← Ch.248 | Ch.250 → |
Minh Diệu đưa mắt nhìn quanh, có chút buồn rầu. Tuy rằng bộ dáng của tên kia rất dễ nhận thức, trên mặt đầy râu, nhưng muốn ở trong đám người điên bên trong phòng này tìm kiếm một người như thế thật sự không phải là một chuyện đơn giản.
Minh Diệu cố sức đi xuyên qua bên trong đám người, bộ tây phục vốn thẳng thớm trên thân cũng bởi vì chen chúc mà trở nên nhăn nhăn nhúm nhúm. Ánh mắt của hắn lướt qua trên từng gương mặt Huyết tộc, hi vọng tìm được phần tử khủng bố Huyết tộc tên Sheen kia.
Hỗn loạn, thật sự vô cùng hỗn loạn. Nơi này chỉ gây cho Minh Diệu một loại cảm giác duy nhất chính là quá hỗn loạn. Thậm chí Minh Diệu thấy được có thật nhiều Huyết tộc tụ tập cùng nhau đang hít bột phấn màu trắng đặt trên bàn. Không cần nghi ngờ thứ kia tuyệt đối chính là ma túy. Thứ này đối với nhân loại mà nói mang đến lực phá hoại không cách nào đánh giá, nhưng đối với loại sinh vật có thân thể cường hãn như Huyết tộc mà nói lại không hề có tác dụng phá hư gì đặc biệt, ngược lại còn trở thành phương thức tìm kiếm niềm vui cùng kích thích đối với sinh mệnh đã trở nên buồn chán của bọn họ.
Minh Diệu đột nhiên cảm thấy được Huyết tộc thật ra là một loại chủng tộc phi thường đáng thương. Bọn họ có sinh mệnh bất tử, lực lượng cường đại, khí tức thần bí. Thế nhưng hết thảy cũng không hề mang đến niềm khoái hoạt cho bọn họ. Bên trong sinh mệnh bất tử kia, bọn hắn không thể đi lại dưới ánh mặt trời, không cảm thụ được bất cứ độ ấm nào, bọn hắn có được chỉ là một thân thể băng sương. Vì muốn giết thời gian, bọn hắn phải dùng loại phương thức tự tàn phá để tìm kiếm kích thích, chỉ là vì cho bản thân mình một loại cảm giác chính mình vẫn còn sống.
Tự tàn hại thân thể của mình, hít ma túy, tình dục. Những chuyện xấu xa nhất mà nhân loại có thể làm được, khi rơi vào tay Huyết tộc lại được tiến hành cao hơn gấp mười lần. Có lẽ thói hư tật xấu khi vẫn còn là nhân loại đã không hề thay đổi sau khi họ biến thành Huyết tộc, ngược lại càng thêm trướng lớn lên.
Ngay khi Minh Diệu còn đang cố sức tìm kiếm tên Pakistan kia, một thân ảnh có chút không phù hợp rơi vào trong tầm mắt của hắn. Ở quầy bar cách đó không xa, có một thân ảnh một cô gái đang ngồi nơi đó. Ngẫu nhiên sẽ có vài Huyết tộc tiến tới trước mặt cô gái, tựa hồ như muốn bắt chuyện với nàng, nhưng không ngoại lệ đều bị nàng cự tuyệt. Không biết tại sao Minh Diệu lại cảm thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc, tựa hồ như đã từng gặp nhau ở nơi nào, nhưng hắn không cách nào nhớ ra được. Hơn nữa nhìn từ bóng lưng của cô gái, cũng không có bộ dạng của một người Châu Âu.
- Hắc, tiểu tử!
Một nam nhân đeo bốn khoen mũi lảo đảo loạng choạng đi tới trước mặt Minh Diệu, dùng sức vỗ lên vai của hắn:
- Có phải ngươi đã đi lộn chỗ hay không, địa phương như nơi này không phải loại đầu trư như ngươi nên tới!
- Nơi này đích xác không phải địa phương mà nhân loại nên tới!
Minh Diệu hơi cau mày:
- Địa phương dơ bẩn nhất của thế giới loài người hẳn còn sạch sẽ hơn nơi này nhiều lắm!
- Hỗn đản, bất quá chỉ là một nhân loại hèn mọn lại dám nói chuyện với một Huyết tộc cao quý như vậy!
Nam nhân kia nghe được câu nói của Minh Diệu, phẫn nộ nhéo áo hắn:
- Ta muốn giết ngươi, đem ngươi xé thành mảnh nhỏ, bắt trước cửa câu lạc bộ làm cho đám nhân loại thấp hèn đều phải biết cái gì gọi là lễ phép!
Minh Diệu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tên Huyết tộc giống như bị bạo tẩu trước mặt, nhìn tới mức làm trong lòng hắn không được tự nhiên. Trên tay hắn đột nhiên truyền đến cảm giác giống như bị điện giật, tên Huyết tộc lập tức buông áo Minh Diệu ra, bị bắn ngược mãnh liệt văng sang một bên.
- Loại sinh vật như ngươi, ta cho phép ngươi nói chuyện chính là vinh hạnh của ngươi!
Minh Diệu sửa sang lại quần áo một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy phẩy nơi bị tên Huyết tộc nắm lấy, khinh miệt nói.
Tranh chấp nho nhỏ giữa Minh Diệu cùng nam nhân kia khiến Huyết tộc bên trong phòng chú ý. Thanh âm đinh tai nhức óc lập tức dừng lại, toàn bộ Huyết tộc đều đưa mắt nhìn Minh Diệu đang đứng bên trong sàn nhảy. Bị vô số ánh mắt nhìn qua, bốn phía đều là sắc mặt tái nhợt Huyết tộc, đều nhìn Minh Diệu lộ ra răng nanh thật dài, Minh Diệu lại như không hề có việc gì, đứng nguyên tại chỗ hai tay chắp sau lưng.
- Đầu trư, ta muốn giết ngươi!
Nam nhân kia không biết bị Minh Diệu dùng thủ pháp gì bắn ngược đi ra nhảy dựng khỏi sàn nhảy, vừa hét to vừa vọt tới. Hai mắt của hắn biến thành màu đỏ, mở ra miệng rộng, răng nanh bén nhọn càng vươn dài ra, hướng Minh Diệu đánh tới.
Minh Diệu lắc lắc đầu thở dài một hơi, đối mặt với con quỷ hút máu đang xông tới, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ chân lên. Tuy rằng động tác của Minh Diệu rất chậm nhưng không biết tại sao con quỷ hút máu kia giống như đang phối hợp với động tác của hắn, chuẩn xác dùng mặt mình đánh vào giày của Minh Diệu.
- Dùng thật tốt, Alie không hề gạt ta!
Khóe môi Minh Diệu thoáng nhếch cao lên, nói:
- Huyết tộc cao cấp đích xác có lực khống chế cùng lực thống trị thật mạnh đối với Huyết tộc cấp thấp!
Tuy rằng không thể hoàn toàn sử dụng lực lượng của Alie, nhưng sau một đêm ngủ dậy, trong đầu Minh Diệu đích thật đã xuất hiện một điều gì đó trước kia chưa từng có, trong đó là lực lượng xuất từ máu huyết mà hắn mới sử dụng, khống chế tư tưởng cùng động tác của Huyết tộc cấp thấp chính là một trong số những lực lượng đó.
Minh Diệu mạnh mẽ phát lực, đem tên Huyết tộc kia hung hăng đạp văng ra ngoài. Tên Huyết tộc kia kêu thảm thiết, ngã vào trong đám người, khi từ trong đám người đi ra, trên mặt hiện thêm một dấu giày màu đen, trên gương mặt tái nhợt trắng bệch hiện dấu giày màu đen nổi bật vô cùng dễ thấy.
- Đầu trư chết tiệt, làm sao ngươi dám...
Tên Huyết tộc kia còn muốn tiếp tục bổ nhào qua, một đồng bạn đứng cạnh liền ngăn cản hắn.
- Đừng tiếp tục đi tới!
Đồng bạn ngăn cản tên Huyết tộc kia rất rõ ràng là người thông minh lanh lợi hơn hắn rất nhiều:
- Trên người của hắn có hương vị của Huyết tộc cao cấp, ngươi không thể nào xúc phạm được tới hắn!
- Ngươi rốt cục là ai?
Một người nhìn qua thật giống như đầu lĩnh của Huyết tộc đứng dậy, nhìn Minh Diệu hỏi:
- Ngươi bất quá chỉ là một nhân loại mà thôi, trên người tại sao lại có được hương vị của Huyết tộc cao cấp? Loại hương vị này...tựa hồ là hương vị của Huyết tộc đời thứ tư...làm sao có thể?
Vừa dứt lời, toàn bộ Huyết tộc đang vây quanh Minh Diệu đều thối lui ra sau một bước. Trên người của nam nhân này lại có hương vị của quỷ hút máu đời thứ tư sao? Đây quả thật là chuyện không thể nào! Đời thứ nhất quỷ hút máu chỉ có một người, cũng chính là một người duy nhất, chính là tổ tiên quỷ hút máu – Cai Ẩn (Cain). Mà đời thứ hai quỷ hút máu là nhi đồng của Cai Ẩn, mà quỷ hút máu đời thứ hai tổng cộng có mười ba hậu duệ, mười ba người này được xưng là quỷ hút máu đời thứ ba. Quỷ hút máu đời thứ ba là người sống sót trong đại hồng thủy Noah. Bọn hắn xây dựng ra mười ba thị tộc quỷ hút máu, cũng phản bội lại cha mẹ của bọn hắn – quỷ hút máu đời thứ hai. Tuổi thọ của quỷ hút máu đời thứ ba cơ hồ lâu dài như lịch sử của nhân loại. Mà ở thế giới hiện tại, có thể tìm được quỷ hút máu xưa nhất đó chính là đời thứ tư. Sau chiến tranh hắc ám, quỷ hút máu đời thứ tư không còn bao nhiêu người, mỗi một người đều là đại nhân vật trong tộc đàn Huyết tộc.
Mà hiện tại lại xuất hiện một nhân loại trên người lại có hương vị của quỷ hút máu đời thứ tư, đây quả thật giống như một người vừa tan sở làm về nhà lại chứng kiến trong nhà mình đang có Thượng Đế cùng Satan còn có Lucifer ba người đang ở trên giường của mình tiến hành trò 3p, là chuyện không sao tưởng tượng nổi.
- Hoàn hảo, trong các ngươi còn có một người giữ được ý nghĩ thanh tỉnh một chút, không cắn thuốc tới mức đầu óc bị ngu ngốc phá hủy!
Minh Diệu thỏa mãn gật gật đầu:
- Ta đến nơi đây là vì muốn tìm một Huyết tộc, hắn gọi là Sheen, có ai biết hắn ở nơi nào không?
- Sheen điện hạ? Hắn là ông chủ câu lạc bộ, ngươi tìm hắn có sự tình gì?
Tên Huyết tộc nhìn qua có chút giống đầu lĩnh lại hỏi.
- Việc riêng tư, ta muốn tìm hắn nói chuyện!
Minh Diệu nói:
- Ngươi cũng không cần phải biết nhiều như vậy, dẫn ta đi gặp hắn sẽ tốt hơn!
- Tìm ta có chuyện gì sao?
Một giọng nam âm khàn khàn từ đỉnh đầu Minh Diệu truyền đến. Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lên, một nam nhân có khuôn mặt đầy râu đang đứng trên lầu hai, một tay ôm lấy một nữ quỷ hút máu ăn mặc hở hang, dùng ánh mắt coi rẻ nhìn Minh Diệu.
- Hương vị kia...tựa hồ là hương vị của Alie điện hạ đi. Ha ha, ta thật sự còn không biết bình thường Alie điện hạ luôn luôn điệu thấp lại có thể đi thích loại người như ngươi!
Minh Diệu cau mày, nghe khẩu khí của tên Sheen này tựa hồ đối với cao cấp Huyết tộc khuyết thiếu lòng tôn trọng. Không phải nói Huyết tộc là một loại sinh vật có tính giai cấp rất mạnh hay sao? Tại sao có thể như vậy?
- Rất kỳ quái sao? Đừng tưởng rằng có những lão gia hỏa kia làm chỗ dựa cho ngươi thì có thể ở trong này muốn làm gì thì làm!
Sheen cười lạnh nói:
- Hi Thái tộc chúng ta xưa nay luôn độc lai độc vãng, cho dù là người của trưởng lão hội có đến, ta cũng không cho bọn hắn mặt mũi!
- Vậy sao?
Minh Diệu cau mày nói:
- Nói như vậy chỉ trông vào mồm mép thì không cách nào cùng ngươi câu thông?
- Nếu muốn gặp ta, như vậy thì cứ dựa vào lực lượng của chính mình đi lên, ta ở chỗ này chờ ngươi!
Sheen nói dứt lời, liền không hề để ý tới Minh Diệu, từ lầu hai biến mất.
- Lời nói của Sheen tiên sinh ngươi cũng đã nghe được!
Huyết tộc đầu lĩnh kia lại nói:
- Muốn gặp hắn cũng được, chỉ cần ngươi có thể đánh bại bất cứ người nào của chúng ta có mặt tại đây!
- Muốn đánh nhau sao?
Minh Diệu có chút khó xử gãi gãi đầu:
- Lực lượng của chính mình, ý tứ chính là không thể sử dụng sức mạnh của huyết thống?
- Không sai, dựa vào lực lượng của chính ngươi!
Một Huyết tộc khinh miệt nói:
- Đừng tưởng rằng dựa vào những lão gia hỏa kia là có thể khoa tay múa chân đối với chúng ta. Đã không có lực lượng huyết thống, ngươi bất quá chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi. Hiện tại có hai con đường cho ngươi lựa chọn, một là dựa vào lực lượng của chính mình đánh lên, hai là xám xịt cút đi, trở về nói với những lão gia hỏa kia, không cần tiếp tục tới nhúng tay vào cuộc sống của chúng ta!
- Ta cũng chẳng qua là một nhân loại bình thường a...
Minh Diệu cởi bỏ chiếc áo khoác tây phục, hơi hoạt động thân thể:
- Bộ áo này nếu để dơ bẩn thì thật đáng tiếc!
Chứng kiến động tác của Minh Diệu, toàn bộ Huyết tộc chợt sững sờ, tiếp theo đều phá lên cười.
- Ha ha, đầu của ngươi không bị phá hỏng mất đi!
Một Huyết tộc đi tới cười lớn nói:
- Một nhân loại hèn mọn lại có thể muốn đối kháng cùng Huyết tộc, ngươi là kẻ điên sao?
- Oành!
Một tiếng vang thật lớn, nắm tay của Minh Diệu trùng điệp đánh vào bụng tên Huyết tộc kia. Cả người tên Huyết tộc kia đều gấp khúc lại, miệng há to, lại không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.
- Thật đáng tiếc, kỳ thật ta cũng không phải nhân loại bình thường!
Minh Diệu thu hồi nắm tay, tên Huyết tộc kia mất đi chống đỡ, té mạnh trên mặt đất, miệng không ngừng sùi bọt mép. Nắm tay hiện lên quang mang vàng óng của Minh Diệu khoanh trước ngược, thở mạnh một hơi trọc khí, ánh mắt đảo qua đám Huyết tộc đang bạo tẩu chung quanh:
- Ta muốn đánh mười tên!
Minh Diệu đứng ngay giữa sàn nhảy, mười mấy Huyết tộc nằm run rẩy khắp bốn phía, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Diệu, chẳng khác gì vừa gặp phải quỷ.
- Không có khả năng, bất quá chỉ là một nhân loại mà thôi...
Huyết tộc nhìn qua giống như đầu lĩnh trợn tròn đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu.
- Người phương Đông này thật đáng sợ, lại chỉ nhờ vào một thân lực lượng mà có thể đối kháng được với Huyết tộc!
- Hiện tại ta có thể đi lên lầu rồi đi!
Minh Diệu nhặt lên chiếc áo khoác của mình, trong ánh mắt nhìn soi mói của những Huyết tộc chung quanh, chậm rãi đi lên bậc thang.
Hiện giờ tâm tình Minh Diệu thật sự dao động không nhẹ, hắn thật không ngờ nguyên lai Huyết tộc đời thứ sáu lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích của hắn. Những quỷ hút máu tân tấn kia cũng không giống như trong truyền thuyết đồn đãi, có được lực lượng cường đại, ma thuật thần bí, không sợ bị đả kích bằng sức mạnh. Những quỷ hút máu đời thứ sáu này so sánh với nhân loại chẳng qua chỉ cường tráng hơn một ít, chống lại được lực đánh mạnh hơn một ít mà thôi. Minh Diệu cẩn thận đối chiếu một chút, đại khái chỉ tương đương với loại dân trấn bên trong thị trấn nhỏ bị chế tạo thành La Sát quỷ. Đối với Minh Diệu có được linh lực dồi dào, lại hấp thu được một bộ phận lực lượng của Huyết tộc mà nói, đám người kia căn bản chỉ là một đám thái điểu yếu ớt.
Không chỉ là như thế, Minh Diệu còn có cảm giác từ sau khi mình ở trấn nhỏ trở về, khí lực tựa hồ cũng mạnh hơn ngày trước thật không ít. Hắn không rõ ràng lắm rốt cục đây là do nguyên nhân gì tạo thành, nhưng dù sao xem ra có vẻ không phải là chuyện gì xấu.
Thật thuần thục đem Kim Quyết vận chuyển khắp toàn thân, nương theo nắm tay cứng rắn cùng lực phòng ngự cường đại, Minh Diệu chỉ sử dụng nắm tay đã dễ dàng đánh ngã đám quỷ hút máu kia. Về phần lực lượng lấy được từ chỗ Alie, hắn không cần phải sử dụng tới làm gì.
Những tân tấn quỷ hút máu tại đây đã mất đi khí chất cao quý, ma pháp lực lượng cùng phong độ tao nhã của quỷ hút máu nguyên bản, nhìn qua càng thêm cường tráng so với nhân loại bình thường, sinh mệnh dài lâu lại dựa vào việc tự mình tàn hại mình cùng sa đọa để tìm kiếm niềm vui như những kẻ điên rồ. Hơn nữa hiện tại quỷ hút máu đã không còn dựa vào việc hút máu nhân loại để tiếp tục tồn tại, Minh Diệu có chút mê mang, đám người kia còn đúng với danh xưng quỷ hút máu nữa hay sao?
Huyết tộc đã đang chậm rãi xuống dốc. Có lẽ từ một đời một đời truyền thừa đi xuống, gien ẩn trong máu đã càng ngày càng thêm loãng đi, nguyên bản quỷ hút máu tao nhã mà thần bí cường đại hiện tại lại biến thành bộ dáng đồi phế như bây giờ, điều này làm cho Minh Diệu chợt cảm giác có chút bi ai. Có lẽ cũng sẽ có một ngày chính nhân loại cũng bị sa đọa đến loại tình trạng như thế đi!
Minh Diệu đem áo khoác gác lên vai, đi thẳng lên lầu hai. Trong ánh mắt quan sát soi mói của vô số Huyết tộc, hắn đẩy ra một cửa phòng.
← Ch. 248 | Ch. 250 → |