi nó biến thành Huyết tộc nó vẫn còn là con nít, cho nên hiện tại vẫn duy trì bộ dáng của một nhi đồng mười hai tuổi. Vì vậy một lát nữa nếu có nhìn thấy nó, thỉnh đừng làm ra bộ dáng quái thúc thúc mà tiến lên bắt chuyện!
- Mười hai tuổi...vẫn còn là nữ tính...
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Tiểu la lỵ ở nhà tôi đã đủ rồi, tôi không hứng thú đi trêu chọc thêm một con quỷ hút máu đã năm trăm tuổi!
- Phía trước chính là chỗ ẩn thân của nó!
Ada nói:
- Tôi từng cùng nó giao tiếp vài lần, hi vọng lần này cũng được câu trả lời hài lòng đi!
- Ở loại địa phương này sao?
Minh Diệu nhìn ngoài cửa xe:
- Nơi này chính là trung tâm chợ, cô không phải muốn nói với tôi tại khu náo nhiệt phồn hoa này lại có một con quỷ hút máu ở lại!
- Vì sao không thể?
Ada đẩy cửa x era:
- Nơi này là London!
Đây là một tòa nhà chung cư xa hoa. Minh Diệu đi theo phía sau Ada tới thang máy, đi tới trước cửa một căn nhà. Trước đây trong ấn tượng của hắn, loại sinh vật như quỷ hút máu đều ở những nông thôn hẻo lánh, những tòa thành tối tăm âm u, bên trên những tòa thành còn có những bóng đen quỷ dị hoặc đàn dơi bao phủ. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra lại ở trong một khu chung cư sang trọng của London tại khu trung tâm phố chợ náo nhiệt nhất bái phỏng một con quỷ hút máu đã sống năm trăm năm.
Ada nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, cũng không có người mở cửa nhưng cửa nhà vẫn chậm rãi mở ra, thanh âm tiếng nhạc Rock đinh tai nhức óc quanh quẩn bên trong nhà.
Cả căn nhà đèn đuốc sáng trưng, một cô bé mặc chiếc váy màu đen Gothic đang đứng ngay giữa phòng khách, trên người còn đeo một cây đàn ghi ta phím màu đen trắng xen lẫn nhau. Đồng tử đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào một LCD ti vi khoảng 70 inches, thân hình nhỏ nhắn cùng năm ngón tay tái nhợt đang dùng một tốc độ cực nhanh không ngừng nhấn lên phím đàn. Thỉnh thoảng cô bé còn theo tiết tấu âm nhạc đung đưa thân thể, mái tóc dài màu bạc tuôn dài bên hông, những lọn tóc lại nhẹ nhàng lay động đong đưa theo thân hình.
- Cho tôi một phút đồng hồ!
Cô bé cũng không nhìn Minh Diệu cùng Ada đang đi vào, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trò chơi của mình.
- Thủ khúc này sắp xong rồi!
Ở trong khu chung cư xa hoa gặp một con quỷ hút máu năm trăm tuổi trong bộ dáng của một cô bé, một con quỷ hút máu đang say sưa chơi đàn ghi ta phím với bài "Đàn ghi ta anh hùng" có độ khó cao nhất? Minh Diệu cảm giác mình đang nhìn thấy một giấc mộng vô cùng hoang đường
← Ch. 239 | Ch. 241 → |