← Ch.275 | Ch.277 → |
- Gió biển thật dễ chịu a!
Diệp Tiểu Manh vươn vai, mấy ngày nay khí trời thật tốt, gió biển có chút lành lạnh thổi vào mặt làm cho người ta có một loại cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái.
- Muốn xuống tắm biển ghê a!
- Di? Cô không phải không biết bơi lội sao?
A Trạch nói:
- Tôi nhớ được cô luôn luôn sợ nước đi, chỉ cần xuống nước là lập tức chìm nghỉm. Còn đòi bơi lội gì chứ!
- Không cho nói!
Diệp Tiểu Manh nhíu mũi, mất hứng nói:
- Dù là không biết bơi lội, nhưng tôi cũng thích chơi nước, không được sao?
- Được, nhưng lần này chúng ta tới đây cũng không phải đi chơi đùa, là đi tới điều tra vụ án.
A Trạch nói:
- Tôi xin cô chuyên tâm dùm một chút được không?
Bây giờ là thủy triều đang rút xuống, nguyên bản nước biển tràn bờ cũng đã rút trở về, đem cả một dãy bờ đá lộ ra ngoài.
Từ Mẫn cũng a Trạch đi dọc theo bờ biển tìm kiếm ống thoát nước. Ban đầu Diệp Tiểu Manh vẫn còn tìm kiếm thật chuyên tâm, nhưng chỉ một lúc sau tâm tư nàng đã bị những vỏ sò nhiều màu trên bãi biển hấp dẫn.
- Tiểu nha đầu này...
Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh chỉ lo nhặt vỏ sò trên bãi biển, Từ Mẫn có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Cô gái nhỏ này luôn mang theo bộ dạng mãi mãi không trưởng thành, không biết có phải do Minh Diệu quá độ bảo hộ nàng hay không cho nên mới dưỡng thành tính tình trẻ con mãi mãi không lớn nổi như Diệp Tiểu Manh hiện giờ.
- Chị Từ Mẫn, chị lại đây xem nơi này.
A Trạch đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Chỗ này thật là cổ quái!
Nghe tiếng tiếng kêu của a Trạch, Từ Mẫn bước nhanh đi tới. Nàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát địa phương mà a Trạch dùng ngón tay chỉ tới.
Ngay dưới bờ đê do tảng đá dựng thành, có một tảng đá thật lớn nhìn qua cũng không khác gì những tảng đá khác, nếu như không chú ý quan sát căn bản không phát giác ra được có điều gì bất đồng. Nhưng trên tảng đá lưu lại những viên bi màu trắng nhàn nhạt đã chứng minh nơi này không bình thường.
Từ Mẫn dùng ngón tay chà chà viên bi màu trắng, thử thử, là vị mặn.
Từ Mẫn nhìn quanh bốn phía, những tảng đá khác cũng có lưu lại những hạt muối nho nhỏ như thế, nhưng lại không nhiều. Mà trên tảng đá này lại lưu thật nhiều hạt muối, điều này chứng minh nơi này thường xuyên có rất nhiều nước biển chảy qua.
Từ Mẫn dùng tay sờ sờ vào khe hở của tảng đá. Lại dùng lực gõ gõ, thanh âm có chút trống rỗng, Từ Mẫn có thể khẳng định đằng sau tảng đá này nhất định là rỗng tuếch.
- Hẳn chính là nơi này đi!
Từ Mẫn ngẩng đầu, nhìn nhìn quán bar cách đó không xa nói:
- Nếu như nói hầm ngầm quán bar có nơi thoát nước, nhất định là nơi này. Tảng đá này thật lớn, nếu như nói mặt sau tảng đá đúng như chúng ta phỏng chừng chính là ống thoát nước có thể thông đến quán bar, chị cảm thấy có chút kỳ quái!
- Em cũng cảm thấy như vậy!
A Trạch nói:
- Nếu như nói chỉ đơn giản dùng thoát nước, chỗ này tựa hồ có chút quá lớn đi!
- Cho nên chị hoài nghi thông đạo phía sau tảng đá này rất có thể không chỉ đơn giản dùng để thoát nước.
Từ Mẫn nói:
- Đoạn đê này khi gặp thủy triều dâng lên, sẽ bị nước biển bao phủ. Cho nên nơi này rất có thể chính là thông đạo dùng cho quỷ quái ra vào.
- Hiện tại vấn đề chính là làm sao mở được nó ra!
A Trạch dùng tay sờ sờ lên bên cạnh tảng đá:
- Hẳn phải có cơ quan nào đó để mở nó ra đi!
- Chúng ta tìm thử xem!
Từ Mẫn cùng a Trạch bắt đầu sờ soạng chung quanh tảng đá kia.
- Thật cứng rắn!
A Trạch nói:
- Ngay khe hở vết nứt cũng không có, ra vẻ như cần mở ra từ bên trong mới được!
- Nhất định phải có cơ quan có thể mở ra từ bên ngoài.
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:
- Chị nhớ được loại quỷ quái có tên là thủy hầu tử này, không phải chỉ ở trong nước thì lực lượng mới cường đại sao? Nếu như thông đạo này dùng cung cấp cho thủy hầu tử ra vào tầng hầm quán bar, không có lý do gì không thể mở ra từ bên ngoài. Dù sao loại quỷ quái này chỉ khi ở trong nước mới có lực lượng, ra vào dưới nước vẫn luôn là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa muốn chăn nuôi loại quỷ quái này hẳn không được dễ dàng, cũng không phải là loại sản phẩm duy nhất dùng xong liền phế bỏ. Cho nên con đường thoát nước này nhất định phải thiết kế theo tình huống có thể mở ra cả trong lẫn ngoài!
Ngay khi Từ Mẫn cùng a Trạch còn đang ưu sầu vì chuyện mở ra tảng đá, Diệp Tiểu Manh lại đang chơi đùa thật cao hứng. Nàng đã hoàn toàn quên mất mục đích thực sự đến đây lần này, thật giống như nàng vốn đến bờ biển chỉ vì đi nhặt vỏ sò, trong tay nàng nắm một nắm vỏ sò đủ màu, đã sắp sửa không còn chỗ chứa.
- Di? Đây là cái gì?
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy một vỏ sò thật đẹp, đang định cúi người xuống nhặt, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó làm vấp xuống, bị té ngã lăn. Nhưng may mắn bên dưới là bãi cát mềm mại cho nên nàng không bị thương, chỉ cảm thấy có chút đau đớn mà thôi. Nàng quay đầu lại nhìn thủ phạm làm mình bị vấp té, đó là một sợi dây xích thô to cỡ cánh tay trẻ con lộ ra bên dưới bãi cát một đoạn.
Bên dưới bãi cát làm sao có sợi xích sắt lớn đến như vậy đây? Diệp Tiểu Manh buông vỏ sò trong tay xuống, đẩy ra lớp cát bao phủ bên ngoài. Sợi xích sắt thật dài, ra vẻ kéo dài mãi tới chỗ bờ đê tảng đá đằng kia.
Diệp Tiểu Manh có chút cố sức đem xích sắt kéo ra khỏi mặt cát, nàng rất muốn tìm hiểu rõ ràng sợi xích vì sao xuất hiện. Nàng vừa nắm lấy xích sắt vừa tìm kiếm ngọn nguồn, lại phát hiện đầu kia xích sắt bị buộc vào trên một tảng đá ngay dãy bờ đê trước mặt.
- Ai lại đem thứ này buộc tại đây chi?
Diệp Tiểu Manh dùng sức đá vào tảng đá treo xích sắt kia, lại đột nhiên phát hiện tảng đá lại giần giật vào bên trong.
- Thứ này dùng làm gì vậy? A Trạch, chị Từ Mẫn, mau đến đây xem đi.
Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái sờ sờ vào tảng đá kia, chung quanh tảng đá này rõ ràng có khe hở. Mà bên trên lại xuyên xích sắt, chẳng lẽ tảng đá này có thể di chuyển sao?
- Thứ này chẳng lẽ là cơ quan mà chúng ta muốn tìm?
A Trạch ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát tảng đá móc xích sắt:
- Hẳn là có thể kéo ra được!
- Để chị thử xem!
Từ Mẫn xoay nhẹ cổ tay, nắm chặt lấy sợi xích sắt dùng sức túm ra bên ngoài, nhưng với lực lượng của nàng tựa hồ không thể lôi kéo nổi sợi xích kia.
- Để em hỗ trợ!
Thấy Từ Mẫn dùng hết khí lực cũng không làm sợi xích nhúc nhích, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh cũng túm lấy phần đuôi xích sắt cùng Từ Mẫn kéo ra bên ngoài. Nhưng khí lực của cả ba hợp vào cũng chỉ kéo ra được một chút mà thôi, chỉ cần buông lỏng tay thì tảng đá kia lại rụt trở về.
- Không được, khí lực của chúng ta quá nhỏ.
Có chút ủ rũ buông xích sắc trong tay ra, a Trạch nói:
- Nếu như cửa vào này cung cấp cho thủy hầu tử ra vào, như vậy lực lượng của loại quỷ quái kia ở trong nước chúng ta không thể so sánh, nó có thể thoải mái kéo ra mà cả ba chúng ta đều kéo không nổi!
- Tiếp tục thử một lần đi, em còn chưa dùng toàn lực đâu.
Thấy a Trạch cùng Từ Mẫn đã muốn bỏ cuộc, Diệp Tiểu Manh vẫn còn có chút nóng lòng muốn thử.
- Hay là thôi đi!
Từ Mẫn liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Với thân thể nhỏ xíu của em, bớt chút sức thì hơn!
- Hứ, xem thường người ta.
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm nói:
- Tôi túm nó ra cho hai người xem!
Diệp Tiểu Manh làm như phun phun nước bọt lên tay xoa xoa, lại co duỗi xoa bóp đầu ngón tay, sau đó vươn hai tay nắm lấy sợi xích sắt kia.
- Ai nha!
Trên trán Diệp Tiểu Manh toát ra gân xanh, mặt cát bị nàng dùng sức giẫm mạnh mà lún thành hai hố to. Thật đáng tiếc Diệp Tiểu Manh không làm tảng đá kia nhúc nhích được chút nào.
- Bình thường ngay cả bài cổ tay với Tiểu Quất mà em còn không làm nổi, mau tỉnh lại đi!
Từ Mẫn bật cười nhìn Diệp Tiểu Manh, nói tiếp:
- Chúng ta nghĩ biện pháp khác thôi!
- Không được xem thường em, gần đây em siêng năng rèn luyện lắm à!
Diệp Tiểu Manh có chút không phục nói:
- Vì sự dậy thì khỏe mạnh của bộ ngực, em vẫn luôn siêng năng tập thể hình đó!
- Được, vậy em ở đây từ từ phân cao thấp với nó đi!
Từ Mẫn nói:
- A Trạch, chúng ta đi tìm xem còn biện pháp nào khác nữa không!
- Chỉ đành như vậy!
A Trạch gật gật đầu, cùng Từ Mẫn đi tới gần cạnh tảng đá giống thông đạo ra vào kia.
Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn xích sắt trên mặt đất, lại nhìn nhìn Từ Mẫn cùng a Trạch đi cách đó không xa. Nàng lại cầm lên xích sắt, hít sâu một hơi dùng hết khí lực toàn lực túm ngược ra bên ngoài.
Lần này Diệp Tiểu Manh đem toàn bộ sức lực đều dùng ra, bởi vì quá mức dùng sức, cánh tay có chút đau đớn, nàng vẫn không chịu buông tha, cắn răng tiếp tục kiên trì lôi kéo.
- Đông...đông...
Loại cảm giác xao động trong huyết mạch lại xuất hiện, Diệp Tiểu Manh cảm giác trái tim của mình nhảy mạnh lên. Tựa hồ máu huyết toàn thân biến thành nóng bỏng, nàng cảm giác có chút nóng nực, trên trán toát mồ hôi.
Lực lượng, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô tận từ tận sâu trong trí nhớ bừng lên. Diệp Tiểu Manh có cảm giác như uống thuốc kích thích, cơ thể toàn thân đều như bốc cháy. Nàng đem toàn bộ lực lượng tập trung trên hai chân, lui ngược từng bước một về phía sau, mà tảng đá nguyên bản tập hợp sức lực của cả ba người vẫn không thể di chuyển lại bị Diệp Tiểu Manh lôi kéo từng chút một từ trong khe đá bị kéo ra ngoài.
- Keng két...
Tựa hồ giống như là phá vỡ vật gì đó, tảng đá kia lại bị Diệp Tiểu Manh hoàn toàn kéo bật ra, phát ra một tiếng vang giòn.
Từ Mẫn cùng a Trạch đang ở phía xa tìm kiếm phương pháp mở tảng đá, chợt ngây ra một lúc, hai người đều cảm thấy bên trong tảng đá như có chấn động. Hình như có cơ quan nào đó ở bên trong đang vận chuyển lên, ngay khi hai người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tảng đá kỳ quái kia đột nhiên rung chuyển nhúc nhích. Tiếp theo chậm rãi mở ra phía trước, lộ ra ánh sáng đủ nhìn thấy có một thông đạo thật dài vừa vặn cho một người khom thấp thông qua.
- Ya, em thành công!
Diệp Tiểu Manh cao hứng nhảy dựng lên:
- Xem đi, em đã nói gần đây em rèn luyện thật có hiệu quả a!
- Đây là em làm sao?
Nhìn thấy cửa ra vào mở toang, Từ Mẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh đang nhảy dựng hưng phấn.
- Đương nhiên!
Tuy rằng Diệp Tiểu Manh cảm giác cánh tay có chút đau đớn, nhưng tâm tình của nàng lại rất tốt.
- Tiểu Manh, không sao chứ?
A Trạch cau mày, vẻ mặt lo lắng đi tới:
- Có cái gì...có cảm giác gì không thoải mái hay không?
- Không có a! Vì sao lại hỏi như vậy?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi:
- Chỉ cảm thấy hơi mệt một chút mà thôi!
- Cô có cảm giác có cái gì thay đổi...bỏ đi, không có việc gì là tốt rồi!
A Trạch lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Đường đi vào đã mở ra, chị vào xem, hai em ở bên ngoài chờ đi!
Từ Mẫn rút súng ra, phía trước thật không biết sẽ có thứ gì đang chờ nàng, cầm súng trong tay sẽ giúp nàng cảm giác kiên định hơn một chút.
- Ba người chúng ta cùng đi vào đi thôi!
A Trạch nhìn nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Rốt cục bên trong có thứ gì chúng ta cũng không biết. Nếu cùng nhau đi vào còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Từ Mẫn nghĩ nghĩ cũng gật đầu. Có lẽ bên trong này sẽ có thứ nguy hiểm gì đó tồn tại, nhưng nếu để Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đứng bên ngoài chờ nàng, nàng cũng cảm thấy có chút không yên lòng. Dù sao nơi này cách quán bar quá gần, vạn nhất bị Bối Lạp phát hiện cửa ra vào này đã bị mở ra mà đến xem xét, Từ Mẫn sợ Bối Lạp nhìn thấy hai người a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh sẽ ra tay đối phó với hai nàng. Thay vì để hai người ở lại gặp phải nguy hiểm, còn không bằng cùng nàng vào bên trong, nếu như có sự tình gì phát sinh Từ Mẫn cũng nắm chắc có thể yểm hộ cho hai người rời khỏi hiểm cảnh trước tiên.
Ba người khom người đi vào thông đạo còn lưu lại dấu vết đường nước trước mặt. Từ Mẫn cầm súng cùng đèn pin đi phía trước, vốn Diệp Tiểu Manh là người đi sau cùng, nhưng trước khi tiến vào thông đạo a Trạch lại nhường Diệp Tiểu Manh đi ở giữa. Nói thế này, cho dù bất kể xảy ra chuyện gì, hay là mặt sau cùng xảy ra vấn đề, Diệp Tiểu Manh đều sẽ có người bảo hộ. Kỳ thật a Trạch còn có một mục đích, nàng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an đối với việc Diệp Tiểu Manh một mình sử dụng lực lượng kéo ra tảng đá vừa rồi.
Diệp Tiểu Manh thỉnh thoảng ngẫu nhiên xuất hiện tình huống không khống chế được tình trạng bạo tẩu, điểm này a Trạch cũng biết rõ. Hơn nữa nàng còn tận mắt chứng kiến qua hai lần. Sau khi Diệp Tiểu Manh bạo tẩu, vô luận là lực lượng, tốc độ hay sức mạnh đều tăng trong phạm vi lớn. Mà vừa rồi Diệp Tiểu Manh một mình mở cửa đá, a Trạch thật có chút lo lắng. Nàng lo lắng Diệp Tiểu Manh có khi nào cũng giống như hai lần kia, đột nhiên lại bạo tẩu. Nàng muốn đi phía sau cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Tiểu Manh.
Bất quá vẫn hoàn hảo, chuyện mà a Trạch lo lắng cũng không thấy phát sinh. Nàng cẩn thận quan sát lỗ tai Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy không bị thay đổi thành lỗ tai mọc đầy lông tơ màu trắng bạc, điều này làm cho a Trạch thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thông đạo này thật dài, nhưng còn có nhiều phân nhánh. Dấu vết đường nước trên mặt đất cùng vách tường ướt át chứng minh nơi này còn có nước biển chảy qua phía trước không lâu. Ba người rẽ sang một chỗ ngoặt, nhìn thấy trước mắt lại là ba lối rẽ.
- Làm sao bây giờ, đi đường nào đây?
Từ Mẫn thở dài một hơi, quay đầu lại hỏi a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.
- Đi bên phải đi!
A Trạch nói:
- Em cảm thấy bên phải có khả năng lớn nhất!
- Bác bỏ!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Đi bên trái đi, vừa rồi mình vừa rẽ phải, lần này nên nghe em đi theo bên trái!
- Bỏ đi, hỏi hai em cũng chẳng ra được kết quả.
Từ Mẫn lắc đầu:
- Đi đường giữa thôi!
Dọc theo đường giữa đi một lúc lâu, thông đạo cuối cùng đã tới cuối. Ở trên đỉnh đầu ba người là một cửa ra vào hình tròn.
- Hư, đừng nói chuyện!
Từ Mẫn quay đầu lại làm tư thế đừng lên tiếng:
- Bên trên có người!
Đi theo phía sau cả a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đều giảm bớt hơi thở, dựng thẳng tai lắng nghe. Quả nhiên bên trên truyền xuống thanh âm tiếng nói chuyện.
- Không phải chúng ta đã ước định hôm nay sẽ rời đi sao?
Thanh âm một nam nhân lên tiếng nói. Thanh âm này có chút quen thuộc, Từ Mẫn nghĩ nghĩ tựa hồ là một trong hai người áo đen tây phục mà nàng đã gặp trong cục cảnh sát.
- Tình huống hiện tại anh cũng nhìn thấy đấy.
Thanh âm của Bối Lạp vang lên:
- Thông đạo không thể dùng. Anh cũng không thể buộc tôi trực tiếp mang theo Khả Khả từ bờ cát đi xuống biển đi, lỡ bị người chứng kiến còn tưởng rằng chúng tôi đi tự sát đó a!
- Tiểu thư Bối Lạp, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ.
Thanh âm của nam nhân thuộc thành viên hiệp hội có chút bất đắc dĩ, tựa hồ cũng bị Bối Lạp làm thật đau đầu:
- Đã có bốn người chết, chúng tôi có thể đem toàn bộ chuyện này trấn áp xuống, gánh vác áp lực lớn mặc kệ cho cô rời đi cũng đã là nhượng bộ không nhỏ...
- Đây là thái độ của hiệp hội các anh đó sao?
Bối Lạp hừ lạnh một tiếng:
- Lúc ấy khi thỉnh tôi tới, các anh cũng không phải thái độ này. Hiện tại thuần dưỡng thủy hầu đã lên quỹ đạo, các anh lập tức đòi trở mặt hay sao?
- Hiệp hội của chúng tôi mời cô đến là nhờ cô trợ giúp chăn nuôi thủy hầu, không phải mời cô đến sai khiến thủy hầu đi giết người.
Nam nhân kia có chút hổn hển nói:
- Cho dù là những người kia có xung đột gì với cô, cũng có thể giao cho chúng tôi đi giải quyết, mà không phải để cô trực tiếp đi giết chết bọn họ. Huống chi mấy người kia căn bản cũng không hề làm chuyện gì, cô vốn không có lý do gì đi giết người ta!
- Tôi chán ghét bọn hắn, lý do này đủ rồi!
Bối Lạp lạnh băng băng nói:
- Nam nhân đều không phải là thứ tốt gì, anh cũng không ngoại lệ!
- Bối Lạp tiểu thư, cô không phải đang nghĩ giết luôn cả tôi đi?
Nam nhân kia thở dài nói:
- Tôi biết cô từng bị chồng mình vứt bỏ, cho nên có chút cực đoan, nhưng thật không ngờ cô lại cực đoan tới mức độ này...
- Toàn bộ những nam nhân ôm lòng xấu xa đều đáng chết!
Bối Lạp phẫn hận nói:
- Đừng cho rằng tôi không biết bọn hắn có chủ ý gì, nhìn thấy hai mẹ con chúng tôi đều là nữ tử yếu ớt, đã muốn xông lên chiếm tiện nghi, tôi phải cho bọn hắn trả giá thật nhiều!
- Tôi không muốn tranh luận những chuyện vô nghĩa thế này với cô!
Nam nhân kia lại nói:
- Tóm lại cái chết của bốn người kia, hiệp hội nể tình cô đã giúp đỡ nên sẽ không trách lỗi của cô, hi vọng cô có thể tranh thủ sau khi thủy triều lên lập tức rời đi Trung Quốc đi!
- Vậy sao? Nói như vậy tôi còn phải cảm tạ các anh à?
Ngữ khí của Bối Lạp mang theo một tia trào phúng:
- Tiền thù lao các anh cũng đã trả xong, tôi cũng không cần cùng Khả Khả lưu lại nơi này, chờ sau khi thủy triều lên chúng tôi sẽ đi!
- Vậy là tốt rồi!
Nam nhân kia tựa hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Nếu là như vậy tôi cũng không muốn tiếp tục quấy rầy, cáo từ!
- Chờ một chút!
Bối Lạp đột nhiên nói:
- Có một việc tôi muốn nói cho rõ ràng. Ba nam nhân trước đích thật do tôi khống chế thủy hầu giết chết bọn họ, tôi thừa nhận. Nhưng cái chết của nam nhân tên Đường Tranh tối hôm qua mời các anh đừng có đem nước bẩn đều dội lên trên người của tôi!
- Chuyện này hiện tại cũng đã không còn trọng yếu nữa!
Nghe được lời nói của Bối Lạp, nam nhân kia hơi có chút sững sờ trong chốc lát mới nói một câu, xoay người rời đi!
Sau khi nam nhân kia rời đi, Bối Lạp cũng không rời khỏi phòng mà lại bước tới mở nhạc. Âm thanh mềm nhẹ vang lên, Từ Mẫn nhẹ nhàng đẩy nắp hầm ra một khe nhỏ, trộm nhìn ra bên ngoài.
Bối Lạp vẫn mặc chiếc váy dài bằng tơ màu lam, theo âm thanh vang lên, Bối Lạp nhẹ nhàng nhảy múa bên trong phòng, chiếc váy dài tung bay theo từng chuyển động của Bối Lạp, Bối Lạp nhìn qua chẳng khác gì một con bướm xinh đẹp. Nhưng Từ Mẫn biết rõ con bướm này có độc, cô ta đã độc chết tính mạng của bốn người.
- Thời tiết đã càng ngày càng nóng, ở bên ngoài lâu quá đối với thân thể cũng không tốt lắm.
Bối Lạp bỗng nhiên xoay xoay cổ, phát ra một tiếng rên rỉ mê người:
- Hay là tiếp tục ngâm thêm chốc lát nữa!
Ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng mở ra chiếc váy dài, bờ lưng tinh tế cùng mái tóc dài mượt mà chảy xuống bên đầu vai của cô ta. Trong tầm nhìn của Từ Mẫn, bờ lưng trần trụi vô luận là đường cong mê người hay da thịt trắng như tuyết của Bối Lạp đều có thể làm cho nam nhân trở nên phát điên nếu chứng kiến.
Nhưng ở trên thân thể lẽ ra vô cùng hoàn mỹ kia lại làm cho Từ Mẫn có cảm giác có một tia không hài hòa. Chiếc váy trong suốt như sa mỏng từ phần eo Bối Lạp chợt vươn ra kéo dài, luôn luôn buông rũ xuống tận mặt đất. Chiếc váy điểm chút màu xanh biếc tựa hồ như bẩm sinh, lại cùng thân thể của Bối Lạp kết thành một chỗ vô cùng hoàn mỹ.
Nếu không cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể nghĩ Bối Lạp đang mặc một chiếc váy có thể nhìn xuyên thấu bên trong. Nhưng Từ Mẫn lại nhìn thấy thật rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là váy, mà là làn da trực tiếp sinh trưởng trên phần eo của Bối Lạp.
Bối Lạp nhẹ nhàng đi vào giữa phòng trong, ấn xuống một nút xoay trên vách tường, nguyên bản mặt đất phong bế lại đột nhiên chậm rãi tách ra, lộ ra mặt nước lấp loáng lam quang. Từ Mẫn thật không ngờ bên trong phòng này lại có cơ quan như vậy, còn tồn tại một bể bơi nho nhỏ.
- Quá khô khan, lục địa đúng thật là đáng chán ghét!
Bối Lạp than thở một câu, chui vào trong nước. Khác với người bình thường, nếu như là người thường luôn sẽ lựa chọn trước tiên bỏ chân vào trong nước, sau đó mới tiếp tục chậm rãi trầm mình xuống dưới. Mà Bối Lạp lại trực tiếp chui đầu vào trong hồ nước.
Cả người lướt nhẹ trong hồ, Từ Mẫn đột nhiên cau mày, Bối Lạp này rốt cục lại là ai đây?
- Phù phù...
Thanh âm của tiếng nước vỗ, bọt nước trong hồ chợt vẩy ra. Từ Mẫn lập tức sững sờ ngay đương trường, thứ vừa vỗ xuống mặt nước làm nổi lên bọt sóng nhìn qua giống như một đuôi cá.
Từ Mẫn áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng, ngưng mắt nhìn kỹ lại. Chiếc đuôi cá kia tựa hồ là do chiếc váy da từ phần eo của Bối Lạp tạo thành. Chiếc váy kia gắt gao bao kín hai chân của cô ta, hợp thành hình dạng y hệt đuôi cá. Vừa nhìn qua Bối Lạp đang bơi lội bên trong hồ nước, quả thật rành rành là một con mỹ nhân ngư.
Từ Mẫn quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch làm ra động tác đừng lên tiếng, ý bảo hai người chậm rãi lui về.
Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch gật đầu, ba người thả chậm bước chân thật cẩn thận thối lui về ngã ba trước đó.
- Nguyên lai Bối Lạp là người mà hiệp hội mời đến nhờ chăn nuôi thủy hầu.
Từ Mẫn nói:
- Hiệp hội thần quái vì sao phải chăn nuôi loại tà ác như vậy đây?
- Minh Diệu từng đề cập qua với em một chút, đương nhiệm hội trưởng thần quái hiệp hội luôn luôn tận sức cho việc bảo hộ cùng nuôi cấy một ít quỷ quái linh vật đã bị diệt sạch, tựa hồ là cần lợi dụng đặc tính trên người linh vật để chế tạo ra một ít trang bị.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Minh Diệu cho em kiện bảo hộ ngực kia, nghe nói là làm từ da của linh vật gọi là Hỏa Thử, thật thần kỳ. Không chỉ có tác dụng phòng hộ cùng giữ ấm, còn có thể gia tốc vận chuyển linh lực bên trong cơ thể. Cho dù bị làm ô uế, chỉ cần dùng lửa đốt qua sẽ lập tức sạch sẽ trở lại, vô cùng phương tiện.
← Ch. 275 | Ch. 277 → |