← Ch.272 | Ch.274 → |
- Về chuyện của Khả Khả...
Bối Lạp nhìn thấy Đường Tranh uống hết ly rượu, mở miệng nói:
- Tôi còn cần khai thông với Khả Khả mới được.
- Chuyện đó không sao cả, tôi có thể đợi.
Đường Tranh vội vàng nói:
- Nếu hai vị thương lượng xong xuôi, hoặc là còn có chuyện gì muốn hiểu rõ, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.
- Ha ha, vậy tốt lắm!
Bối Lạp gật đầu cười:
- Nói vậy tôi xin lỗi trước không tiếp tục ngồi chơi với anh được, anh cứ vui vẻ!
- Được!
Đường Tranh cười nhìn Bối Lạp gật đầu. Nói thật người phụ nữ tên Bối Lạp này trên người có một cỗ phong vận mê người, mỗi một cử chỉ dáng vẻ hay nụ cười đều mang theo vẻ hấp dẫn vô cùng, nếu không phải lực chú ý của Đường Tranh đều tập trung trên người Khả Khả, hắn nhất định sẽ bị người phụ nữ này mê đảo.
Khả Khả ngồi trên sân khấu tối tăm, nhẹ nhàng hát lên bài hát mà không ai hiểu được ca từ. Mái tóc dài hiền thục tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta nhìn không rõ bộ dáng của nàng, lại làm cho nàng tăng thêm cảm giác thần bí mê người.
- Hôm nay quả nhiên không tới uổng công!
Đường Tranh nhìn cô gái đang hát trên sân khấu thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ là do men rượu đã dâng cao, Đường Tranh thình lình nấc mạnh một cái. Thanh âm tiếng nấc thật lớn, lớn tới mức làm cho hắn cảm thấy thật xấu hổ. Bên trong quán rượu yên tĩnh chỉ có tiếng hát du dương uyển chuyển của Khả Khả vang lên. Đột nhiên lại xuất hiện thanh âm không hài hòa làm khách nhân khắp bốn phía đều ném ánh mắt phẫn nộ về phía Đường Tranh.
- Xem ra mình đúng là không thích hợp uống rượu!
Đường Tranh tỏ vẻ xin lỗi áy náy cười cười với mọi người, đi ra khỏi quán bar. Hắn vẫn luôn không thể ngăn được tiếng nấc, lại sợ thanh âm của mình ảnh hưởng biểu diễn của Khả Khả cho nên quyết định hôm nay quay về nhà trước rồi tính sau.
Hắn ngồi vào trong xe khởi động máy, tuy rằng gần đây làm việc có chút không thuận lợi, nhưng chuyện tối hôm nay đem toàn bộ buồn bực của hắn đều xóa tan.
Hắn điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, lái xe chạy về hướng nhà mình. Trong kính chiếu hậu đột nhiên thoáng hiện một đạo hắc sắc lướt qua, Đường Tranh cũng không kịp nhìn thấy bên trong kính lại xuất hiện thêm thân ảnh một nữ tử tóc đen.
...
Xe dừng lại bên dưới nhà, Đường Tranh dùng sức xoa ngực của mình, không biết bản thân bị thế nào, đánh nấc liên tục mà không dừng lại được.
Về nhà phải uống nhiều nước một chút mới được, trong lòng Đường Tranh thầm nghĩ. Bởi vì đánh nấc trong thời gian thật dài làm cho hắn cảm thấy trong bụng vô cùng khó chịu.
Đường Tranh cầm tay nắm cửa xe định mở ra, thật bất ngờ lại không sao mở được.
- Không thể nào! Cửa xe hư mất sao?
Đường Tranh dùng sức kéo vài lần vẫn không cách nào mở ra.
"Đông" một tiếng, không biết có phải hệ thống phòng trộm trên xe bị xảy ra vấn đề hay không, toàn bộ các khóa cửa xe đều hỏng mất. Đường Tranh bị nhốt trong xe, không cách nào đi xuống dưới. Hắn đè nút cửa kính định hạ xuống để chui ra ngoài, nhưng phát hiện cả cửa kính xe cũng bị hỏng mất.
Đường Tranh bị nhốt bên trong xe làm cho hắn có chút khẩn trương. Có lẽ hệ thống phòng trộm đã xảy ra vấn đề đi, trong lòng Đường Tranh thầm nghĩ. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ hơn mười một giờ khuya, có lẽ còn có thể tìm được một nhà bảo hành sửa chữa xe còn chưa kịp đóng cửa. Hắn đút chìa khóa vào trong xe lại khởi động máy.
Đường Tranh theo thói quen thường ngày đưa tay điều chỉnh góc độ của kính chiếu hậu, nhưng khóe mắt dư quang vừa thoáng nhìn vào trong kính, lại làm cho hắn ngây dại vì kinh sợ. Hắn vẫn duy trì động tác nắm lấy kính chiếu hậu, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, ngay hô hấp cũng ngừng bặt.
Bên trong kính chiếu hậu hiện lên thân ảnh một nữ nhân đang ngồi ở băng ghế sau xe của hắn. Bởi vì ánh sáng tối tăm cùng mái tóc rối tung của nữ nhân kia bao phủ gương mặt, hắn không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân kia, nhưng chính bởi vì như vậy lại càng thêm có vẻ khủng bố.
Trong đêm khuya vắng tanh bên dưới tòa lầu tiểu khu nhà mình không một bóng người, ở băng ghế sau xe của mình đột nhiên xuất hiện một nữ nhân có mái tóc dài màu đen buông xõa che khuất khuôn mặt, Đường Tranh bị hoảng sợ đến ngây người, vốn hắn đang bị đánh nấc không ngừng cũng bởi vì chuyện kinh hoàng thình lình xảy ra cũng đã ngừng lại.
Sau ba mươi giây khi đại não kịp thời phản ứng, Đường Tranh lớn tiếng hét lên, hoảng sợ nhìn vào thân ảnh nữ nhân hiện lên trong kính chiếu hậu, liều mạng nắm lấy tay cầm cửa xe muốn mở ra để bỏ chạy ra ngoài, nhưng cửa xe giống như bị nam châm hút chặt lấy, không cách nào mở ra.
Một thoáng lam quang kỳ dị chợt lóe lên, Đường Tranh cảm thấy hoa mắt. Khi hắn khôi phục lại thị lực thì phát hiện bên trong kính chiếu hậu căn bản rỗng tuếch, làm gì có nữ nhân nào.
Đường Tranh sững sờ trong chốc lát, cố lấy dũng khí quay đầu nhìn ra phía sau. Băng sau hoàn toàn trống rỗng, làm gì có thân ảnh nữ nhân nào ngồi đó, thật giống như vừa rồi những gì Đường Tranh nhìn thấy bất quá chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
- Coi phim điện ảnh khủng bố quá nhiều sao? Hay là dạo gần đây mình quá mệt mỏi?
Đường Tranh dùng sức lắc mạnh đầu, muốn làm cho mình thanh tỉnh hơn một chút. Hắn lại mở to mắt nhìn ra phía sau, muốn xác nhận những gì mình đã nhìn thấy.
Đúng vậy, ở băng sau rõ ràng không có bóng người nào. Chỉ có trên băng ghế giống như có một mảng màu đen gì đó khiến cho hắn chú ý. Đường Tranh vươn tay sờ sờ vào băng ghế phía sau, có chút ướt, tựa hồ không biết bị dính nước ở ghế sau vào lúc nào.
Có lẽ do tâm tình bình phục sau sự khủng hoảng, Đường Tranh lại nấc mạnh một cái. Ruột non run rẩy lên kịch liệt, hắn cảm giác vô cùng khó chịu. Giống như bên trong bụng tràn ngập khí thể, nhịn không được tràn dâng lên trên. Hắn nghẹn thở ra một hơi, muốn dùng loại phương pháp này để giảm bớt cảm giác đánh nấc khó chịu.
Ba giây sau Đường Tranh thất bại. Phương pháp nín thở cũng không giúp hắn ngừng đánh nấc, chỉ là lần này bất đồng với trước đó, Đường Tranh cảm giác có thứ đồ vật gì đó từ trong bụng của hắn tràn lên. Bởi vì hắn ngậm miệng chịu đựng nên cỗ chất lỏng kia lại phun ra khỏi mũi hắn. Đường Tranh dùng tay bưng kín mũi, chất lỏng tràn ra từ trong kẽ ngón tay của hắn.
Là nước! Chất lỏng từ mũi hắn bị sặc ra chính là nước. Đường Tranh nhìn vào bàn tay ướt sũng của mình có chút kinh ngạc. Đây là có chuyện gì? Làm sao có thể chỉ vì đánh nấc mà kết quả trong mũi lại phun ra nước? Mùi vị của nước còn lưu lại bên trong yết hầu, có chút mằn mặn. Có chút chan chát, giống như nước biển.
Đường Tranh cảm thấy lồng ngực thật không thoải mái, thật như bị đè nén uất nghẹn. Giống như có một bao cát thật lớn đặt lên trên lồng ngực của hắn, làm cho hắn không thể thở. Hắn há to miệng cố gắng hít vào thật nhiều dưỡng khí vào bên trong phổi, nhưng đánh nấc không ngừng lại làm cho hắn không được như ý muốn.
Mỗi một lần đánh nấc đều có thật nhiều nước tràn lên trong phổi, trong cơ thể hắn, nước từ miệng mũi của hắn chảy ra, phun tung tóe khắp nơi.
*****
Đường Tranh ngồi ngay ghế lái thống khổ cuộn tròn cả thân thể. Cảm giác đau đớn giống như có thứ gì muốn đem những gì bên trong thân thể mình rút ra ngoài, hắn cảm giác bụng của mình, phổi của mình cơ hồ đã mất hết dưỡng khí.
Nước từ trong miệng mũi hắn tràn ra trong xe, đã dâng lên tới chân của hắn. Hắn không rõ làm sao có thể phát sinh ra loại chuyện khó tin được này. Trong thân thể của hắn làm sao lại có nhiều nước đến như thế?
Đường Tranh dùng sức che miệng của mình, giãy dụa muốn mở cửa xe. Hiện tại hắn đã bất chấp suy nghĩ vì sao mình có thể phun ra nhiều nước đến như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi xe ra ngoài hít thở không khí thanh tân.
Cửa xe mở không ra. Đường Tranh bất chấp tất cả, hắn dùng nắm tay hung hăng đấm mạnh vào cửa kính xe, hi vọng có thể đem cửa kính xe đánh vỡ. Một quyền, hai quyền, máu dính trên cửa kính nhưng không lưu lại được chút khe nứt nào.
Bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí, ý thức của Đường Tranh càng ngày càng mơ hồ. Tay hắn dần dần vô lực buông xuôi xuống, cả người dựa vào trên ghế lái. Thật nhiều nước từ miệng mũi hắn tuôn ra, dần dần bao phủ qua đầu gối của hắn.
Trong nháy mắt hoàn toàn mất đi ý thức, Đường Tranh mơ hồ từ kính chiếu hậu nhìn thấy một nữ nhân tóc đen rối bù ngồi ở băng sau xe, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị...
...
- Chị Từ Mẫn, sau khi chị tan tầm nhớ đến nhà của em đón Tiểu Quất về nhé!
Khi sắp tới giờ tan sở, Từ Mẫn nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh.
- Cô bé đang ở nhà em ăn cơm chiều...
- Chị có chút mệt mỏi...
Từ Mẫn hữu khí vô lực cầm di động nói:
- Tiểu Manh, có thể phiền em đưa con bé về...
- Nhưng mà...
Thanh âm của Diệp Tiểu Manh ở bên kia điện thoại thoáng chút do dự:
- Nhưng tối nay em lại có việc cần làm...
- Vậy sao? Vậy được rồi!
Từ Mẫn thở dài một hơi:
- Chừng nào em đi ra ngoài, chị sẽ tranh thủ chạy tới đón...
- Tóm lại càng sớm càng tốt đó chị!
Diệp Tiểu Manh nói xong liền cúp điện thoại.
- Làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nhìn a Trạch:
- Tôi luôn có cảm giác không quá yên tâm!
- Hẳn là không có vấn đề gì đâu.
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Chỉ cần làm cho chị Từ Mẫn mất đi ý thức, chuyện còn lại cứ giao cho tôi được rồi!
- A Trạch, chị nhất định phải cam đoan đừng làm cho mẹ em bị thương.
Tiểu Quất cau mày nói, cô bé có chút lo lắng đối với lời đề nghị của a Trạch.
- Dù không thể tiêu trừ sạch cỗ linh lực dao động kỳ quái bên trong cơ thể chị Từ Mẫn, nhưng chị cũng có thể cam đoan không làm cho chị ấy bị thương.
A Trạch gật đầu, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Quất:
- Còn nữa, trong chữ a Trạch em phải gọi thêm chữ "chị", như vậy mới đáng yêu!
Lúc Từ Mẫn rời khỏi cục cảnh sát đã hơn tám giờ tối. Nhưng không biết tại sao đã qua giờ cao điểm giao thông nhưng trên đường vẫn kẹt xe. Nàng không chút kiên nhẫn dùng tay bấm kèn xe nhưng dòng xe cộ phía trước không hề di chuyển.
Thật buồn bực, hai ngày nay Từ Mẫn luôn có loại cảm giác buồn bực khó hiểu. Vô luận là làm việc hay sinh hoạt hàng ngày cảm xúc buồn bực cứ quanh quẩn trong lòng nàng không cách nào thay đổi.
Từ Mẫn nhìn đồng hồ, đã bị kẹt xe cả nửa giờ, nhưng hiện tại nàng chỉ mới nhích lên được vài chục thước mà thôi. Nàng dùng sức vỗ mạnh tay lái, mạnh mẽ rẽ sang bên phải, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe nổ vang, Từ Mẫn lái thẳng lên làn đường dành cho người đi bộ.
Từ Mẫn lái xe chạy nhanh trên đường dành cho người đi bộ, người đi đường không ngừng nhảy loạn né tránh. Ngay trên đường Từ Mẫn lại lái xe đụng ngã một quầy bán hoa quả, góc quầy gỗ cạo trên xe của Từ Mẫn kéo ra một vết trầy thật dài, phát ra thanh âm tiếng xèo xèo chói tai. Từ Mẫn cũng không giảm tốc độ hay dừng xe lại mà tiếp tục lái thẳng tới nhà của Diệp Tiểu Manh.
Nương theo tiếng vang chói tai, lốp xe kéo dài một đường trên mặt lộ, Từ Mẫn xuống xe đóng sập cửa xe đánh rầm.
- Đông, đông, đông...
Từ Mẫn đi nhanh trên bậc thang, thanh âm tiếng bước chân nặng nề vang trên tòa lầu yên tĩnh. Từ Mẫn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng khó chịu, nhưng không biết phải làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.
Nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế nỗi khó chịu trong lòng, bấm mạnh chuông cửa.
- Chị Từ Mẫn, chị tới rồi!
Diệp Tiểu Manh mở cửa nhìn Từ Mẫn cười cười.
- Phải, là chị, chị không vào nhà đâu, em bảo Tiểu Quất ra đây đi.
Từ Mẫn tận lực áp chế cỗ lửa giận khó hiểu trong lòng, mỉm cười có chút miễn cưỡng. Bây giờ nàng chỉ thầm nghĩ mau nhanh đón được Tiểu Quất quay về nhà.
- Chị vào đi, Tiểu Quất còn chưa ăn cơm xong.
Ánh mắt Diệp Tiểu Manh xoay chuyển, mở miệng nói:
- Chị cũng chưa ăn cơm đúng không, vào nhà ăn cơm luôn rồi hãy về!
- Không cần, chị không đói bụng.
Từ Mẫn cau mày, tuy rằng không quá tình nguyện nhưng nàng vẫn đi vào.
- Không nên khách khí, hay là em lấy cho chị bát canh vậy!
Diệp Tiểu Manh đẩy Từ Mẫn đi vào phòng khách.
- Chị ngồi chờ chút, em đi lấy cho chị!
- Thật sự không cần đâu!
Từ Mẫn quay đầu lại đã thấy Diệp Tiểu Manh đi vào phòng bếp, nàng thật bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi vào phòng khách.
Tiểu Quất ngồi bên bàn cơm, trước mặt là nửa bát cơm còn chưa ăn xong, đôi đũa trong tay không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong ti vi. Từ Mẫn thấy a Trạch đang ngồi trên sô pha, nhìn nàng gật đầu xem như chào hỏi.
- Tiểu Quất, đừng chỉ lo xem ti vi, ăn cơm nhanh lên.
Từ Mẫn cau mày nói:
- Ăn xong chúng ta còn phải về nhà!
- Nha...
Tiểu Quất đáp lời, dùng đũa lay lay bát cơm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ti vi.
Từ Mẫn có chút nổi nóng, nhưng nghĩ lại đây là nhà của người khác vì vậy nàng vẫn thật lý trí nhẫn nhịn xuống.
- Chị Từ Mẫn, uống chút canh đi!
Diệp Tiểu Manh bưng một chén canh từ trong phòng bếp đi ra, đặt ngay trước mặt Từ Mẫn.
- Còn nóng đó, thừa dịp chưa nguội mau uống đi!
Từ Mẫn nhìn chén canh còn tản ra nhiệt khí trước mặt, cau mày lại. Nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Diệp Tiểu Manh, nàng cũng không thể không lĩnh tình của người ta, vì vậy bưng chén lên nếm một hớp lại đặt xuống.
Hương vị có chút quái dị, nhưng rốt cục quái ở chỗ nào thì Từ Mẫn nói không nên lời. Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, lại bưng chén lên uống thêm một hớp. Tựa hồ có hương vị cháy khét gì đó, Từ Mẫn suy đoán có lẽ do Diệp Tiểu Manh dùng lửa hơi lớn để nấu canh. Tuy rằng Diệp Tiểu Manh cũng là một tay nội trợ giỏi nhưng ngẫu nhiên khi nấu có chút lỡ tay cũng không có gì kỳ quái, vì vậy Từ Mẫn cũng không để trong lòng.
Nhưng khi Từ Mẫn nhìn vào chén canh còn bốc hơi trong tay, lại nhìn thức ăn trên bàn, cảm giác có chút kỳ quặc. Thức ăn trên bàn rõ là chỉ còn dư thừa lại, hơn nữa cũng đã thật lạnh. Mà chén canh trong tay của nàng lại còn nóng, hơn nữa trên bàn cũng không có dấu vết canh thừa lưu lại, chén canh này giống như chỉ đặc biệt dành riêng cho nàng.
- Thế nào vậy, uống không ngon sao?
Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương nhìn Từ Mẫn.
- Canh này...
Từ Mẫn đột nhiên cảm giác đầu mình có chút choáng váng.
- Sao lại thế này, sao chị lại...
- Thời gian không sai biệt lắm, đã đến lúc rồi.
A Trạch đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha.
*****
Từ Mẫn cảm thấy đầu hoa mắt choáng, thân thể mềm nhũn mất đi ý thức. Diệp Tiểu Manh vội vàng bước tới đỡ lấy thân thể yếu đuối của Từ Mẫn.
- A Trạch đáng chết, đây là mẹ của em, có cần dùng thuốc mạnh như vậy hay không.
Tiểu Quất nổi giận đùng đùng đá a Trạch một cước.
- Chủ ý thối! Nếu một lát không trị được cho mẹ em, em sẽ cắn chết chị!
A Trạch cũng không đem uy hiếp của Diệp Tiểu Manh đặt vào trong lòng, nàng cùng Diệp Tiểu Manh đặt Từ Mẫn đã mất đi ý thức nằm xuống mặt đất.
- Tiểu Manh, không có tác dụng phụ gì chứ?
Tiểu Quất có chút lo lắng hỏi.
- Sẽ không đâu!
Diệp Tiểu Manh thật khẳng định lắc đầu:
- Loại phù chú này là chị lấy trong phòng của Minh Diệu. Chị từng thấy anh ấy dùng qua, chắc chắn sẽ không sai!
- Như vậy chúng ta bắt đầu đi!
A Trạch hít sâu một hơi.
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi!
Diệp Tiểu Manh gật đầu nói.
- Tốt lắm!
A Trạch gật đầu, cầm tay Từ Mẫn tĩnh tâm lại, cẩn thận cảm giác cỗ linh lực dao động kỳ quái bên trong cơ thể Từ Mẫn. Chị Từ Mẫn chỉ là một người bình thường, cho nên cỗ linh lực dao động kỳ quái kia hẳn thật dễ dàng tìm kiếm được nó.
Diệp Tiểu Manh cầm lấy tay kia của Từ Mẫn. Trái tim nàng yên tĩnh lại, cẩn thận cảm giác cỗ linh lực dao động bên trong cơ thể Từ Mẫn. Từ Mẫn chỉ bất quá là một người thường mà thôi, linh lực dao động trong cơ thể nàng tự nhiên sẽ không mạnh mẽ bao nhiêu. Vì vậy Diệp Tiểu Manh mẫn tuệ nắm bắt được một ít tia không hài hòa bên trong.
- Tôi đã cảm thấy nó, gần vị trí chỗ trái tim!
Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại nói:
- Tựa hồ che giấu cũng không sâu lắm. Hiện tại chúng ta phải làm như thế nào?
- Hai người chúng ta đồng thời chậm rãi đem linh lực chuyển vào trong cơ thể chị Từ Mẫn.
A Trạch nói:
- Lúc ban đầu cũng không cần quá sốt ruột, tận lực duy trì tần suất thấp một chút, để tránh đả thảo kinh xà.
Diệp Tiểu Manh gật đầu, nàng cùng a Trạch liếc nhìn nhau, bắt đầu vận chuyển linh lực vào trong cơ thể Từ Mẫn. Trên người hai thiếu nữ tản ra bạch sắc quang mang thật thản nhiên, mà Tiểu Quất chỉ có thể ngồi yên bên cạnh nhìn hai người Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch, tự mình lại không giúp đỡ được gì, cảm thấy có chút luống cuống.
Linh lực của hai người Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đồng thời chậm rãi tiềm nhập vào trong thân thể Từ Mẫn. Hai nàng vẫn duy trì tần suất ổn định, tận lực bắt chước cỗ linh lực của người bình thường dao động bên trong thân thể Từ Mẫn. Dọc theo kinh mạch trong cơ thể nàng chậm rãi di động tới gần cỗ linh lực quái dị kia.
Từ sau lần trở về từ thị trấn, có thời gian dài ổn định tần suất chuyển vận linh lực cầm máu cho Diệp Tiểu Manh lần đó, a Trạch đối với việc sử dụng linh lực đã có bước lĩnh ngộ cùng tiến bộ nhảy vọt. Nếu trước đó nàng còn chưa làm được tới mức chuyển vận tinh tế cùng ổn định cực độ như bây giờ, nhưng trải qua lần đó loại chuyện này đối với nàng mà nói có thể làm được thật thành thạo.
Mà chuyện này đối với Diệp Tiểu Manh mà nói cũng không phải là việc khó khăn gì. Có lẽ do nguyên nhân thiên phú, mặc dù nàng đối với loại chuyện này cũng chưa từng làm qua bao giờ, nhưng chỉ cần vừa ra tay thì trong đầu thật tự nhiên nhảy ra loại phương pháp chuyển vận linh lực như thế, thật giống như hết thảy những việc làm này thật tự nhiên mà đến, thật giống như loại phương pháp sử dụng linh lực như vậy vốn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng, ở trong đầu nàng, chẳng qua trước đó nàng đã lãng quên mà thôi.
Tia linh lực không hài hòa trong cơ thể Từ Mẫn cũng không phát giác được hai cỗ linh lực xa lạ vốn không phải của chủ nhân thân thể đang tiềm nhập vào, nó vẫn chui tới lui ngay cạnh bên trái tim Từ Mẫn, chẳng khác gì con lươn đang quấy đục hồ nước bình thường.
Vẫn còn kém một chút! Linh lực của Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch chỉ còn cách cỗ linh lực dao động kỳ dị kia thật gần, chỉ cần tâm niệm chợt động là có thể lập tức gắt gao bắt chặt lấy nó.
Trái tim Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhảy mạnh hơn một chút. Không biết tại sao lúc này cỗ dao động trong máu nàng lại đột nhiên phát tác. Nhận lấy ảnh hưởng như vậy, cỗ linh lực dao động mà Diệp Tiểu Manh đưa vào người Từ Mẫn hơi rối loạn một chút, khiến cho cỗ linh lực dao động quái dị kia lập tức chú ý. Tính cảnh giác của nó lại tương đối cao, vừa phát hiện không thích hợp liền chuẩn bị đem chính mình ẩn giấu vào tận sâu trong thân thể của Từ Mẫn.
Nếu như lại bị nó ẩn núp đi, lần sau chỉ sợ sẽ không dễ dàng bắt giữ được nó như thế. A Trạch nhìn thấy cỗ linh lực quái dị kia chuẩn bị chạy trốn, nàng bất chấp tiếp tục che giấu chính mình, mạnh mẽ tăng lớn chuyển vận linh lực, một cỗ linh lực cực lớn từ tay phải Từ Mẫn lập tức tràn vào, nhanh chóng quấn chặt lấy cỗ linh lực dao động kỳ quái kia.
Bởi vì a Trạch đột nhiên phát lực, tay của Từ Mẫn run rẩy lên mạnh mẽ, trong hôn mê nàng chợt phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. A Trạch mạnh mẽ đem linh lực chuyển vào trong cơ thể Từ Mẫn, rất có thể sẽ tạo thành thương tổn nhất định trong thân thể nàng, nhưng bởi vì không muốn để cho cỗ linh lực quái dị kia kịp thời chạy thoát, đây cũng là chuyện không còn cách nào.
- Tiểu Manh, mau tĩnh tâm lại!
A Trạch lớn tiếng hô:
- Lực lượng của một mình tôi chỉ đủ sức cuốn lấy nó, nếu tăng lớn sẽ làm tổn thương kinh mạch của chị Từ Mẫn, muốn bắt nó bức ra ngoài toàn bộ chỉ nhờ vào cô thôi!
Diệp Tiểu Manh lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ ngăn chặn cỗ xao động bên trong huyết quản của chính mình, hết sức chuyên chú dùng linh lực thôi động đẩy tới cỗ linh lực dao động kỳ quái đã bị a Trạch chặt chẽ bao vây lấy, đem nó chậm rãi đẩy dời ra khỏi thân thể của Từ Mẫn.
- Khái khái...
Trong hôn mê Từ Mẫn lớn tiếng ho khan. Nàng cau mày tựa hồ đang thừa nhận cảm giác thống khổ thật lớn. Trong vài tiếng ho khan thống khổ kia, Từ Mẫn phun ra một vũng nước mủ màu đen văng trên sàn nhà. Trong đống chất lỏng màu đen trên sàn nhà có một con sâu màu đen đang vẫy đuôi. Trên người nó mọc chút ít lông ngắn, con sâu kia giãy dụa vô lực trên sàn nhà hai cái, dần dần hóa thành một bãi nước mủ màu xanh biếc!
- A...
Từ Mẫn thốt ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi mở mắt.
- A, mẹ, mẹ tỉnh rồi!
Tiểu Quất chạy tới ôm lấy cánh Từ Mẫn.
- Mẹ cảm giác thế nào?
- Tôi bị làm sao vậy?
Từ Mẫn chậm rãi đứng lên ngồi xuống ghế. Thân thể nàng có chút không khỏe, đặc biệt cả cánh tay phải thật giống như bị đè ép kịch liệt, luôn mơ hồ đau đớn. Nhưng đầu óc nàng lại cảm giác vô cùng thanh tỉnh, giống như toàn bộ thế giới đều trở nên thật rõ ràng. Từ Mẫn có một loại cảm giác thật kỳ quái, thật giống như mình vẫn luôn một mực nằm mơ, ở trong mộng cảnh mơ hồ trải qua suốt cả tuần lễ. Mà bây giờ đã tỉnh giấc lại, làm cho nàng bối rối không biết nên làm sao.
- Chị Từ Mẫn, hiện tại chị cảm giác thế nào?
Diệp Tiểu Manh ân cần hỏi han.
- Hoàn hảo, chỉ là cánh tay có chút đau mà thôi!
Từ Mẫn duỗi duỗi cánh tay nói:
- Nhưng đầu óc lại thật thanh tỉnh. Chị nhớ được hình như chị đã làm qua rất nhiều chuyện, nhưng lại có vẻ như mơ hồ không rõ lắm.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |